Vật Cưng Của Cửu Gia

Chương 34: Chương 34: Thật sự chỉ vì tiền sao? (1)




Có lẽ cảm thấy Lâm Nhã Tịnh lại chuẩn bị nói dài dòng khuyên giải, Trương Phi Phi dứt khát cắt đứt lời nói của cô, tranh giành mà nói tiếp: “Nhã Tịnh, cậu là người thân với mình nhất, cũng là người hiểu mình nhất, cậu nghĩ cậu cứ nói thế này thì mình sẽ nghe lời cậu, ngoan ngoãn trở về sao?”

Khó khăn lắm mới có thể tìm thấy cô ấy, bảo cô cứ thế mà quay về? Đương nhiên là không được rồi! Nói đến đây, Trương Phi Phi ngừng một chút, nhìn vào mắt Lâm Nhã Tịnh, thấy cô ấy bắt đầu dao động mới tiếp tục lên tiếng: “Cậu cũng biết gia đình mình rất giàu có, ba mẹ mình cũng không phải là người ăn không ngồi rồi, bọn họ đều có địa vị trong xã hội, cũng có chút danh tiếng. Nếu như mình có mệnh hệ gì, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua. Ngược lại là cậu, cậu...cũng chỉ có một mình mình, nếu như mình không lo cho cậu...tóm lại mình không thể nhìn thấy cậu đơn thân độc mã đi vào miệng cọp mà không làm gì cả!” Lâm Nhã Tịnh nắm chặt tay Trương Phi Phi, muốn mở miệng nói gì đó.

Trương Phi Phi lại một lần nữa lên tiếng ngắt lời cô: “Được rồi! Cậu yên tâm, mình sẽ không làm gì dại dột cả, mình chỉ muốn biết cậu đang ở đâu, nếu như sau này có xảy ra chuyện gì, tớ còn có thể kịp thời đến giúp! Mình tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì! Mình thê! Mình chỉ cần biết cậu đang ở đâu mà thôi!"

Lâm Nhã Tịnh nhìn chăm chăm Trương Phi Phi hồi lâu như đang cổ nhìn ra lời cô ấy nói là thật hay giả.

Sau cùng nhận thấy được sự kiên quyết ở dưới đáy mắt kia, trong lòng bất lực mà gấp gáp nói: “Phi Phi! Không phải! Cậu nghe lời mình có được không?”

“Cứ như vậy đi! Mình ra ngoài trước!” - Dứt lời, Trương Phi Phi dứt khoát xoay lưng bỏ đi.

Lâm Nhã Tịnh cần cắn môi, xoay chuyển con mắt, nóng ruột đi qua đi lại trong nhà vệ sinh.

Cô thật sự không muốn Trương Phi Phi đi theo cô. Cô rất muốn kể cho cô ấy tất cả sự việc, rất muốn nói cho cô ấy, người đàn ông thật sự đứng đằng sau còn đáng sợ hơn gấp trăm lần, hắn ta thật sự sẽ giết người, còn có thể phi tang tất cả chứng cứ, hắn như nắm trong tay tất cả quyền sinh sát! Nhưng cô lại sợ...sợ cô ấy biết quá nhiều, Âu Dương Dạ Trạch sẽ không buông tha cho cô ấy.

Cô là người đi theo hắn, cô từng chứng kiến hết thảy, nỗi sợ hãi vẫn còn nằm ở đó, cô không muốn Trương Phi Phi cũng sẽ lâm vào tình cảnh như vậy! Tất cả mọi thứ, một mình Lâm Nhã Tịnh cô chịu là đủ rồi! Nhưng cô biết cho dù có nói thế nào thì chắc chắn cô cũng sẽ không can dự vào được hành động của cô ấy. Cô không thể khuyên được Trương Phi Phi, càng không thể nói với Triệu Tử Mặc, chỉ có thể nghĩ ra một cách... đưa Triệu Tử Mặc đến một nơi đông người, sau đó nhân cơ hội mà cắt đuôi Trương Phi Phi!

Phương pháp này nghe qua tính khả thi không lớn, nhưng đầu óc của cô hiện tại lại như bị ứ đặc, chẳng nghĩ được cách nào hay hơn nữa.

“Làm sao vậy? Vẻ mặt lại không vui thế kia, cô bị khi dễ à? Không sao đâu, cô có chỗ dựa lớn lắm. Là ai? Không cần sợ, cứ nói ra, bổn đại gia đây sẽ làm chủ thay cô!” - Triệu Tử Mặc vừa cười vừa nói, nhìn đến cô gái nào đó một đường đi chỉ chăm chăm nhìn xuống đất.

Lâm Nhã Tịnh đang tập trung suy nghĩ, không biết mình đã bước ra đây từ lúc nào, đột nhiên bị gọi tên, có chút túng quẫn trả lời: “Không có, tại tôi...đang đói thôi” Triệu Tử Mặc: ”...”

