Vật Vong Ngã

Chương 26: Chương 26: Kim thái hanh




– Cho dù đôi ta cách xa nhau ngàn dặm, dù cho bị ngăn cản, người tôi yêu vẫn là cậu, nguyện trong gió tưởng niệm lan truyền tâm ý của ta. –

Trên tay truyền đến tê dại, máu tươi đã nhiễm đỏ sàn nhà, nhưng ta lại tựa hồ như không cảm nhận được một chút đau đớn nào.

“Cậu bị thương, tôi giúp cậu băng bó một chút, không thì sẽ bị nhiễm trùng.” Âm thanh lo lắng của Phác Trí Mân dưới cái nhìn của ta chỉ có nồng đậm trào phúng.

Cậu ta đưa tay ra vừa mới chạm được ta, ta liền đẩy ra.

Ha ha, nguyên lai là do cậu đối xử như thế với ta a, tất cả mọi người là như vậy!

“Chơi vui không?” Ta trào phúng mà nhìn cậu ta, hoàn toàn không để ý vết thương đầy đau đớn.

“Cùng Kim Nam Tuấn chơi vui không?”, nhưng sau khi nhìn Phác Trí Mân, ta thật sự không có cách nào bình tĩnh trở lại.

“Đừng nói trước những thứ này… Được không? Tôi…” Phác Trí Mân thử nắm cổ tay của ta, có thể ta lại một lần đẩy cậu ta đi.

“Cơ thể dơ bẩn của cậu được bao nhiêu người chạm qua, cậu không ghét tâm tôi ngại.”

Cậu ta nhất thời không nói, cúi đầu, như là không dám nhìn ta.

“A, Phác Trí Mân, cậu chính là như thế đối xử với tôi? Đùa bỡn tình cảm của tôi, một lần lại một lần sắp bức điên tôi!”

Tôi lại một lần nữa phá hủy chiếc ly thủy tinh, một ít vụn thật nhỏ đâm sâu vào trong máu thịt.

“Tôi cũng quên mất, ngược lại tôi mãi mãi cũng là bị lừa dối, tôi không có người thân! Không có bằng hữu! Một người duy nhất đã từng nói yêu tôi cũng tìm người khác! Ở trước mặt tôi cùng người khác làm những chuyện không muốn người khác biết lại không có nửa điểm xấu hổ!”

Ta không biết có thể tìm cái gì phát tiết, dùng sức đạp tất cả đồ vật trong phòng.

“Đừng bảo là…” Phác Trí Mân vai run rẩy, sợ ta nói những chuyện như vậy này sao?

Nghe Phác Trí Mân gào thét, ta cũng không có dừng lại, tiếp tục quát: “Tôi nói rồi tôi sẽ không yêu cậu nữa! Nhưng là mỗi lần đều suýt chút nữa bỏ cuộc! Phác Trí Mân, cậu cho rằng tôi sẽ không đau sao! Mỗi lần cậu và người khác đứng cùng một chỗ tôi đều vì ghen tị mà điên rồi! Nhưng bây giờ tôi sẽ không đố kỵ nữa! Tôi hiện tại chỉ có thể cảm giác được tôi hận cậu! Tôi hận cậu cùng người khác thượng trên giường! Tôi cũng hận cậu vì đem Kim Nam Tuấn câu dẫn!”

“Đừng nói nữa!” Phác Trí Mân cuối cùng một tiếng rống mang theo tiếng khóc nức nở.

Sau đó cậu ta như là không chịu nổi nữa, từ phía sau lưng ôm lấy ta, thân thể run rẩy.

“Van cầu cậu đừng nói nữa…” Ta cảm nhận được phía sau lưng ta đã ươn ướt.

Ta cũng chung quy cũng dần dần bình tĩnh lại, hít thở sâu một chút, không có đẩy Phác Trí Mân ra, chỉ tùy ý để cậu ta ôm.

Trong cả căn phòng chỉ còn dư lại tiếng Phác Trí Mân khóc nức nở, còn có ta tưởng nhịn xuống lại không nhịn được nước mắt.

—— Thái Hanh a… Tôi cũng rất yêu cậu a…

Bên tai lại truyền tới Phác Trí Mân âm thanh, câu nói này ta như là đã nghe được ở đâu đó.

Chỉ là bây giờ ta thật sự quá mệt mỏi, không muốn lại nghĩ, quá mệt mỏi.

Tên lừa dối.

Cuối cùng, ta còn nhượng Phác Trí Mân giúp ta băng bó vết thương, nhìn cậu ta một vòng lại một vòng giúp ta quấn băng, cảm giác đau đớn cứ như không cảm nhận được.

“Tại sao lại đối với tôi như vậy.” Ta tỉnh táo nói, không để mình một lần nữa lại mất khống chế.

Phác Trí Mân ngẩng đầu lên, nhìn ta liếc mắt một cái, “Trịnh Hào Tích sao? Vẫn là Kim Nam Tuấn.”

“Hai cái đều là.”

Phác Trí Mân thở dài, “Nếu như tôi nói tôi không yêu bọn họ cậu sẽ tin sao?”

