Vật Cưng Của Cửu Gia

Chương 50: Chương 50: Giằng co nội tâm (3)




Đường Thiên Y lặng người đi.

Những thủ đoạn chiêu trò này, cô đều đã học. Học cách lấy lòng đàn ông ở trên giường, học cách chiều chuộng bọn họ, học được cách khiến cho bọn họ u muội trong cuộc chơi sung sướng. Múa thoát y sao? Cô đã học qua, còn biết cách phải múa sao cho quyến rũ động lòng người.

Đó đều là những thứ cô bị ép học, cũng đã làm qua không ít lần trước mặt người đàn ông này. Thế nhưng lần này...tâm cô lại như vỡ vụn, chân cô lạnh như băng tựa cây cột chỉ biết đứng yên tại một chỗ.

Điều đầu tiên mà cô phải học đó là vứt bỏ tình cảm của bản thân. Nhưng...

"Tư Phàm...em làm sai là sự thật, ngay từ ban đầu em lừa anh là sự thật. Nhưng Tư Phàm...anh không cảm nhận được tình cảm của em sao? Em...em thề với anh, kể từ khi em nhận ra em yêu anh, tất cả các tin tức đưa ra đều là những tin vặt vãnh. Tư Phàm...anh có từng nghĩ qua...em cũng thật sự rất đau khổ. Tư Phàm...phải làm sao để cho anh tha thứ cho em' - Đường Thiên Y vừa nói vừa khóc nấc lên từng tiếng, cuối cùng như tức nước vỡ bờ mà òa khóc. Gương mặt toàn chứa nước mắt. Đôi mắt cũng đỏ hoe.

Âu Dương Tư Phàm sắc mặt trầm xuống, đột nhiên đi đến chỗ Đường Thiên Y. Thấy Âu Dương Tư Phàm giơ tay lên, Đường Thiên Y tưởng anh muốn đánh cô, lập tức sợ hãi hai mắt nhắm chặt lại.

Một tiếng "bụp" nghe bên tai rất rõ ràng. Đường Thiên Y cảm nhận được tiếng gió thổi qua, nhưng không thấy trên người xuất hiện sự đau đớn nào. Chậm rãi hé mở một con mắt, thấp thỏm mà nhìn qua mới biết được vừa nãy là Âu Dương Tư Phàm đấm vào bức tường ngay sau lưng cô...

Âu Dương Tư Phàm vẫn lạnh lùng nhìn cô, chầm chậm rút bàn tay dính đây máu trở vê, không nói lời nào mà bỏ đi. Đường Thiên Y lại bước lên một bước muốn níu kéo giữ người ở lại, thế nhưng tay giơ lên không trung được nửa chừng lại tuyệt vọng bỏ xuống...

Trong căn bếp nhỏ, chỉ còn lại bóng dáng của một cô gái ngồi co ro trên mặt sàn lạnh ngắt...

Lâm Nhã Tịnh thật ra từ nãy đến giờ vẫn chưa rời đi. Cô chỉ là nép ở phía sau bức tường, không phải để nghe ngóng quản chuyện của người khác, cũng không phải tò mò, mà là lo lắng. Nhìn sắc mặt Âu Dương Tư Phàm xấu như vậy, cô chỉ sợ Đường Thiên Y xảy ra chuyện...

Nhưng mà nhìn bóng lưng Âu Dương Tư Phàm tức giận bỏ đi, Lâm Nhã Tịnh mới chợt hiểu...

Đó là người con gái mà hắn yêu, làm sao nỡ làm tổn thương đây...

Lâm Nhã Tịnh lựa chọn thở dài, lẳng lặng mà rời đi. Thật ra chuyện của hai người, chỉ có hai người mới có thể giải quyết. Muốn tháo chuông cần phải tìm người buộc chuông, cô là người ngoài cuộc có tư cách gì để phán xét đây? Hơn nữa, cô cũng hiểu rằng đây không phải là giai đoạn thích hợp để cô xen vào...

Từng bước chân nặng nề mang theo bao tâm sự mà đi lên lầu, chọn căn phòng của Âu Dương Dạ Trạch mà đẩy cửa vào. Trong căn phòng là một mảnh mờ tối, dù không bật đèn, cô vẫn thấy rõ hắn đang nằm trên giường, hơi thở đều đều, lông ngực lên xuống nhịp nhàng.

Lâm Nhã Tịnh chậm chạp ngôi xuống bên mép giường, tâm tư phức tạp mà nhìn Âu Dương Dạ Trạch.

Hầu như phần lớn hắn đều không có ở nhà nên cô chưa từng nhìn thấy bộ dáng Âu Dương Dạ Trạch khi ngủ, một bộ dáng thanh thản lại an yên. Dường như lúc nào hẳn cũng tỏa ra hơi thở thâm trầm âm u, khí thế lạnh lẽo khiến cho người người sợ hãi muốn tránh xa hắn. Cô đã từng nghĩ một người sao lại có thể đáng sợ đến như vậy...

Nhưng bây giờ cô mới hiếu, người đàn ông này có lẽ là đang rất mệt mỏi đi, nhiều người rình rập muốn lấy mạng của hắn như vậy mà...

