Vẫn Còn Rung Động

Chương 35: Chương 35: Ký tặng sách




Tiêu Sở Ngôn trước nay chưa từng bị ai đụng chạm như vậy, cả người đều căng thẳng, sắc mặt thoắt xanh thoắt đỏ. Anh vẫy tay với cô: “Sơ Ngữ, lại đây.”

Dịch Sơ Ngữ cũng không ngốc như vậy, nghịch ngợm nói: “Em không bị lừa đâu, anh mau đi nấu cơm đi đầu bếp Tiêu.”

Tiêu Sở Ngôn phì cười, cũng không thèm đoái hoài đến cô.

Sau bữa trưa, Dịch Sơ Ngữ mặc quần áo mới, đeo một chiếc túi nhỏ sau lưng, cúi người thay giày.

Một đôi chân đi dép lê xuất hiện trước mặt cô.

Dịch Sơ Ngữ ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy? Anh cũng phải đi ra ngoài à?”

“Ừm.”

Tiêu Sở Ngôn khom người đổi giày.

“Không phải anh nói gần đây không có vụ án sao? Bình thường anh cũng không ra ngoài vào lúc này mà.”

Động tác của anh rất nhanh, không hổ danh là một cảnh sát hình sự, tốc độ làm việc quả thực là không thể xem thường.

“Anh đưa em đi.”

Dịch Sơ Ngữ một tay vịn tủ giày, dựng thẳng sống lưng, tự hỏi: “Đưa em đi? Cũng không cần đâu, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.”

“Không phải tiễn em xuống dưới.” Tiêu Sở Ngôn đặt hai tay lên vai Dịch Sơ Ngữ, cẩn thận giúp cô kéo thẳng cổ áo, nhíu mày nhìn cô, chậm rãi giải thích: “Anh đi cùng em.”

“Sao anh lại đi cùng em? Anh không phải đi làm sao?”

Như không hài lòng với những câu hỏi của Dịch Sơ Ngữ, Tiêu Sở Ngôn nắm lấy bả vai cô, gãi gãi: “Hôm nay không bận, buổi chiều anh được nghỉ.”

Dịch Sơ Ngữ bị anh làm nhột, không nhịn được cười.

Nơi tổ chức lễ ký tặng hơi xa trung tâm thành phố, lại ở khu đô thị khác, Tiêu Sở Ngôn lái xe hơn một giờ đồng hồ mới đến được tòa nhà.

***vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ: wattpad JolinaGG***

Dịch Sơ Ngữ cởi dây an toàn, cười với người đàn ông ngồi trên ghế lái.

“Cảm ơn đội trưởng đã đưa em tới đây, trên đường về anh nhớ cẩn thận.”

Tiêu Sở Ngôn hạ cửa sổ trên ghế lái xuống, tùy tiện chống một tay lên kiếng xe, dáng vẻ thờ ơ, nói: “Anh ở đây chờ em.”

“Hả?” Dịch Sơ Ngữ dừng lại.

Vốn dĩ cô cho rằng Tiêu Sở Ngôn chẳng qua là không làm gì nên đưa cô đến đây rồi quay về, nhưng không ngờ anh lại muốn đợi cô.

Buổi ký tên này có lẽ sẽ kéo dài đến tối, nhưng anh vẫn muốn chờ cô.

Đôi khi, cuộc sống không cần quá nhiều lãng mạn và bất ngờ, chỉ cần người đó có bạn trong tim là đủ.

Dịch Sơ Ngữ khẽ nói: “Nhưng còn lâu em mới xong việc.”

Tiêu Sở Ngôn không để tâm, lấy điện thoại ra nhắc nhở cô: “Em chỉ còn mười phút thôi đấy.”

Dịch Sơ Ngữ nhớ tới thời gian hẹn đang đến gần, mở cửa bước xuống xe.

Đi hai bước, Dịch Sơ Ngữ xoay người.

Cửa sổ từ từ hạ xuống, khuôn mặt Tiêu Sở Ngôn từng chút một lộ ra trong tầm mắt của Dịch Sơ Ngữ.

