Vẫn Còn Rung Động

Chương 46: Chương 46: Lần theo dấu vết




Dịch Sơ Ngữ và Tiêu Sở Ngôn lên tàu trở lại Vân Thành.

Tiêu Sở Ngôn tạm thời đã xử lý xong vụ án trong tay, hiện tại chỉ cần truy bắt tội phạm, thu thập chứng cứ, chỉ xin nghỉ nửa ngày là được.

Dịch Sơ Ngữ nhớ tới lần Dương Dụ Nguyên đến tìm Tiêu Sở Ngôn, cô tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ ngoài cửa, muốn Tiêu Sở Ngôn về nhà, nhưng kỳ nghỉ của anh đã kết thúc, vì vậy không còn cách nào khác đành phải gác lại chuyện này.

Vì vậy, họ vội vã trở về ngay trong đêm.

Khung cảnh ngoài cửa sổ nhanh đến mức chỉ còn lại bóng người.

Sơ Ngữ tựa vào Tiêu Sở Ngôn, ánh mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài, tâm tình bình tĩnh lại.

Sau khi xuống chuyến tàu cao tốc này, cô sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới.

Nghĩ đến đây, Dịch Sơ Ngữ nhớ lại tất cả quá khứ trong đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền chỉ vào Tiêu Sở Ngôn, giả bộ khó chịu: “Anh nói dối em.”

Tiêu Sở Ngôn đang nhắm mắt, nghe lời nói của cô, chậm rãi mở mắt ra, khẽ liếc nhìn cô một cái, không nói gì.

Dịch Sơ Ngữ rút tay về, định cùng anh tính sổ: “Anh thừa dịp trong lúc em mất trí nhớ lại nói cho em biết là em từng theo đuổi anh.”

Tiêu Sở Ngôn khép hờ đôi mắt, rất nghiêm túc, đôi môi mỏng khẽ hé mở: “Lúc đó không phải em đưa kẹo sữa cho anh hàng ngày sao?”

Dịch Sơ Ngữ nhịn vài câu, phân tích: “Là để cám ơn anh đã dạy em giải đề, không phải muốn theo đuổi anh.”

“Vậy à?” Tiêu Sở Ngôn nói nhỏ, lộ ra vẻ không thể tin được.

“Em phát hiện anh đúng là chứa một bụng chuyện xấu.”

Anh nhắm mắt lại, hoàn toàn không để ý đến những lời buộc tội từ Sơ Ngữ.

Sếp Tiêu chính là như vậy, cho dù là thẹn thùng nhưng vẫn không hề có phản ứng, chỉ âm thầm thừa nhận, mặc kệ người khác nghĩ sao cũng được.

Sau khi xuống khỏi đường sắt cao tốc, họ lái xe về nhà.

Trời đã khuya, trong nhà cũng không có gì để ăn, hai người quyết định ra ngoài ăn tối.

Phố ẩm thực về đêm là lúc sôi động nhất. Dọc đường có người ra vào, đa số là những thanh niên thiếu nữ trẻ tuổi.

Hàng quán ven đường chói mắt.

Tiêu Sở Ngôn hai tay chắp sau lưng, nhìn giống một người cao tuổi đứng giữa khu vui chơi của người trẻ tuổi.

“Em muốn ăn gì?”

Dịch Sơ Ngữ dừng ánh mắt nhìn tiệm mì bên trái, nhớ tới cảnh bọn họ cùng nhau làm sủi cảo vào năm cuối cấp ba.

Cả lớp năm mươi người tụ tập quanh tầng ba căn tin số 1 để làm sủi cảo.

Mọi người cười đùa vui vẻ, tiếng trò chuyện vang vọng khắp tầng ba của trường.

Dịch Sơ Ngữ rất ít khi nấu ăn ở nhà, đối với kỹ thuật làm sủi cảo cũng không hiểu nhiều lắm.

May mắn thay, cô là một người khéo tay và thông minh, chỉ nhìn người khác làm một vài lần là học được.

Tiêu Sở Ngôn thì ngược lại, sủi cảo anh gói thật không nhìn ra hình thù, vỏ bánh và nhân bánh mỗi thứ một nơi.

