Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 68: Chương 68: Đúng người




Chuyển ngữ: Puny

Nguyên Tu bị những người hâm mộ gọi là người chồng quốc dân, yêu anh yêu chết đi sống lại, nhưng mà anh đối với các cô ấy, chưa bao giờ vượt quá phép tắc, lấy lễ độ đối đãi, bất kỳ quan hệ vượt quá thần tượng và fans hâm mộ cũng sẽ cố gắng tránh.

Ngoại trừ thỉnh thoảng dùng Weibo trêu viết truyện đùa ra, anh sẽ không tương tác quá nhiều với fans hâm mộ. Anh tâm tư tập trung, toàn tâm vùi đầu vào thi đấu chuyên nghiệp.

Đối với loại chuyện yêu đương này, càng không có suy nghĩ qua.

Dù sao anh có thể đánh chuyên nghiệp, cũng là sự trao đổi và thỏa hiệp với người nhà, cho nên trong thời gian đương chức sẽ không phân tâm chuyện khác.

Nhưng mà từ khi ở New York gặp được Lục Mạn Mạn, các đội viên đều nhìn ra đội trưởng nhà mình đối với vị khuê nữ nhập khẩu này đặc biệt không bình thường.

Anh trước sau như một không gần nữ sắc giữ mình trong sạch, nhưng khi Lục Mạn Mạn ở đây, sờ sờ, kéo kéo, chàng chàng thiếp thiếp trở thành chuyện thường ngày, sự cao lãnh dự tính hoàn toàn sụp đổ.

Hai người ở chung với nhau cảm giác đặc biệt tự nhiên, một cách tự nhiên mà gần gũi.

Nhâm Tường lấy cùi chỏ chọc chọc Nguyên Tu, cười híp mắt hỏi: "Đội trưởng muốn phụ trách không."

Tất cả mọi người đều nhìn anh, mắt đầy mong đợi.

Thế này, là muốn không trâu bắt chó đi cày [1], ép cưới sao?"

[1] Không trâu bắt chó đi cày: Mình có giải thích 1 lần rồi, câu này có nghĩa là buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người khác.

Mấu chốt là khuê nữ hoa cúc nhập khẩu Mỹ này, vào giờ phút này cũng là không chớp mắt nhìn chằm chằm anh, mặt đầy mong đợi.

Nguyên Tu đột nhiên có chút cứng.

Cho nên... cô cũng có cái ý này?

Anh ho nhẹ một tiếng, nói: "Tôi đánh chuyên nghiệp, là có thỏa thuận với người nhà, có thể sắp tới sẽ không có ý định kết hôn."

"Tôi biết, cậu trước kia đã từng nói." Lục Mạn Mạn lập tức tiếp lời: "Người nhà cậu vốn không đồng ý cậu đánh chuyên nghiệp."

Mọi người nhìn về phía Lục Mạn Mạn, lòng nói cô thật là chủ động, một chút thẹn thùng cũng không có, không hổ là nhập khẩu, chất lượng thật tốt."

"Bây giờ vẫn như cũ không đồng ý." Nhưng mà Nguyên Tu lập tức nói: "Tôi, cho rằng chuyện này sẽ không thay đổi, bất luận là chuyện đánh chuyên nghiệp, còn vấn đề cá nhân sau này, cậu... có thể yên tâm."

Nói như vậy, cô có thể sẽ hiểu chứ, cũng đã nói rõ ràng như vậy, không hiểu thì chính là ngu ngốc.

Mọi người nhìn mắt nhau, cười hì hì.

Nếu Nguyên Tu nói tất cả để cho cô yên tâm, vậy chính là ổn rồi.

"Ừm... Khuê nữ hoa cúc kia là có ý gì?" Lục Mạn Mạn tò mò hỏi.

Mọi người ngã.

Hóa ra cô còn không biết bọn họ rốt cuộc nói cái gì nữa!

Trình Ngộ đỡ trán giải thích: "Khuê nữ hoa cúc, chính là cái ý virgin (xử nữ)."