Triệu Tử Mặc cũng không có truy vấn nhiều, vừa ăn vừa nói: “Tôi mới vừa đổi món cho cô, món súp này đang được rất nhiều người ưa chuộng, cô nếm thử xem”

Lâm Nhã Tịnh ngồi xuống ghế, ăn được vài muỗng cho có lệ rồi ngẩng đầu nói với Triệu Tử Mặc, tạo ra vẻ mặt ngập tràn sự chờ mong, cố gắng đè xuống cảm giác chột dạ: “Tôi muốn mua thêm quần áo. Một lát nữa, chúng ta có thể đi đến trung tâm thương mại nào đó được không?”

Triệu Tử Mặc nghe xong cũng không hỏi cô tại sao,

lập tức vui vẻ mà đồng ý: “Đối với cô gái nhỏ đáng yêu, tôi chưa bao giờ nói lời từ chối trong trường hợp nào cả"

Lâm Nhã Tịnh cười khách sáo, cúi đầu cố gắng ăn hết đồ ăn trong cái chén làm bằng thủy tinh hình dáng tinh xảo kia. Bởi vì trong lòng có tâm sự nên khi ăn đô ăn cho dù ngon đến đâu thì cũng thành nước lã mà thôi.

Hai người trò chuyện thêm mấy câu, rất nhanh đã ăn xong. Triệu Tử Mặc gọi phục vụ đến để tính tiền.

Lâm Nhã Tịnh nhân lúc hắn không chú ý, giả vờ lơ đễnh muốn nhìn Trương Phi Phi ngồi ở đằng sau, khi liếc nhìn qua, ánh mắt vô tình bị thu hút đến một bàn ăn khác.

Bàn ăn đó đặt xéo với bàn cô, khiến cho nó hiện ra rất rõ rằng trong tầm mắt. Bàn ăn đó ngồi bốn người, có hai người phụ nữ, một người đàn ông đang ngồi xoay lưng lại với cô và một bé gái trông khoảng 7-8 tuổi. Bọn họ nói chuyện rất lớn. Không đúng! Là bọn họ đang cãi nhau rất lớn.

Lâm Nhã Tịnh lướt mắt nhìn qua xung quanh, hình như ở đây không chỉ một mình cô chú ý tới cảnh này, mà còn rất nhiều người khác. Triệu Tử Mặc đã thanh toán xong, nhìn qua cô: “Làm sao vậy?”, rồi hướng theo tâm nhìn của cô mà nhìn đến chiếc bàn kia, nhưng hắn lại không có hứng thú xen vào chuyện của người khác, đứng dậy kêu cô cùng bước ra ngoài.

Lâm Nhã Tịnh cũng thuận theo đứng dậy. Khi hai người đi ngang qua bàn ăn kia, trùng hợp lại là lúc cuộc cãi vã của bọn họ đặt đến đỉnh điểm.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Nhã Tịnh lại nhìn qua, vừa vặn bắt gặp được cảnh người phụ nữ muốn hất chén súp còn đang nóng hổi vào người bé gái. Cô theo bản năng, phản xạ có điều kiện bước đến, xoay người ôm lấy đứa bé đó, khiến cho chén súp kia toàn bộ đều đổ hết lên trên người cô. Đứa bé được cô ôm trong ngực đột nhiên khóc lớn.

Lâm Nhã Tịnh nghĩ rằng đứa bé bị dọa sợ, không ngừng vỗ vỗ lưng trấn an: “Không có việc gì, không có việc gì rồi, ngoan nào”

Người đàn ông ở sau lưng cô không những không cảm ơn cô vì đã cứu đứa bé, ngược lại còn quát tháo: “Con nhóc ở đâu ra đây?! Cút đi! Đừng xen vào chuyện của tao!”

Thân thể Lâm Nhã Tịnh đang ôm đứa bé lập tức cứng đờ. Âm thanh này rất quen thuộc với cô. Đây là giọng nói mà cô đã nghe hai mươi năm. Lâm Nhã Tịnh xoay người muốn nhìn rõ ràng người đàn ông.

Không sai! Thật trùng hợp, vừa ra ngoài, liền có thể gặp hai người quen. Một người cô thân thiết nhất và một người làm cô đau lòng nhất. Mà người đàn ông chính là ở vế thứ hai.

“Cha”

Người đàn ông nghe tiếng gọi này liên dừng lại mọi động tác, nheo mắt lại. Như thật sự xác định được không phải là mơ, ông mới vui mừng thốt lên: “Nhã Tịnh! Là con sao? Thật là may quái! Nào lại đây ngồi đi”

Nói rồi, thái độ của ông ta xoay phắt 180 độ, vô cùng niềm nở mà tiếp đón cô, dìu cô ngồi xuống, còn chủ động rót ly nước cho cô, nắm tay cô ra vẻ thâm tình mà nói, trong lúc nói cũng không quên liếc qua Triệu Tử Mặc.

“Ây ya Nhã Tịnh, không ngờ con bây giờ lại sống sung sướng như vậy. Còn có thể đi đến nhà hàng sang trọng như thể này, con xem, có phải là con đã tìm được đại gia nhà nào rồi hay không? Nếu không phải nhờ cha hôm đó đã bán con, làm sao con có thể có được như ngày hôm nay, có phải không? Cho nên có phải cha gặp khó khăn, con vẫn nên giúp một chút gì không”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.