Vạn Cổ Thần Đế

Chương 16: Chương 16: Hoàng Cực Cảnh Tiểu Cực




Dựa vào chân khí và thể chất như hiện tại thì việc Trương Nhược Trần mở ra kinh mạch thứ bảy, thứ tám, thứ chín, thứ mười là chuyện rất dễ dàng.

Nhưng lúc hắn bắt đầu mở ra kinh mạch thứ mười thì cuối cùng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Mất sáu canh giờ, hắn mới thành công mở ra kinh mạch thứ mười, cả người mệt mỏi tới mức mồ hôi ướt đẫm, chân khí trong cơ thể đã gần cạn kiệt.

Khi thành công mở ra kinh mạch thứ mười, cơ thể của Trương Nhược Trần khẽ run lên một cái.

“Ầm!”

Đạt tới Hoàng Cực cảnh tiểu cực rồi!

Dung lượng của Khí trì lập tức được mở rộng ra gấp mười lần.

Trong Khí trì, chân khí bắt đầu phun ra từng tầng mờ mịt.

“Quả nhiên! Cơ thể này vẫn còn quá yếu, chỉ có thể mở ra được kinh mạch thứ mười, phải nghĩ cách để tăng thể lực lên mới được.”

Nếu như các võ giả khác biết được ý định của Trương Nhược Trần trong giờ khắc này thì nhất định sẽ khóc không ra nước mắt.

Có thể mở ra sáu kinh mạch trong Hoàng Cực cảnh tiểu cực thì đã có thể được gọi là thiên tài rồi.

Có thể mở ra tám kinh mạch thì chính là thiên tài bậc nhất.

Mở ra mười kinh mạch thì chính là yêu nghiệt, khiến cho những võ giả cùng cảnh giới chỉ có thể ngước nhìn.

Thất vương tử chính là người mở ra mười kinh mạch ở Hoàng Cực cảnh tiểu cực, do đó danh chấn thiên hạ, là người vô địch so với những người cùng cảnh giới, được phong là đệ nhất thiên kiêu của Vân Vũ quận quốc. Hắn lấn át hoàn toàn hào quang của những thiên tài khác.

Trong trăm năm trở lại đây, cả Vân Vũ quận quốc cũng chỉ có hắn là người có thể mở ra mười kinh mạch ở Hoàng Cực cảnh tiểu cực, chưa từng có người thứ hai.

Đương nhiên, hiện tại đã có thêm một người, Trương Nhược Trần!

“Không biết sức mạnh hiện tại của ta đã đạt tới trình độ nào rồi?”

Trương Nhược Trần rửa sạch cát bụi trên người, thay một chiếc trường bào màu lam rồi đi vào trong phòng.

Hắn định tìm một chỗ không có người để kiểm tra sức mạnh của mình.

Hoàng cung của Vân Vũ quận quốc được xây quanh núi, lấy ba ngọn núi lớn làm tường của hoàng cung, chúng được phân thành núi Quân, núi Vương và núi Thiên Tử. Ngoài những kiến trúc cung điện dày đặc ra thì cũng có một vài khu rừng và thung lũng khá yên tĩnh.

Nơi mà Trương Nhược Trần và Lâm phi ở là Tử Di thiên điện, tương đương với lãnh cung, cách cung điện chính khá xa.

Ra khỏi Tử Di thiên điện chính là một khu rừng rậm phủ đầy tuyết trắng, tiếp tục đi về phía trước chính là một trong ba ngọn núi lớn trong hoàng cung, núi Quân.

Đi đến phía dưới núi Quân là đã không nhìn thấy cung nữ hay thái giám nữa, ngay cả cấm vệ quân cũng gần như không thấy.

“Ở đây đi!”

Trương Nhược Trần dừng bước, chuẩn bị kiểm tra sức mạnh hiện tại của mình.

Hai chân của hắn khẽ trùng xuống, giống như một con voi lớn đứng ngạo nghễ trong tuyết.

Chân bước theo nhịp, tay không ngừng chuyển động, tốc độ càng lúc càng nhanh.

“Long Tượng Bàn Nhược Chưởng, chiêu thứ nhất, Man Tượng Trì Địa!”

Hai chân của Trương Nhược Trần đạp một cái, xương cốt và cơ bắp toàn thân lập tức căng lên, bắn ra một chưởng vào khối thạch bích.

“Rắc!”

Trên thạch bích nứt ra một kẽ hở, kẽ hở đó không ngừng được mở rộng.

Bức tường đá cao năm mét bỗng đổ ầm xuống.

Theo nhịp bước chân, Trương Nhược Trần lập tức lùi lại phía sau để tránh những vụn đá bị đánh vỡ rơi xuống người.

“Sức của một chưởng này gần bằng sức mạnh của tám con trâu rồi!” Trương Nhược Trần khẽ gật đầu.

Võ giả Hoàng Cực cảnh tiểu cực thông thường chỉ có thể bộc phát ra sức mạnh của bốn con trâu mà thôi.