Lục Mạn Mạn che mặt hét lên: "Trời ơi, các cậu sao phải thảo luận cái đề tài tôi có phải virgin này không! A!"

Mọi người:...

Văn hóa khác nhau, giống như cách cả một bức tường, không có cách chơi đùa vui vẻ!

Trình Ngộ chỉ có thể nhẫn nại giải thích với cô: "Vào thời Trung Quốc cổ đại, con gái chưa kết hôn gọi là khêu nữ hoa cúc, cũng không phải chỉ dựa vào việc cậu có lần đầu tiên hay không..."

Ôi... Cảm giác càng nói càng kỳ quái.

Lục Mạn Mạn xoay người sang phía Nguyên Tu, hồn lìa khỏi xác, lẩm bẩm nói: "Tôi có phải virgin hay không rất quan trọng sao."

Trình Ngộ bất đắc dĩ nhìn cô, rốt cuộc vẫn phải từ bỏ giải thích.

Nghe theo cô nghe theo cô đi, vốn ý lời nói của Trình Ngộ vừa nãy, chính là muốn mỉa mai Nguyên Tu, dù sao cũng không chọc rách cửa sổ giấy [2], hai người cứ ngọt ngọt ngào ngào như vậy, cũng là nam nữ trưởng thành rồi, tư tưởng Lục Mạn Mạn thoáng, nhưng Nguyên Tu lại không phải là thiếu niên Cố Chiết Phong đơn thuần gì, nếu tương lai hai người thật sự có cái gì, anh kéo quần lên trở mặt chối, bị thương vẫn là đội trưởng nhà cô.

[2] Chọc rách cửa sổ giấy (捅破窗户纸): người Trung Quốc ngày xưa từng dùng giấy làm cửa sổ thay vì kính cho đến khi công nghệ làm thủy tinh được nhập vào. Cửa sổ giấy có thể ngăn gió, nhưng mỏng manh hơn nhiều so với thủy tinh và có thể dễ dàng bị chọc vào. Cửa sổ giấy không trong suốt, nên nếu bạn chọc một lỗ trên đó, bạn có thể nhìn thấy mặt bên kia. Cũng giống như Hai người yêu nhau, nhưng họ quá ngại để nói cho nhau, giống như có một mảnh giấy mỏng che giữa họ. Một khi mảnh giấy đó bị chọc, họ có thể nhìn thấy nhau. Do đó họ sẽ biết được cảm giác của đối phương.

Là khuê mật Trung Quốc tốt, Trình Ngộ cần phải thăm dò Nguyên Tu, ngay trước mặt mọi người, ngay trước mặt Lục Mạn Mạn, để cho anh nói rõ.

Nguyên Tu nếu đã nói rõ, vậy thì không có vấn đề gì.

Lục Mạn Mạn rốt cuộc có nghe hiểu hay không, nghe hiểu mấy phần, hay là làm bộ như nghe không hiểu... Trình Ngộ không muốn truy đến cùng.

Lục Mạn Mạn không phải cô gái chậm chạp, cũng không ngốc, ngược lại hoàn toàn, cô vô cùng thông minh, một cô gái thông minh, biết mình muốn cái gì, biết rõ mỗi một bước đi, sẽ đáp xuống chỗ nào, biết hướng đi hơn nữa vĩnh viễn sẽ không bị lạc.

Bạch Sắc giúp xong chuyện trong phòng bếp, cũng đi ra, Lục Mạn Mạn ngoắc ngoắc tay với cô ấy: "Bên này, tới ngồi đây này."

Bạch Sắc lạch bạch chạy tới, ngồi bên người Lục Mạn Mạn.

Lửa trại đêm liên hoan đã bắt đầu, có đội viên vừa có đức vừa có nghệ xung phong chạy lên ca hát, hát bài hát của Châu Kiệt Luân.

Huấn luyện viên Lưu vội vàng nói: "Không cho phép không cho phép, chỉ có thể hát nhạc đỏ [3], không cho phép hát Châu Kiệt Luân gì."

[3] Nhạc đỏ: hay còn gọi là nhạc cách mạng.