Cuối cùng, chỉ còn các cô gái hoàn thành việc gói sủi cảo.

Sau khi gói xong, lớp trưởng nhờ đầu bếp của căn tin trường hấp chín giúp họ.

Dịch Sơ Ngữ điều chỉnh nước sốt theo sở thích, rót ra một ít xì dầu, sau đó đổ thêm rất nhiều giấm.

Triệu Ngọc Thuần nhìn Dịch Sơ Ngữ rót ra nửa bát dấm, kinh ngạc hỏi: “Sơ Ngữ, cậu thích ăn chua như vậy à?”

“Ừ, sủi cảo kết hợp với giấm ăn rất ngon.”

Dịch Sơ Ngữ đang bưng bát nước chấm nhỏ của mình xoay người ăn sủi cảo, không chú ý đã vô tình đụng phải Tiêu Sở Ngôn đứng bên cạnh.

Phần lớn nước tương trong bát đều đổ lên đồng phục học sinh xanh trắng của Tiêu Sở Ngôn, nhìn rất thảm.

Một mùi giấm nồng nặc phảng phất giữa hai người.

Dịch Sơ Ngữ hoảng sợ, tự trách bản thân, vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Tiêu Sở Ngôn cau mày, kéo đồng phục học sinh của mình, đơn giản cởi ra.

Dịch Sơ Ngữ nhìn anh cởi bộ đồng phục học sinh bị làm bẩn ra, chân thành nói: “Để tôi mang về giặt cho cậu.”

Anh xắn tay áo, vẻ mặt lãnh đạm, tựa hồ sắp đánh Dịch Sơ Ngữ.

Cậu bạn bên cạnh nói nửa đùa nửa thật: “Sở Ngôn, cậu không định đánh người đấy chứ?”

Ai cũng biết Tiêu Sở Ngôn có tính sạch sẽ và không thích người khác chạm vào mình.

Dịch Sơ Ngữ rất vội vàng vì sợ chọc giận Tiêu Sở Ngôn, hơn nữa trước hết là lỗi của cô, nói vài câu thì không sao, nếu bị đánh thật thì cô đành chịu trận.

Tiêu Sở Ngôn đẩy tay cậu bạn: “Nhiều lời quá rồi.”

Nói xong, anh nói “Không cần” với Dịch Sơ Ngữ, liền đi tới bồn rửa mặt đằng kia.

Dịch Sơ Ngữ để xì dầu trong tay xuống, lon ton chạy theo anh.

Tiêu Sở Ngôn thân hình cao lớn, một bước của anh tương đương với hai bước của Dịch Sơ Ngữ.

Tiêu Sở Ngôn bật vòi và rửa tay.

Vừa rồi không để ý, trên tay anh cũng dính ít nước tương.

Dịch Sơ Ngữ chưa kịp nói, Tiêu Sở Ngôn đã hỏi: “Cậu thích ăn giấm à?”

“Một chút.” Dịch Sơ Ngữ trầm giọng đáp.

Giọng nói của Tiêu Sở Ngôn vang lên bên tai: “Sơ Ngữ”

Giọng nói của anh kéo Dịch Sơ Ngữ trở về từ ký ức. Cô chỉ vào tiệm mì đối diện, nói: “Tới tiệm đó đi, đột nhiên em muốn ăn sủi cảo.”

Tiêu Sở Ngôn gật đầu, cùng cô bước vào cửa hàng.

Vào giờ ăn tối, quán rất đông người, hầu như bàn nào cũng chật cứng.

Hai người tìm được một bàn trống.

Người phục vụ đưa thực đơn tới, Tiêu Sở Ngôn không thèm nhìn liền gọi mấy đĩa sủi cảo.

Anh biết Dịch Sơ Ngữ thích ăn sủi cảo với nhiều giấm, vì vậy đứng dậy đi đến tủ khử trùng phía trước lấy một cái bát sạch, đổ nửa bát dấm, chuẩn bị trở về chỗ ngồi.