Cô thật sự rất yêu người đàn ông này, từng chi tiết nhỏ đều được anh để trong lòng, biết cô muốn nói chuyện với anh, liền đặc biệt kéo kiếng xe xuống.

Dịch Sơ Ngữ nhìn anh, chậm chạp nói: “Vậy thì, đợi em nhé.”

Sau đó, cô vội chạy vào thang máy.

Lễ ký tặng sẽ được tổ chức tại tầng 7 của tòa nhà.

Dịch Sơ Ngữ đi thang máy lên tầng bảy, cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho nhân viên đã liên lạc với cô lúc trước, báo cho anh ta biết cô đã tới hiện trường.

Thang máy kêu một tiếng, cánh cửa mở ra.

Dịch Sơ Ngữ bước ra khỏi thang máy, một nhân viên mặc đồng phục dẫn cô đến địa điểm tổ chức lễ ký kết.

Trước khi vào, nhân viên đã giải thích sơ qua cho cô về các hạng mục của ngày hôm nay.

Dịch Sơ Ngữ vừa bước vào, đám người hâm mộ sách đã hò hét điên cuồng.

“Đại thần tới rồi”

“Đã lâu không gặp, đại thần hình như còn xinh đẹp hơn trước”

******đọc truyện tại trang chính chủ: wattpad JolinaGG***

...

Người hâm mộ hò hét nhiệt tình, tiếng cười vang vọng khắp nơi.

Dịch Sơ Ngữ đi dọc theo con đường chỉ định đến bộ bàn ghế duy nhất trong khán phòng, trước sự chứng kiến ​​của đông đảo người hâm mộ.

Nhìn các fan cao hứng, Dịch Sơ Ngữ cúi đầu, nói: “Cảm ơn các bạn đã luôn yêu mến tác phẩm của tôi.”

Đại thần văn học vừa xinh đẹp vừa khiêm tốn, lại càng tăng thêm thiện cảm.

Dịch Sơ Ngữ kéo ghế ngồi xuống, nói: “Mọi người xếp hàng đi, tôi sẽ ký tặng từng bạn một.”

Không khí ngay lập tức im lặng, mọi người xếp thành một hàng ngay ngắn.

Dịch Sơ Ngữ mở trang đầu tiên của cuốn sách, ký tên dưới bút danh của mình, bên cạnh vẽ một nụ cười nhỏ, đặt bút trên tay xuống, hai tay cầm quyển sách đưa cho cô gái đầu tiên trong hàng, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn bạn đã thích câu chuyện này, tôi mong bạn có một thời gian vui vẻ.”

Fan nữ đầu tiên lấy được chữ ký, cao hứng cầm lấy cuốn sách như bảo bối, cao hứng vươn tay bắt tay Dịch Sơ Ngữ.

“Cảm ơn đại thần, em sẽ luôn ủng hộ chị.”

Bởi vì có rất nhiều người, Dịch Sơ Ngữ ký tặng liên tục mấy tiếng đồng hồ, tay mỏi nhừ nhưng vẫn tươi cười chào hỏi rồi chụp ảnh cùng người hâm mộ.

Hầu như những người thích đọc tiểu thuyết tình cảm đều là con gái, trong hội trường đầy ắp những thiếu nữ xinh đẹp, Dịch Sơ Ngữ có cảm giác cô xấu xí nhất ở đây.

Giữa những mỹ nhân xinh đẹp như mây, Dịch Sơ Ngữ ngẩng đầu lên, xuyên qua tầng tầng lớp lớp, dường như nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ của Tiêu Sở Ngôn.

Anh đứng ở góc khuất nhất của hội trường, bóng đen phủ lên anh, dáng vẻ lãnh đạm tách biệt với đám đông.

Dịch Sơ Ngữ từng viết về nhân vật nữ chính mạnh mẽ kiên cường, một mình vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống, mỗi khi quay đầu lại liền gặp được người đàn ông cô ấy yêu.

Cảm giác ấy rất kỳ diệu.

Sau buổi ký kết, Dịch Sơ Ngữ có chút mệt mỏi, tay phải của cô tê dại như sắp gãy.