Mọi người hít hà: "Không có tí sức lực nào!"

Lục Mạn Mạn đột nhiên nói: "Huấn luyện viên Lưu, nếu không thầy tới hát một bài đi!"

Lời vừa nói ra, mọi người bắt đầu ồn ào: "Huấn luyện viên Lưu, tới hát một bài!"

"Huấn luyện viên Lưu, tới hát một bài!"

"Huấn luyện viên Lưu, tới hát một bài!"

Huấn luyện viên Lưu có chút sững sờ, khoát tay nói: "Tôi không được, tôi hát không tốt, đừng đừng, vẫn là các cô các cậu hát, cái đó... Trịnh Gia, em không phải muốn hát bài của Châu Kiệt Luân sao? Em hát đi."

Mọi người cười ầm lên, vẫn không bỏ qua cho huấn luyện viên Lưu: "Huấn luyện viên Lưu, tới hát một bài!"

Lục Mạn Mạn thích thú phá, hô lớn: "Muốn thầy hát thì thầy cứ hát đi, nhăn nhăn nhó nhó không đàng hoàng, giống như cái gì?"

Mọi người cùng hô to lên: "Giống một đại cô nương! Ha ha ha."

Nguyên Tu mỉm cười mà nhìn về phía Lục Mạn Mạn, thấy cô hăng hái như vậy, anh cũng nguyện ý phối hợp với cô, tay làm bộ dáng khuếch trương âm thanh, giọng miễn cưỡng nói: "Vỏ bí đao, vỏ dưa hấu, huấn luyện viên của tiểu đội chúng ta chơi xấu."

Lục Mạn Mạn đứng lên, cao hứng ôm vai Nguyên Tu, dựa vào bên người anh, đi theo hô to: "Thời gian quý báu, không hát thì lãng phí!"

Ngay cả mấy huấn luyện viên xung quanh đều bắt đầu ồn ào bảo anh ấy hát, huấn luyện viên Lưu bị mọi người ép không còn cách nào, đành phải ngượng ngùng nói: "Vậy tôi... Tôi sẽ hát một bài, tôi hát bài 《 Đông Phương hồng 》[4] đi."

[4] "Đông phương hồng" là quốc ca của Trung Quốc ca ngợi công lao của Mao Trạch Đông với nước Trung Hoa mới.

Trình Ngộ nhìn Bạch Sắc bên cạnh một chút, đột nhiên nảy ra ý tưởng, cười nói: "Ai muốn nghe thầy hát 《 Đông Phương hồng 》chứ, chúng em muốn nghe tình ca, huấn luyện viên Lưu, hát bài tình ca cho tiểu tỷ tỷ của chúng em nghe đi."

Bạch Sắc đỏ mặt, vội vàng đưa tay kéo ống tay áo Trình Ngộ: "Đừng..."

Huấn luyện viên Lưu thấy Bạch Sắc, ánh mắt dần dần biến hóa, không nhăn nhó nữa, lấy hết dũng khí, nói: "Vậy tôi hát 《 Ánh trăng nói hộ lòng tôi 》[5] đi"

[5] Ánh trăng nói hộ lòng tôi: là tên một bài hát Trung Quốc do ca sĩ Trần Phần Lan hát đầu tiên vào năm 1973 và được biết đến qua giọng hát của ca sĩ Đặng Lệ Quân vào năm 1977 rồi sau này được nhiều nghệ sĩ khác thể hiện.

"Em hỏi tôi yêu em liệu có đậm sâu, rằng tôi yêu em bao nhiêu phần, tình cảm của tôi rất chân thành, tình yêu tôi dành cho em là chân thật, có trăng sáng nói hộ lòng tôi."

Giọng huấn luyện viên Lưu vốn là mộc mạc trầm thấp, hát ra giọng điệu mềm mại như vậy, càng lộ ra mùi vị đàn ông nghiêm túc.

Mặc dù ca hát không được tốt lắm.