Tiêu Sở Ngôn bị chặn bởi hai mỹ nữ đang bước vào.

Bọn họ muốn tìm một chỗ trống để ngồi, không ngờ lại gặp được một anh chàng đẹp trai hiếm có ở đây.

Người đàn ông có làn da màu đồng khoẻ mạnh, khí chất nam tính, thoạt nhìn liền biết là người đàn ông mạnh mẽ.

Hai người phụ nữ khẽ chạm khuỷu tay vào nhau, ngầm hiểu.

Một trong những người phụ nữ có mái tóc gợn sóng vén mái tóc rũ xuống, chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Anh đẹp trai, anh đi một mình sao? Có muốn ngồi cùng bàn với bọn em không?”

Một người phụ nữ khác có mái tóc màu hạt dẻ lên tiếng: “Ừ, anh ngồi chung đi.”

Tiêu Sở Ngôn tỏ vẻ xa lánh, giữ khoảng cách với bọn họ, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, bạn gái tôi đang đợi.”

Người phụ nữ vừa nghe thấy lời kia liền cảm thấy mất tự nhiên.

Tiêu Sở Ngôn nhìn người phụ nữ đứng trước mặt: “Làm ơn nhường đường.”

Hai người phụ nữ nói “xin lỗi” rồi bước sang góc khác, trong miệng lẩm bẩm: “Quả nhiên, người đẹp trai đều đã có bạn gái.”

Dịch Sơ Ngữ nhìn lên, nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn bị hai nữ nhân vây quanh, chung quanh lại có quá nhiều người, tiếng huyên thuyên càng lúc càng lớn.

Cô không thể nghe thấy họ đang nói gì từ khoảng cách vài mét.

Khi Tiêu Sở Ngôn trở lại chỗ của mình, Dịch Sơ Ngữ thò đầu ra tò mò hỏi: “Bọn họ nói gì với anh vậy?”

Tiêu Sở Ngôn đặt bát giấm xuống, ngây người nói: “Nói những chuyện vô nghĩa.”

“Ừm”

Dịch Sơ Ngữ nghĩ thầm: Trong lòng anh thì làm gì có chuyện nào không vô nghĩa.

Tiêu Sở Ngôn thấy cô còn đang trầm ngâm, liền nói: “Sao vậy, vẫn không thể tin tưởng anh? Sợ anh chạy theo người khác sao?”

Cô cũng không có ý đó.

Dịch Sơ Ngữ phản bác: “Không có.”

Người phục vụ bưng ra một vài đĩa sủi cảo: “Mời anh chị dùng.”

Chủ đề này kết thúc, hai người bắt đầu ăn sủi cảo.

Xung quanh rất ồn ào, không ai lên tiếng, họ ăn chậm rãi, nhấm nháp từng chiếc sủi cảo.

Dịch Sơ Ngữ cảm thấy sủi cảo này không ngon bằng sủi cảo bọn họ cùng nhau làm vào năm ba trung học.

Tiêu Sở Ngôn cắn một miếng sủi cảo, nhai chậm rãi, liếc mắt nhìn bạn gái nhúng sủi cảo ngập giấm.

Một cách đầy ẩn ý, ​​anh nói: “Em đúng là rất thích ăn giấm.”

Dịch Sơ Ngữ gật đầu đồng ý, chỉ sau khi ăn thêm hai cái sủi cảo, cô mới nhận ra lời nói của đội trưởng hình như có chút ý tứ trêu chọc.

Cô cũng chỉ tò mò hỏi hai câu thôi mà...

Sau khi ăn xong, họ về nhà.

Trước khi bước vào nhà, điện thoại di động của Tiêu Sở Ngôn vang lên.

Anh thay giày, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, Dịch Sơ Ngữ đứng thẳng người nhìn xuống, nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động có dòng chữ.

Đó là mẹ của đội trưởng.

Dịch Sơ Ngữ vào bếp nấu nước, không nhịn được muốn nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ.

Tiêu Sở Ngôn đứng trước cửa kính trả lời điện thoại.

“Tết nguyên đán không có thời gian, qua Tết thì có thể trở về một chuyến.”