“Ha ha…” Ta cười cười, trào phúng mà, khinh thường cười.

Làm sao có khả năng không thích? Dù sao cũng yêu thích sâu đậm hơn ta một chút đi? Ta ngược lại là thay thể phẩm của bọn họ.

“Cậu hay là không tin đi, dù cho cậu thật sự không tin, tôi vẫn phải nói, tôi không thích bọn họ, bất kể là Kim Nam Tuấn hay là Trịnh Hào Tích. Tôi chỉ…”

Phác Trí Mân nói tới đây thì dừng lại, muốn nói lại thôi.

“Tôi chỉ… Bị bệnh, sinh bệnh, có thể là cảm mạo, hoặc là phát sốt.”

Sinh bệnh cùng bọn họ có quan hệ gì, Phác Trí Mân nói dối.

“Cũng có thể là cuống họng có chút vấn đề… Tôi thường ho khan, ho ra máu… Thế nhưng đừng lo lắng, không chết được.”

“Cậu cảm thấy hiện tại tôi sẽ lo lắng cho cậu sao?” Ta chỉ là muốn che giấu loại tình cảm kỳ quái kia đối với Phác Trí Mân, liền nói thêm một câu: “Tưởng bở.”

Phác Trí Mân hơi sững sờ, cười khổ một cái: “Cũng đúng, cậu sẽ không quan tâm tôi.”

Cậu ta trầm mặc một hồi, lại nói, “Tay cậu đã băng bó kỹ, đừng dùng sức nhiều, vết thương có thể sẽ nứt ra.”

Phác Trí Mân đứng dậy, muốn rời khỏi, rồi lại ngừng lại.

“Làm sao vậy.” Ta nói mà không có biểu cảm gì.

Chỉ thấy Phác Trí Mân bĩu môi, lại miễn cưỡng vui mừng cười nói: “Không có gì.”

Sau đó rời đi. Cũng không biết tại sao, ta luôn cảm thấy như Phác Trí Mân như là đang giấu giếm chuyện gì.

Trong phòng truyền đến tiếng Phác Trí Mân ho khan kịch liệt, từng đợt từng đợt như muốn lấy đi sinh mạng cậu ta.

Ta đột nhiên nhớ lại câu nói kia của cậu ta: Cũng có thể là cuống họng có chút vấn đề… Tôi thường ho khan, ho ra máu…

Cậu ta thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Ta cũng không biết vì sao ta lại lo lắng cho cậu ta như vậy, ta khả năng còn không bỏ cậu ta xuống được, có thể ta còn là rất hận cậu ta.

Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, có người gọi đến.

Ta nhìn tên người gọi: Kim Nam Tuấn.

Hắn gọi tới làm gì? Do dự mấy giây sau, ta mới bắt máy.

“Cậu gọi tới làm gì.” Đối với Kim Nam Tuấn, ta tức giận, dù sao quan hệ của ta với hắn chỉ là hợp tác mà thôi.

“Kim Thái Hanh, tôi muốn nói với cậu chút chuyện.” Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống với giọng điệu lưu manh thường thấy của Kim Nam Tuấn.

“Tôi không có hứng thú.” Kim Nam Tuấn muốn cùng ta nói chuyện ta cũng không có hứng thú, mà đó cũng không thể là chuyện tốt.

“Liên quan tới Phác Trí Mân, tôi muốn tìm cậu nói chuyện, cậu đến đi.”

“Tôi nói tôi không có hứng thú, đừng tiếp tục tìm tôi nói về chuyện của cậu ta, tôi không muốn nói.” Ta cảm thấy ta hiện tại đang thiếu kiên nhẫn.

Đối phương trầm mặc, ngay khi ta muốn cúp điện thoại, thanh âm hắn lại vang lên.

“Chuyện này rất quan trọng.” Kim Nam Tuấn nói, “Bệnh của Phác Trí Mân, tôi muốn nói cho cậu, trước cậu không thèm nghe cái cây bút ghi âm kia, chớ vì nhất thời ích kỷ mà hối hận.”

Câu nói này vừa nãy ta mới được, Phác Trí Mân bị bệnh, cậu ta cũng nói cho ta biết, chỉ là không có để ta biết tột cùng cậu ta bị bệnh gì.

“Cậu ta sinh bệnh gì?” Ta hỏi.

“Cậu ngay bây giờ đến đây, tôi sẽ nói cho cậu biết, cậu ta mang bệnh nặng.” Kim Nam Tuấn vừa nói xong, liền cúp điện thoại.

Bệnh nặng? Đây là ý gì?

Ta chỉ cảm thấy trong lòng có một dự cảm xấu, nhớ tới bộ dáng ho khan của Phác Trí Mân, còn có mấy lần cậu ta hôn mê, ta liền mơ hồ cảm thấy bất an.

Cậu ta có khả năng thật sự đang giấu giếm cái gì đó, không muốn để ta biết thôi.

——Sau khi tôi biết chuyện này, tôi cũng không hận nổi, chỉ là vào lúc ấy cậu ta đã đầy rẫy vết thương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.