Lục Mạn Mạn chống bả vai dày rộng của Nguyên Tu, kề vào bên tai anh, thấp giọng nói: "Nhìn không ra mà, bộ dáng ca hát của huấn luyện viên Lưu, thật thâm tình."

Nguyên Tu hơi quay đầu, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của cô gần trong gang tấc, đôi môi óng ánh như quả đào trắng mịn vậy.

Hô hấp mềm mại vỗ vào gò má anh, nhẹ như vậy.

"A, nhìn cái gì."

Nguyên Tu rủ mắt, lông mi thật dài quét dưới mí mắt, anh nhìn chằm chằm môi của cô.

"Chỉ một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, cũng khiến tim tôi dao động, một mối tình sâu đậm, để tôi cứ mãi tương tư cho tới bây giờ."

Khóe miệng của Nguyên Tu, nhàn nhạt cong lên một độ cong, tất cả, vừa vặn.

Không sợ hù đến cô, W mới sẽ không dễ bị hù, có lẽ sẽ có chút giật mình, có lẽ sẽ không, quan hệ giữa bọn họ, đã sớm vượt qua bạn bè bình thường, cho dù miệng Lục Mạn Mạn nói, bạn tốt nhất, nhưng Nguyên Tu cảm thấy, đã vượt quá.

Vì vậy anh hôn lên.

Một cái chớp mắt kia, Lục Mạn Mạn đột nhiên di chuyển đầu đi, vì vậy anh hôn lên làn gió ấm áp đầu hạ năm nay.

Hụt.

Bởi vì điện thoại của Lục Mạn Mạn reo, một chuỗi dãy số xa lạ, nhưng điện thoại thông báo là từ nước Mỹ gọi tới.

Không phải ba, có thể là một người bạn, vì vậy Lục Mạn Mạn chạy lạch bạch đến bên cạnh nhà tập thể, đứng ở một góc yên lặng nghe.

"Xin chào."

"Lục."

Nghe được giọng nam có từ tính này, đọc họ của cô, một tên gọi yêu đã từng chỉ dành riêng cho một người nào đó, thời điểm tình cảm hai người tốt đẹp nhất, giống như bong bóng màu hồng dũng cảm trong không khí, anh ta ôm cô, một lần lại một lần ở bên tai cô thấp giọng gọi: "Lục."

Cái chữ này mang theo ma lực, tựa như gió hè đến từ đêm, khiến cho người ta chìm đắm say mê.

Kiều Tinh Dã.

Đã nửa năm, hai người cắt đứt liên lạc đi.

"Anh làm sao biết số của tôi." Lục Mạn Mạn cứng rắn hỏi.

"Muốn tìm, dĩ nhiên là có thể tìm được." Kiều Tinh Dã ở đầu bên kia điện thoại, nói chuyện đương nhiên giống như trước đây, tựa như chân lý khắp thiên hạ đều nằm trong tay anh ta, trước kia Lục Mạn Mạn còn yêu thích phần tự tin và kiêu ngạo này của anh ta, bây giờ, Lục Mạn Mạn không còn cảm giác.

"Có chuyện?"

"Anh đã xem qua video em ở Trung Quốc thi đấu." Kiều Tinh Dã trầm giọng nói: "Thật sự là hỏng bét đến không muốn xem, W thân yêu, chỉ còn lại chút tài nghệ này sao, cùng với đám tiểu tử đẳng cấp thấp Trung Quốc kia đánh cái loại thi đấu đó sao?"

Tay cầm điện thoại của Lục Mạn Mạn, bỗng nhiên xiết chặc.

"Hôm nay tâm tình tôi tốt, không muốn nói tục, đường dài quốc tế rất đắt, cúp đây."

"Tháng sau đội Sư Hổ trở lại Trung Quốc thi đấu, cố ý cho em tỉnh."

Lục Mạn Mạn hơi kinh hãi, đội Sư Hổ ở liên đoàn Mỹ không tính là chiến đội cao cấp nhất, miễn cưỡng có thể gọi là hạng nhất, nhưng mà đối với Trung Quốc ngay cả cuộc thi thế giới cũng không vào được mà nói, tuyệt đối là đội mạnh thực lực dũng mãnh.