“...”

“Tạm thời như vậy đi, mẹ nghỉ ngơi sớm, giữ sức khoẻ.”

Sau khi cúp điện thoại, Dịch Sơ Ngữ rửa sạch cốc nước, lấy nửa cốc nước nóng, uống một ngụm nhỏ, cô ăn chua quá nhiều, hiện tại có chút khát nước.

Hai tay cầm ly nước bốc khói, cô thản nhiên hỏi: “Mẹ anh gọi điện à?”

Tiêu Sở Ngôn đang ngồi trên sô pha xem điện thoại.

Dịch Sơ Ngữ ngồi xuống đối diện anh, cảm nhận được hơi ấm từ trong cốc truyền đến.

Nhớ lại lần trước nghe Dương Dụ Nguyên nói, Tiêu Sở Ngôn hình như không có quan hệ tốt với mẹ của anh, cô không rõ nguyên nhân nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được lý do là vì cô.

Xét cho cùng đều là người nhà, mối quan hệ cứng nhắc quá cũng không tốt.

Dịch Sơ Ngữ đang định nói gì đó thì Tiêu Sở Ngôn cúi đầu nói: “Thực xin lỗi.”

Không hiểu tại sao đột nhiên anh xin lỗi, Dịch Sơ Ngữ nghiêng đầu nhìn mặt của anh.

Dù đội trưởng làm gì, dù là ngại ngùng hay tập trung, biểu cảm của anh đều không thay đổi nhiều, nhưng đôi mắt như biết nói kia sẽ tiết lộ tâm trạng của anh.

Tiêu Sở Ngôn nhìn cô kiên định, chậm rãi nói: “Anh thay mặt mẹ anh, xin lỗi em.”

“Tại sao?” Dịch Sơ Ngữ ngây người hỏi.

Ngay khi giọng nói đó thốt ra, cô dường như đã hiểu.

Không lâu sau khi Mạnh Viên ra đi, cô bất ngờ ngất xỉu trong kỳ thi tháng vì tâm trạng không ổn định, ăn ngủ không tốt.

Tiêu Sở Ngôn tình cờ ở trong phòng thi với cô, lập tức bỏ cây bút trên tay xuống, bế cô đến phòng khám bác sĩ của trường, ở bên cạnh giường cô cho đến khi cô tỉnh lại mới rời đi.

Anh bị loại khỏi top 20 của trường sau kỳ thi đó.

Vì điểm số sụt giảm nghiêm trọng, mẹ của Tiêu Sở Ngôn đã đến trường, bà vô cùng tức giận khi biết Dịch Sơ Ngữ và Tiêu Sở Ngôn đang hẹn hò với nhau.

Bà yêu cầu Tiêu Sở Ngôn vào văn phòng, khiển trách trước mặt thầy hiệu trưởng, thậm chí còn đòi gọi Dịch Sơ Ngữ lên nhưng bị Tiêu Sở Ngôn chặn lại.

Tuy nhiên sau đó, mẹ của Tiêu Sở Ngôn lại đến, lần này thay vì tìm Tiêu Sở Ngôn, bà đã nhờ thầy hiệu trưởng gọi Dịch Sơ Ngữ đến văn phòng và mắng Dịch Sơ Ngữ trước mặt rất nhiều giáo viên.

Tiêu Sở Ngôn được biết từ bạn học rằng mẹ mình lại đến trường, nhìn hàng ghế trống trước mặt, cậu thầm cảm giác ác không ổn, xin thầy giáo cho xuống văn phòng giáo viên

Vì cô, Tiêu Sở Ngôn đã tranh cãi rất lâu với mẹ.

Dịch Sơ Ngữ không chịu nổi vì chính mình mà khiến quan hệ giữa Tiêu Sở Ngôn và mẹ anh trở nên căng thẳng.

Sau khi suy nghĩ, cô cảm thấy mình nên chia tay với Tiêu Sở Ngôn.

Lúc đó tâm trạng cô không ổn định, trong người luôn tràn đầy cảm xúc tiêu cực, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến người khác nên cô quyết định chia tay.