Hắn vừa mới đột phá Hoàng Cực cảnh tiểu cực mà đã có thể bộc phát ra sức mạnh của tám con trâu thì coi như khá tốt rồi. Tu vi càng thâm sâu thì sức mạnh phát ra chắc chắn càng lớn.

“Thử kiếm pháp một chút nữa xem sao!”

Trương Nhược Trần lấy ra Thiểm Hồn kiếm ra từ không gian của Thời Không tinh thạch, hắn nắm kiếm trong tay rồi dồn chân khí vào thân kiếm.

“Xoạt!”

Đường Lực Hệ minh văn thứ nhất bị kích hoạt, trọng lượng của Thiểm Hồn kiếm lập tức đạt tới một trăm năm mươi ba cân.

Sau đó, đường Băng Hệ minh văn bị kích hoạt, một luồng khí lạnh thấu xương tỏa ra từ thân kiếm. Luồng khí lạnh đó khiến không khí xung quanh cũng dần dần trở lên lạnh lẽo hơn vài phần.

Với tu vi của Trương Nhược Trần bây giờ, việc kích hoạt đồng thời hai đường minh văn đã là cực hạn rồi!

Nửa năm gần đây, Trương Nhược Trần không chỉ luyện thể mà hắn còn dành rất nhiều thời gian cho việc tu luyện “Thiên Tâm Kiếm Pháp” và “Long Tượng Bàn Nhược Chưởng”.

Công pháp, luyện thể, võ kỹ, không thể thiếu một trong ba thứ trên.

Thiên Tâm Kiếm Pháp là kiếm pháp linh cấp hạ phẩm, tổng cộng cả bộ kiếm pháp được chia làm mười hai chiêu.

Mỗi một chiêu kiếm pháp đều vô cùng tinh diệu, chứa đựng nhiều kiểu biến chiêu, rõ ràng là kiếm pháp nhân cấp không thể sánh kịp.

Võ giả Hoàng Cực cảnh muốn luyện thành công Thiên Tâm Kiếm Pháp thì chắc chắn phải tốn rất nhiều thời gian, e rằng chỉ cần một chiêu trong kiếm pháp cũng phải mất đến vài tháng khổ công tu luyện mới luyện thành.

Trương Nhược Trần dựa vào kí ức đã từng tu luyện Thiên Tâm Kiếm Pháp mà cũng phải mất nửa năm mới luyện thành công ba chiêu kiếm pháp trong đó.

Thiểm Hồn kiếm nặng một trăm năm mươi ba cân đang nằm trong tay của Trương Nhược Trần bỗng giống như không có chút trọng lượng nào, hắn có thể sử dụng vô cùng linh hoạt, như thể đã biến thành một bộ phận của cơ thể vậy.

Cánh tay vừa động thì kiếm đã động trước rồi.

“Thiên Tâm Chỉ Lộ!”

Cánh tay phải của Trương Nhược Trần vừa nhấc lên liền vung ra một kiếm.

Trong không khí, lập tức xuất hiện một tiếng xé gió chói tai, một đạo kiếm khí bay ra.

“Rào rào!”

Trên mặt đất còn lưu lại một đường kiếm lạnh lẽo dài bảy mét, sâu ba thước. Những nơi mà đường kiếm đi qua, cỏ cây đứt thành từng khúc, đá cũng bị chém vỡ, trên mặt đất chỉ còn lưu lại một đường kiếm sắc bén.

“Thiên Tâm Phá Mai!”

Cánh tay Trương Nhược Trần khẽ run, đánh ra một kiếm!

Chợt Thiểm Hồn kiếm biến thành một ánh sáng màu lam, xuất hiện bảy ảo ảnh, giống như có bảy thanh kiếm cùng xuất hiện một lúc vậy.

Lúc đâm vào khối thạch bích, mũi kiếm của bảy thanh kiếm cùng tụ lại một điểm, phát ra âm thanh “leng keng”.

Trên thạch bích chỉ còn lưu lại bảy lỗ kiếm rất nhỏ, toàn bộ chúng đều do mũi kiếm tạo thành. Bảy lỗ kiếm đó xếp thành hình một đóa hoa mai.

Thiên Tâm Phá Mai, cái nó phá không phải là mai trong hoa mai mà là mi trong mi tâm.

Đâm ra một kiếm thì sẽ để lại bảy lỗ kiếm nhỏ trên mi tâm của đối phương, giống như để lại một đóa hoa mai màu máu trên mi tâm của đối phương vậy.

Chỉ có tu luyện kiếm ý tới cảnh giới “kiếm thuận theo tâm” thì mới có thể tu luyện thành công chiêu này.

Cảnh giới của kiếm ý phân làm ba tầng: kiếm thuận theo tâm, tâm kiếm tương thông, nhân kiếm hợp nhất.