Bọn họ muốn tới Trung Quốc đánh tranh giải sao.

Chẳng lẽ ở Mỹ bị Queen dồn ép quá thảm, cho nên tới Trung Quốc tìm một chút tự tin?

"Như thế nào, sợ hãi không dám nói tiếp nữa?"

Kiểu quan hệ của Lục Mạn Mạn và Kiều Tinh Dã vốn chính là tranh hằng ngày với nhau, mà anh ta dường như còn giống như quá khứ vậy, rất thích cười đùa lúc chèn ép Lục Mạn Mạn.

Trước đây Lục Mạn Mạn sẽ không so đo với anh ta, mà bây giờ, cô nghe chỉ cảm thấy chói tai.

"Tôi chỉ là tiếc nuối."

"Tiếc nuối cái gì?"

Cô trầm giọng nói: "Tiếc nuối đội tới Trung Quốc đánh thi đấu là đội Sư Hổ, không phải Queen."

Bên kia điện thoại, Kiều Tinh Dã cười nhạo một tiếng: "Như thế nào, W thân yêu của anh nhớ anh?"

"Tôi nhớ anh, ngày ngày đều nhớ anh, tôi tưởng tượng ra cảnh anh chết dưới súng tôi, đó rõ ràng là không cam lòng, cũng là bộ dáng bất lực."

Lục Mạn Mạn lạnh lùng nói: "Kiều Tinh Dã, anh là tôi một tay dẫn ra đấy, cho dù tôi đi, anh cũng không thể thắng được tôi, rất không cam lòng đi."

Sau một hồi làm người ta lúng túng yên lặng, Kiều Tinh Dã nói: "Nhất định phải như vậy?"

Lục Mạn Mạn không nói gì.

"Cái tên của đội X đó, lúc em nói chuyện với hắn, cũng là như vậy?"

Hô hấp của Lục Mạn Mạn tắc nghẽn, thần sắc lạnh xuống, tựa như con nhím dựng gai toàn thân lên: "Cùng cậu ấy có quan hệ gì."

"Không có gì." Kiều Tinh Dã nhàn nhạt nói: "Chính em suy nghĩ thật kỹ, chúng ta đi tới một bước ngày hôm nay, rốt cuộc là ai sai."

Anh ta nói xong, liền cúp điện thoại.

Lục Mạn Mạn ngây ngẩn, nhớ lại hồi đó cô phát hiện hộp bao cao su bị mở ra ở tủ đầu giường Kiều Tinh Dã.

Thói đời này, trật đường ray rồi còn nói lý.

Lục Mạn Mạn đứng một mình bên cạnh xà đơn, hai tay dùng sức chống một cái, ngồi lên, xa xa trông thấy lửa trại, huấn luyện viên Lưu đã hát xong một bài, tất cả mọi người lại ồn ào bảo ông hát một bài nữa.

Cuộc điện thoại của Kiều Tinh Dã kia, đã làm dập tắt ngọn lửa niềm vui nhỏ trong lòng cô, cảm xúc trở nên buồn bực, cô không cách nào dung nhập vào trong không khí vui vẻ mà cười vui với mọi người được.

Trình Ngộ sau khi đi vệ sinh về, thấy Lục Mạn Mạn treo mình lên xà đơn, buồn buồn không vui, cô ấy đi tới: "Thế nào, không nỡ?"

Lục Mạn Mạn lắc đầu: "Thiên hạ nào có buổi tiệc nào không tàn."

"Ơ, còn có thể nói tục ngữ nữa."

"Tu Tu dạy tôi."

"Cậu ta làm thầy dạy văn của cậu, làm rất vui vẻ nha."

Lục Mạn Mạn vừa nâng người lên, vừa nói: "Bất kể là bạn đồng đội thật tốt, đều sẽ có ngày xa cách, quá khứ có thể tín nhiệm lẫn nhau, đem toàn bộ sau lưng mình an tâm giao phó mà bây giờ... Lại rơi vào bất hòa biến thành kẻ thù thậm chí căm ghét lẫn nhau, xem ra thật sự không thể nói yêu đương với đồng đội nhà mình, quá tổn thương không dậy nổi."