Điều mà Dịch Sơ Ngữ không ngờ tới chính là ngày cô tìm Tiêu Sở Ngôn để chia tay vậy mà lại dẫn đến một vụ án đẫm máu.

Cô suy sụp vì mất đi người em trai cô yêu quý nhất.

Tiêu Sở Ngôn nhìn cô, lại lên tiếng nói xin lỗi.

Ánh mắt đầy vẻ áy náy, anh cảm thấy mình đã không bảo vệ cô thật tốt.

Cả hai đều cảm thấy hổ thẹn vì những chuyện trong quá khứ.

Hai con người từng rất vui vẻ ấm áp, vì thực tế cuộc sống mà trở nên trầm mặc thu mình lại.

Dịch Sơ Ngữ đặt cốc nước trong tay xuống, cười chân thành: “Không sao, hiện tại em không sao, có anh rồi, em sống rất tốt.”

Đồng hồ tích tắc trong không gian, không ai nói gì thêm.

Dưới sự thúc giục của Dịch Sơ Ngữ, Tiêu Sở Ngôn liền đi ngủ sớm.

Kẻ giết Dịch Sơ Dương là một người đàn ông vô gia cư ở Lê thị, tên là Trần Đại Vĩ.

Dịch Sơ Dương là người đầu tiên hắn giết, bởi vì thường xuyên đi lang thang khắp các ngõ ngách của Lê thị, hắn rất quen thuộc với thành phố này, lâu ngày tránh được sự truy bắt của cảnh sát.

Không hiểu sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở Vân Thành, lại phạm thêm tội ác.

Để truy bắt tên xã hội đen với kinh nghiệm vượt ngục nhiều năm này, Tiêu Sở Ngôn cùng các đồng nghiệp trong đồn cảnh sát ngày đêm kiểm tra giám sát, tìm kiếm manh mối.

Tết Dương lịch, Tiêu Sở Ngôn chỉ được nghỉ một ngày, hôm sau phải quay lại làm việc.

Chỉ vì tiền, Trần Đại Vĩ đánh mất cả nhân tính, không ngần ngại ra tay sát hại nạn nhân, nếu không bị bắt và đưa ra công lý càng sớm càng tốt thì thành phố này sẽ không có được bình yên.

Tiêu Sở Ngôn lấy tất cả thông tin về vụ án của Trần Đại Vĩ từ Lê thị, suốt mấy đêm liền xem qua hồ sơ vụ án cho đến tận đêm khuya.

Trước khi lấy lại trí nhớ, Dịch Sơ Ngữ vốn định viết một tiểu thuyết dài kỳ mới trong thời gian sắp tới, nhưng hiện tại cuộc sống của cô không ổn định, quá nhiều biến động.

Kế hoạch công việc của cô phải tạm gác lại.

Dịch Sơ Ngữ giành thời gian học nấu ăn.

Tiêu Sở Ngôn quá bận rộn, cô không thể để anh về nhà phải vất vả nấu cơm.

Đang ăn tối, Tiêu Sở Ngôn nhận được cuộc gọi nói rằng một người qua đường đã nhìn thấy một người đàn ông bị nghi là Trần Đại Vĩ.

Anh nhanh chóng bỏ dở bữa ăn, mặc thêm áo khoác rồi đi ra ngoài.

Trước khi Tiêu Sở Ngôn đi ra ngoài, Sơ Ngữ túm áo anh, nói: “Cẩn thận.”

Trần Đại Vĩ vì tiền sẽ làm bất cứ việc ác gì, hắn đã hoàn toàn đánh mất nhân tính.

Dịch Sơ Ngữ chưa từng gặp qua một người như vậy, chỉ biết được qua tin tức, điện ảnh và phim truyền hình nhưng cô biết việc này vô cùng nguy hiểm.

Mặc dù Tiêu Sở Ngôn đã đối phó với nhiều tên xã hội đen như vậy nhưng cô vẫn rất lo lắng.

Cô nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt rực lửa.

Tiêu Sở Ngôn nắm lấy tay cô, đáp lại sự quan tâm của cô: “Không sao đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.