Hiện tại Trương Nhược Trần đang ở cảnh giới “kiếm thuận theo tâm”, tính ra thì cũng khá gần với cảnh giới “tâm kiếm tương thông” rồi.

Ngoại trừ hai chiêu kiếm pháp “Thiên Tâm Chỉ Lộ” và “Thiên Tâm Phá Mai” ra thì Trương Nhược Trần còn tu luyện thành công một chiêu kiếm pháp có tính phòng ngự nữa đó là “Thiên Tâm Kiếm Chung!”

“Thiên Tâm Kiếm Chung!”

Trương Nhược Trần liên tục dồn chân khí trong cơ thể vào Thiểm Hồn kiếm, giơ kiếm lên, kiếm khí lập tức ngưng tụ thành hư ảnh của một cái chuông lớn màu lam. Hư ảnh của chuông lớn liên tục quay tròn, quay quanh thân thể của Trương Nhược Trần.

Một khi đã thi triển chiêu kiếm quyết này thì đủ để khống chế toàn bộ sức mạnh của một võ giả Hoàng Cực cảnh đại cực. Trừ phi vị võ giả Hoàng Cực cảnh đại cực đó cũng tu luyện được kiếm pháp linh cấp thì mới có thể phá được chiêu thức kiếm pháp phòng ngự này của Trương Nhược Trần.

Thiên Tâm Chỉ Lộ!

Thiên Tâm Phá Mai!

Thiên Tâm Kiếm Chung!

Trương Nhược Trần không ngừng thi triển ra ba chiêu kiếm pháp này, dùng điều này để lĩnh ngộ được cảnh giới của kiếm ý “tâm kiếm tương thông”. Nhưng muốn đạt được cảnh giới này thì không phải một sớm một chiều là có thể làm được.

Cho tới tận khi đã tiêu hao hết chân khí trong cơ thể thì Trương Nhược Trần mới quay về Tử Di thiên điện.

“Còn mười ba ngày nữa là đến kỳ khảo hạch cuối năm, phải tranh thủ khiến tu vi tăng cao lên một chút mới được.”

Trương Nhược Trần ngồi xếp bằng trong Thời Không tinh thạch, dùng một viên Tụ Khí đan rồi chuyên tâm tu luyện.

Càng gần kì khảo hạch cuối năm, toàn bộ các vương tử và quận chúa của Vân Vũ quận quốc đều tận tâm tận lực tu luyện, ai cũng muốn tỏa sáng trong kỳ khảo hạch cuối năm này.

Kỳ khảo hạch cuối năm chỉ có hoàng thân quốc thích và con cháu của vương tộc dưới hai mươi tuổi mới được tham gia, làm như vậy là để tăng thêm động lực cho người trẻ tuổi, để tạo ra sức cạnh tranh giữa những người trẻ tuổi.

Những năm trước, Trương Nhược Trần không hề có cơ hội tham gia khảo hạch cuối năm, chỉ đành đứng ở phía dưới đài quan sát.

Nhưng năm nay, có lẽ sẽ không giống như vậy.

Trương Nhược Trần đang tiến bộ rất nhanh, hơn nữa hắn còn tiến bộ hơn những vương tử và quận chúa khác nữa.



Trong Ngọc Thấu cung, tiếng cười lớn của Bát vương tử Trương Tế vọng ra: “Ha ha! Cuối cùng cũng đột phá được Hoàng Cực cảnh tiểu cực rồi!”

Khuôn mặt của Tiêu phi lộ ra nét vui vẻ, tán thưởng nói: “Tốt! Tế nhi, với tu vi hiện tại của con, mặc dù không cách nào sánh bằng Ngũ vương tử và Lục vương tử. Nhưng chí ít cũng để phụ vương có thể nhìn thấy được sự tiến bộ của con, đến lúc đó khẳng định sẽ ban thưởng cho con.”

Bát vương tử gật đầu, tu vi của hắn đúng thật là còn kém rất nhiều so với Ngũ vương tử và Lục vương tử.

Tại thời điểm khảo hạch năm ngoái, Lục vương tử đã đạt được cảnh giới Hoàng Cực cảnh tiểu cực đỉnh phong, hiện tại rất có khả năng hắn đã đạt được tới trung cực rồi.

Còn Ngũ vương tử thì càng lợi hại, nghe nói hắn đã đột phá tới Hoàng Cực cảnh đại cực rồi.

Bát vương tử cười lạnh một tiếng, nói: “Mà cũng đã có người đội sổ rồi. Đến lúc đó, sự tồn tại của hắn chỉ tôn lên sự ưu tú của con thôi.”

“Người con nói là Cửu vương tử? Không phải hắn mới mở được Thần Võ ấn ký cách đây không lâu sao? Có lẽ còn chưa hoàn thành cả tẩy tủy kinh mạch nữa, chắc hắn sẽ không tham gia khảo hạch cuối năm đâu.”

“Ha ha! Tham gia hay không, không do hắn quyết định.” Khóe miệng Bát vương tử khẽ cong lên một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.