Vẫn Luôn Thích Em

Chương 256: Chương 256: Cuộc gọi cho bạn gái (1)




Editor: Waveliterature Vietnam

“Tất nhiên là tớ đã từng tới phòng tắm nam rồi, nhưng lúc ở đấy tất cả nam nhân đều thoải mái trần truồng tắm rửa mà đúng không, chả ai ngại ngùng gì cả!?” Vương Uy mặt nãy giờ vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn Trịnh Thành Tử nói: “Còn lão Lâm Khải này thân là nam nhi cởi đồ mà tay còn che khắp chỗ như vậy cậu thấy có hợp lý không?? Cậu nhớ lại lúc nãy xem, nếu như bình thường, chỉ cần che phần dưới là được, hắn che phía trên làm gì, chả lẽ cậu ta có ngực à, dáng vẻ lúc nãy chả khác gì một đứa con gái cả!?”

“Cậu lại nói sai rồi, cậu ấy có ngực đấy.” Trương Vũ kéo chiếc ghế ra rồi đặt lưng ngồi xuống, tỉnh bơ nói, “Cậu nhìn kỹ bộ ngực của Lâm Khải đi, với thân hình mập mạp đó thì cỡ ngực của cậu ấy cũng phải là cup B đấy… …”

“… …” Vương Uy khẽ rùng mình, mặt trầm ngâm một hồi rồi nói: “Chắc là vậy! Tớ thật đúng là đã không chú ý kỹ!”

“Đơn giản thôi, nếu như chưa chú ý kỹ thì có thể chạy vào phòng tắm ngay bây giờ.” Trương Vũ Phi cười nham hiểm nhìn Vương Uy nói: “Cậu có thể ngắm nghía nó kỹ càng hơn đấy!”

“Thôi đi, ánh mắt của cậu thật biến thái, cậu nghĩ tớ thích nhìn lắm à??” Vương Uy lắc đầu, mặt biến sắc nói: “Tớ không thèm nhìn luôn ấy chứ, thân thể đấy chả có gì đẹp đẽ để nhìn cả.”

“… …”

Trịnh Thành Tử nhìn những người bạn cùng phòng với ánh mắt bất lực, sau đó anh im lặng cầm điện thoại di động lên, đi thẳng ra phía ngoài ban công và gọi điện cho thỏ trắng.

Điện thoại đổ chuông một hồi lâu, bên kia mới nhấc máy, giọng của thỏ trắng vang lên “Alo”, nghe thấy thanh âm ấy trong lòng của Trịnh Thành Tử nhẹ nhỏm hẳn ra, nỗi nhớ nhung vơi bớt đi một chút.

“Thỏ trắng.” Anh ấy nhẹ nhàng gọi thỏ trắng.

“Em nghe đây ca ca nước cam, các anh họp lớp xong rồi à?” Thỏ trắng cầm điện thoại di động nằm trên giường, cười hì hì nói với Thành Tử.

“Ừ xong rồi.” Trịnh Thành Tử thấp giọng trả lời, trầm mặc một lát rồi hỏi tiếp: “Em đang làm gì đấy??”

“Em vừa mới tắm xong.” Thỏ trắng tay còn đang cầm khăn tắm, vừa nói vừa lau khô tóc: “Nghe chuông điện thoại vang lên, em liền lập tức chạy ra.”

“… …”

Trịnh Thành Tử đột nhiên im lặng, không hiểu tại sao ngay lúc này trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh thỏ trắng chạy từ nhà tắm ra với đôi chân trần trắng nõn nà.

“À phải rồi, ca ca nước cam, buổi họp đầu tiên của đại học bọn anh đã nói đến những vấn đề gì vậy ạ?? Có phải là các bạn học chung một lớp giới thiệu và làm quen lẫn nhau không?” Thỏ trắng cảm thấy hiếu kỳ về nội dung cuộc họp, về cuộc sống ngày đầu nhận lớp của Thành Tử.

“ Không có, chỉ là thầy chủ nhiệm dặn dò một số vấn đề cần chú ý trong quá trình học tập thôi.” Trịnh Thành Tử chần chừ một lúc rồi hướng về phía thỏ trắng nói: “Ngày mai là bọn anh phải bắt đầu hóa huấn luyện quân sự rồi.”

“Dạ, cái này em biết mà, mỗi sinh viên đại học đều phải tham gia huấn luyện quân sự!” Thỏ trắng gật gật đầu, lúc trước khi Trịnh Thành Tử lên cấp ba, không phải là cũng tham gia một khóa huấn luyện quân sự đấy thôi.

“Nhưng mà thời gian huấn luyện ở đại học Nam Kinh có chút khác… …nó kéo dài đến tận một tháng lận… …” Trịnh Thành Tử ngập ngừng, giọng có chút chán nản nói: “Thầy chủ nhiệm còn nói, trong thời gian tham gia huấn luyện không ai được xin nghỉ với bất kỳ lý do nào, và không được rời trường trong vòng một tháng.”

“Cái gì cơ? Một tháng ư?” Thỏ trắng ngần người ra, vẫn chưa tin vào những gì mình nghe thấy.

Thời gian huấn luyện kéo dài ra, lại còn không thể rời khỏi trường?

Vậy có nghĩa là ca ca nước cam không thể về nhà gặp thỏ trắng vào mỗi cuối tuần được ư?

“Anh xin lỗi.” Trịnh Thành Tử ủ rủ hồi lâu, rồi giọng buồn rầu chỉ thốt ra được hai ba chữ.

“Hả… …sao lại xin lỗi em cơ chứ, không có gì đâu, đây là quy định của trường học không thể làm trái, chứ có phải ca ca nước cam không muốn về với em đâu, anh cũng không thể làm được gì khác mà.” Thỏ trắng nghe Trịnh Thành Tử xin lỗi, mặc dù trong lòng vẫn có chút gì đó trống trải và hụt hẫng, nhưng vẫn mỉm cười cố gắng an ủi anh ấy: “Sau khi khóa huấn luyện quân sự kết thúc anh phải nhanh chóng về nhà với em nha!”

“… …” Trịnh Thành Tử nghe xong câu nói này lại càng đau lòng hơn, anh trầm mặc hồi lâu, đột nhiên gọi tên cô: “Thỏ trắng?”

“Dạ?”

“Có những lúc, em quá hiểu chuyện, em thực sự biết cách làm anh cảm thấy dằn vặt mà… …” Trịnh Thành Tử ngẩng đầu lên, phóng tầm mắt nhìn ra khuôn viên của kí túc xá vào buổi đêm, những làm gió thổi tới, hòa lẫn vào mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng anh, Thành Tử có chút thấy bản thân bất lực, cầm điện thoại lên và nói nhỏ vào đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.