Nhân viên dẫn Dịch Sơ Ngữ ra khỏi hội trường từ cửa hông.

Người hâm mộ vẫn đang gọi tên cô.

Dịch Sơ Ngữ làm động tác chào tạm biệt bọn họ.

Trước khi bước ra, cô nhìn lại chỗ Tiêu Sở Ngôn vừa đứng, bóng lưng anh đã biến mất.

Bàn giao cho nhân viên của công ty xong, Dịch Sơ Ngữ đi thang máy xuống lầu.

Khi cô vừa bước ra khỏi cửa chính thì có một nhóm người hâm mộ chặn đường cô.

Một cô gái có mái tóc vàng nói: “Đại thần, nhà cô ở đâu vậy? Có muốn đi chung xe với chúng tôi không.”

Một cô gái tóc ngắn khác phụ họa.

Dịch Sơ Ngữ xua tay, nở nụ cười lễ phép, lùi lại một bước: “Không cần, có người tới đón tôi, cám ơn mọi người.”

“Thật đáng tiếc.” Cô gái tóc ngắn tiếc nuối nói.

“Đại thần, có phải bạn trai của cô đến đón cô không, tôi vừa nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai trong hội trường. Tôi còn chụp lén được hai tấm ảnh.”

Những người còn lại liền vây quanh muốn xem.

Dịch Sơ Ngữ cười.

Lời chúc phúc lần lượt vang lên.

“Đại thần, cô thật may mắn, có bạn trai đẹp trai như vậy, còn tới tận nơi đón cô.”

“Tôi để ý ánh mắt anh ta nhìn đại thần như thể muốn đem cô ấy giấu đi.”

“Quả nhiên đã có sẵn nguyên mẫu, chả trách đại thần lại viết được hình tượng nam chính hoàn hảo như vậy.”

Dịch Sơ Ngữ khẽ gật đầu sau khi nhìn thấy chiếc xe ở bên đường đối diện, cô nói: “Thực xin lỗi, tôi phải đi rồi, tạm biệt mọi người, trên đường về nhớ cẩn thận một chút.”

Người hâm mộ gật đầu chào tạm biệt cô.

Dịch Sơ Ngữ đi tới chỗ đậu xe, vừa định băng qua đường, dường như nhớ ra điều gì đó, bước lại chỗ bọn họ, hỏi: “Cô có thể xóa ảnh bạn trai tôi trong điện thoại di động được không, việc tiếp xúc trước truyền thông ảnh hưởng không tốt đến công việc của anh ấy.”

Dịch Sơ Ngữ thành khẩn.

Các fan đều chân thành đồng ý với cô, liền mở điện thoại xoá ảnh chụp.

“Cảm ơn mọi người.”

Sau khi giải thích xong, Dịch Sơ Ngữ yên tâm đi đến phía đối diện đường, mở cửa xe đi vào.

Tiêu Sở Ngôn bẻ lái, hoà vào dòng xe cộ..

Dịch Sơ Ngữ nghịch điện thoại trong tay, trong lòng như rót đầy mật, ngọt ngào tràn ngập.

“Anh cũng vào hội trường à?”

Sau khi nhìn kỹ hơn, cô nhận thấy vẻ ngoài anh có chút thay đổi, cổ áo khoác dựng cao che kín cổ, nhìn anh giống như đang nguỵ trang để theo dõi tội phạm.

Anh không trả lời.

Dịch Sơ Ngữ nhún vai, không cầnnghe đáp án, tự mình nói: “Em thấy hết rồi, thị lực của em luôn rất tốt.”

Cô nói với một chút kiêu ngạo.

Tiêu Sở Ngôn cầm vô lăng, hào phóng nói: “Anh không có ý định phủ nhận.”

Một câu nhẹ nhàng, không hề cố ý khoe khoang, nhưng lại làm Dịch Sơ Ngữ có chút thẹn thùng.

Đội trưởng đường đường chính chọc người bằng vẻ mặt vô cảm..

***đọc truyện tại trang chính chủ: wattpad JolinaGG***

Trở về nhà, màn đêm buông xuống, con đường dài vô tận, đèn neon sáng rực.