Trình Ngộ nhướng mày quái dị nhìn chằm chằm Lục Mạn Mạn: "Làm sao đột nhiên nói lời như vậy."

"Ôi." Cô thở dài, buông xà đơn, sửa lại vạt áo mình một chút, ngồi trên cỏ: "Coi như tôi nói xằng nói bậy."

"Không ngại, nói với tôi một chút chứ?"

Trình Ngộ ngồi vào bên cạnh cô, lấy cùi chỏ chọc Lục Mạn Mạn: "Chuyện nam nữ, tuy nói chưa thấy qua heo chạy, nhưng tóm lại so với nha đầu nhà cậu thì hiểu hơn một ít."

"Thật sao."

Lục mạn Mạn ủ rủ một lúc, vẫn là đem y nguyên lời của Kiều Tinh Dã mới vừa điện thoại nói cho Trình Ngộ nghe.

Trình Ngộ nghe xong câu chuyện của Lục Mạn Mạn và Kiều Tinh Dã, nói: "Mục đích anh ta gọi điện thoại cho cậu, hẳn là xuất phát từ lòng tốt, muốn nhắc nhở cậu, vì đội Sư Hổ đến, sớm làm chuẩn bị."

Lục Mạn Mạn bỉu môi: "Lòng không tốt như vậy đâu, anh ta chính là vì châm chọc tôi."

"Không biết có đúng hay không, nhưng tôi có một suy đoán to gan." Trình Ngộ trầm ngâm chốc lát, nói: "Tôi đoán bởi vì cậu là W, quá mạnh mẽ, loại mạnh mẽ này khiến cho bạn trai cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, cho nên anh ta mới luôn thích châm chọc cậu, đả kích cậu."

"Trước đây anh ta nói chuyện, đều luôn thích gây sự với tôi, nói luôn có ngày đánh bại tôi."

"Vậy thì đúng rồi." Trình Ngộ nói: "Nam sinh mà, luôn hy vọng một nửa kia của mình yếu hơn mình, tốt nhất là có thể sùng bái mình, thỏa mãn dục vọng tự đại của bọn họ. Nhưng mà cậu, W cậu quá mạnh mẽ, cho nên cho dù là mới nãy anh ta tốt bụng gọi điện thoại để nhắc nhở cậu, nhưng luôn không kiềm chế được, thậm chí nghĩ một đằng nói một nẻo, muốn nói một ít lời tổn thương tự ái của cậu."

Lục Mạn Mạn lắc đầu liên tục: "Nam sinh thật sự là sinh vật kỳ quái, tự đại, cuồng vọng, gặp phải chuyện không muốn thừa nhận, liền giống như đà điểu vùi đầu vào trong đất cát."

"Cho nên là, chúng ta nhất định phải không chịu thua kém." Trình Ngộ vỗ bả vai cô một cái: "Dùng thành tích, tàn nhẫn đánh khuôn mặt của những tên tự đại kia."

"Ừ!" Lục Mạn Mạn nắm quyền: "Xem ra là muốn nắm đấm dạy làm người rồi!"

"Nhưng mà..." Giọng nói của Trình Ngộ chuyển một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười mỉm: "Tôi cảm thấy, nếu như cậu ở bên cạnh bạn trai cũ, được một phần mười y như chim non nép vào người giống như ở bên Nguyên Tu, đoán chừng hai người cũng không đến mức hôm nây."

"Cho nên có đôi khi gặp được đúng người, tất cả đều sẽ không giống nhau."

Đôi lời tâm tình của editor: Huhu, chỉ cần Kiều Tinh Dã không gọi cú điện thoại kia, thì Tu Tu nhà tui đã hôn Mạn Mạn được rồi:((((( Anh không dễ gì nổi hứng lên mà. Nhưng mà, có ai bị những dòng đầu đánh lừa không =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.