Sống trong một môi trường người người trước mặt cười, nhưng lại không biết ai sẽ đâm lén sau lưng...

Cô thật sự không biết được hắn đã phải trải qua

những điều gì để có thể có được ngày hôm nay...

Ánh mắt của Lâm Nhã Tịnh bỗng chốc trở nên dịu dàng. Bàn tay vô thức nâng lên nhẹ nhàng chạm đến đường nét cương nghị của hẳn, cẩn thận mà vẽ theo đường viền trên khuôn mặt.

Gương mặt góc cạnh mạnh mẽ như được ánh trăng xoa dịu đi, không còn sự đáng sợ, không còn bức người. Đôi mắt hẹp dài sâu thảm mang theo khí thế áp bức đã khép lại. Hai chân mày cũng giãn ra, hiền hòa thoạt nhìn hắn giống như một đứa trẻ. Không mưu mô, không quỷ kế, tựa như bỏ lại tất cả ở phía sau.

Những lời nói của Đường Thiên Y lúc nãy bỗng ập vào đầu cô, lặp đi lặp lại. Tại sao trong lúc Âu Dương Dạ Trạch gặp nguy hiểm, cô không bỏ trốn mà lại lo lắng đến như vậy? Lo lắng đến mức mất hết sự bình tĩnh của bản thân. Không phải hắn chết đi, cô sẽ được giải thoát hay sao?

Cô bắt đầu dân dân phát hiện từ khi nào bản thân lại dễ dàng tiếp nhận hẳn, tại sao khi hắn mở miệng muốn cô trở thành Âu Dương thiếu phu nhân, cô lại không nhất quyết phản kháng đến cùng, mà lại lựa chọn trốn chạy khỏi vấn đề...

Trong lòng nổi lên một mảnh rối rằm, đôi mắt trống rỗng nhìn vào một khoảng không vô định mà mơ màng, thậm chí còn mang theo chút nghi hoặc.

Cô không thể không thừa nhận bản thân mình đang dần thay đổi. Mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, cô lại dễ dàng thay đổi lập trường của bản thân. Ban đầu là sợ hãi, sợ hãi hắn mà luôn né tránh, luôn căng thẳng, nhưng bây giờ thì là cảm giác gì?

Cô thật sự đã để tâm đến người đàn ông lạnh lùng này sao? Cô không dám yêu hắn, nếu như yêu, có phải sẽ có một ngày cô lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục hay không? Lựa chọn ở bên cạnh hắn giống như mờ mịt đánh một canh bạc, lại giống như đặt bút ký vào tờ khế ước với ma quỷ, một khế ước bất bình đẳng, đánh mất cả linh hồn...

"Âu Dương Dạ Trạch, ngài là...thật lòng sao?"

...thật lòng nghiêm túc mà đặt cô ở trong lòng sao?

Cô...có thể tin tưởng anh không?

Lâm Nhã Tịnh nhìn chăm chú Âu Dương Dạ Trạch hồi lâu, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, lại thở dài, đứng dậy muốn trở về phòng lấy thêm chăn gối đến đây để ngủ...

Nhưng khi cô đứng dậy, bất ngờ bàn tay đột nhiên bị người nắm chặt lấy.

Tim đập mạnh một cái, Lâm Nhã Tịnh hốt hoảng quay đầu nhìn thấy người đàn ông mới nãy còn đang hôn mê bất tỉnh nhân sự, bây giờ đang mở đôi mắt mà nhìn cô.

Lâm Nhã Tịnh há hốc mồm, kinh ngạc đến mức âm thanh thoát ra cũng đứt quãng: “Ngài...ngài...sao lại tỉnh rồi? Không phải bác sĩ nói mấy ngày nữa mới tỉnh sao?"

Âu Dương Dạ Trạch không mở miệng, chỉ nhìn cô, đôi con ngươi xoáy sâu vào đôi mắt chứa đầy tâm sự rối ren.

Lâm Nhã Tịnh chớp chớp mắt, bối rối nhìn xuống đất. Lúc ngủ trông hẳn vô hại là thế, nhưng một khi mở mắt lại như ma vương thức tỉnh.

Ánh nhìn này của Âu Dương Dạ Trạch cho cô cảm giác giống như tia tử ngoại, xuyên qua da thịt, nhìn thấu tận tâm can cô. Loại cảm giác khiến cô cảm tưởng mình đang bị lột sạch, trần như nhộng, phô bày mọi thứ mà đứng trước ánh mắt nóng bỏng kia...

Lâm Nhã Tịnh cúi đầu, không biết phải làm sao, lại nghe thấy âm thanh trâm thấp vang lên, mang theo mơ hồ sự ôn nhu khiến lòng cô bất giác run lên.

"Bởi vì em gọi tên tôi”

Mặt trăng tròn vành vạnh đã lên cao, tỏa sáng dưới màn đêm. Trời quang mây tạnh. Ánh trăng huyền ảo như cố ý lại như vô tình chiếu qua cửa sổ, từng ngọn gió như muốn an ủi lòng người, nhè nhẹ mà thổi lay động chiếc chuông gió treo trên mành cửa, chạm đến mái tóc cô. Một không khí mờ ảo lại im ắng bình lặng đến lạ thường...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.