Dịch Sơ Ngữ đứng trước cửa kính, vươn vai, lắc cổ tay phải để giảm bớt cảm giác tê mỏi.

Tiêu Sở Ngôn lặng lẽ đi tới sau lưng cô, ôn nhu bóp nhẹ vai phải của cô.

“Đến giờ ăn tối rồi. Hôm nay tắm xong đi ngủ sớm, em phải nghỉ ngơi thật tốt.”

“Vâng.”

Dịch Sơ Ngữ nắm lấy tay Tiêu Sở Ngôn, bước về phòng ăn.

Sau khi ăn tối, nghỉ ngơi một lát, Dịch Sơ Ngữ đi tắm.

Bây giờ trong nhà đã hình thành thói quen cô đi tắm trước, sau đó mới tới Tiêu Sở Ngôn.

Tắm xong, Dịch Sơ Ngữ thả người trên sô pha vặn vẹo cổ, điện thoại lại vang lên.

Là Tưởng Di.

“Mẹ à?”

Dường như bà đang trò chuyện với ai đó, nghe giọng cô liền ngừng lại, vội nói: “Sơ Ngữ, tháng sau ba con muốn nghỉ phép, ba mẹ sẽ đến thăm con.”

Dịch Sơ Ngữ cau mày nhìn thẳng vào cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt trước mặt, hỏi: “Sao lại đột nhiên như vậy ạ?”

Tưởng Di rất ít khi đến đây, phần lớn là cô về thăm nhà, bây giờ ba mẹ cô đột ngột muốn đến đây, cô phải giải quyết sự tồn tại của sếp Tiêu như thế nào đây.

Tưởng Di cười nói: “Mẹ ở nhà cũng nhàm chán nên muốn đi du lịch một chút.”

Dịch Sơ Ngữ thẳng thừng nói: “Mẹ muốn gặp bạn trai của con sao?”

“Không hổ là con gái của mẹ, như vậy cũng bị con phát hiện.”

Dịch Sơ Ngữ thở dài, cô cũng không phải đứa ngốc.

Sau khi thuyết phục được vài câu, cô hứa sẽ đưa bạn trai về thăm nhà vào dịp năm mới.

Tưởng Di không yên tâm, nhất định phải đến xem thử vì sợ cô con gái của mình ra đường bị kẻ xấu lừa gạt.

Dịch Sơ Ngữ không có cách nào khác, định nói cho bà việc hai người đang sống chung nhưng lại sợ bà lo lắng đi xe lửa xuyên đêm đến đây.

Dịch Sơ Ngữ đành nói rằng an ninh của tiểu khu trước đây không cao, bây giờ cô đã đổi sang một tiểu khu khác.

Sau khi cô cúp máy, Tiêu Sở Ngôn từ phòng tắm đi ra, một tay lấy khăn lau tóc, nghiêng đầu.

Dịch Sơ Ngữ vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh, nói với anh: “Anh lại đây ngồi đi, em lau tóc cho anh, báo đáp anh hôm nay đã làm tài xế cho em.”

Tiêu Sở Ngôn giễu cợt: “Trả công anh rẻ như vậy?”

Miệng thì nói những lời ghét bỏ nhưng thân thể vẫn rất thành thật.

Dịch Sơ Ngữ đi vòng qua ghế sô pha, dùng khăn lau những giọt nước trên mái tóc ngắn của anh, cân nhắc một lúc rồi nói: “Tiêu Sở Ngôn, em muốn nói với anh một chuyện.”

“Ừm?”

Tiêu Sở Ngôn rất hưởng thụ đãi ngộ của Dịch Sơ Ngữ, giọng nói anh nhàn nhạt dễ chịu.

“Tháng sau ba mẹ em sẽ đến thăm.”

Dịch Sơ Ngữ cảm giác được thân thể Tiêu Sở Ngôn cứng đờ, tựa hồ bị tin tức này làm cho sửng sốt, kinh ngạc, khó có thể tiếp nhận trong một thời gian quá ngắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.