Vạn Cổ Đệ Nhất Con Rể

Chương 10: Chương 10: Thực Lực Bộc Phát




- Tạm được, 20 giọt đủ cho ta tăng lên tới Khí Huyết ngũ trọng, lại đi nuốt kho vũ khí, tu vi Hậu Thiên cửu trọng chắc là đủ rồi.

- Bất quá tu vi Hậu Thiên cửu trọng, ở trên thi đấu lại không đủ.

Hứa Vô Chu nói thầm.

- Vạn lượng bạch ngân, cũng không thể tiện nghi người khác. Ta còn phải tăng thực lực lên mới được, không biết chất lỏng trong Luân Hồi Bát có thể giúp ta phá bình cảnh, đột phá đến Hậu Thiên cảnh hay không.

- Ừm, cũng phải hỏi thăm một chút, để xem những đệ tử thế gia thi đấu kia là cảnh giới gì.

Nghĩ đến những điều này, Hứa Vô Chu chậm rãi đi về phía Võ Đường. Trải qua một ngày, so với lúc vừa tới thế giới này cũng bớt đi rất nhiều lạ lẫm và mê mang.

Lúc này, Hứa Vô Chu đã điều chỉnh tốt tâm tình của mình. Nếu đi vào thế giới này, vậy dựa theo quy tắc của thế giới này làm thôi.

Người bình thường, ai không muốn một cuộc sống tốt? Nhưng ở thế giới này, muốn sống phải đủ mạnh.

Thời điểm trở lại Võ Đường, trời chiều đã buông xuống, đệ tử Võ Đường đều rời đi. Hứa Vô Chu cố ý nhìn thoáng qua kho binh khí, trên cửa chính kho binh khí có một cái khóa thật to.

- Khóa lại, những người này cho rằng đã an toàn?

Hứa Vô Chu vốn cho rằng mất vũ khí một lần, những người kia sẽ phái người canh chừng, nhưng không nghĩ tới những người này khóa lại xong liền rời đi?

- Đây là xem thường ai vậy.

Hứa Vô Chu rất bất mãn, chút thủ đoạn nho nhỏ này cũng muốn ngăn cản kỹ năng ăn trộm cao siêu của mình? Bọn hắn quá vũ nhục người!!

Sau đó Hứa Vô Chu đi tới kho vũ khí, Luân Hồi Bát tiếp xúc đến khóa sắt, khóa sắt bị nuốt mất.

Kho vũ khí đã bổ sung đầy đủ, Hứa Vô Chu đương nhiên sẽ không khách khí, trực tiếp lấy Luân Hồi Bát nuốt, chất lỏng trong Luân Hồi Bát biến thành 71 giọt.

Nhìn kho vũ khí rỗng tuếch, Hứa Vô Chu thầm nói:

- Ngày mai các ngươi sẽ biết rõ Thần Thâu không thể nhục.

Võ Đường vắng vẻ không một bóng người, Hứa Vô Chu ngồi ở trên một bệ đá, tâm niệm hắn đắm chìm vào trong Luân Hồi Bát, chất lỏng trong Luân Hồi Bát dưới sự khống chế của hắn, một giọt tiến vào cơ thể.

Giống như cảm giác lúc trước, kiếm ý và chất lỏng màu đỏ ngòm dung hợp, hóa thành dòng nước ấm chảy khắp toàn thân hắn, Hứa Vô Chu cảm giác rất thư sướng.

Theo chất lỏng màu đỏ ngòm và kiếm ý không ngừng dung nhập vào cơ thể, khí huyết hắn đang điên cuồng tăng lên. Nếu coi hắn là một cái hồ nước mà nói, chất lỏng màu đỏ sinh ra huyết khí giống như nước suối, liên tục không ngừng chảy vào trong cơ thể, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy dâng cao rõ rệt.

Mười giọt đã để thân thể Hứa Vô Chu có biến hóa, Hứa Vô Chu biết, đây là cảnh giới lại tăng lên.

10 giọt, tứ trọng!

20 giọt, ngũ trọng!

30 giọt, lục trọng!

40 giọt, thất trọng!

50 giọt, bát trọng!

60 giọt, cửu trọng!

Khó có thể tưởng tượng tốc độ tăng lên, ai tu hành có thể như vậy? Người bình thường, đều là từng chút từng chút tích lũy huyết khí sau đó mới đột phá, nhưng Hứa Vô Chu... huyết khí lại trực tiếp chảy vào như suối, đây quả thực là nghịch thiên.

Sau nửa ngày, không, hẳn là không tới nửa ngày. Hắn liền từ tay trói gà không chặt đạt tới cửu ngưu chi lực.

Lúc này hắn cảm giác lực lượng trong cơ thể bạo phát ra, đủ để làm tảng đá nát vụn.

- Luân Hồi Bát sinh ra chất lỏng, có thể trực tiếp tăng lên cảnh giới, quá dọa người.

Nội tâm của Hứa Vô Chu vẫn không thể bình tĩnh, ai tu hành có thể được như vậy? Hắn nuốt nước miếng, năng lực khủng bố như thế để hắn miệng đắng lưỡi khô.

Đương nhiên, Hứa Vô Chu cũng mừng rỡ, chuyện này đối với hắn giống như con đường tu hành bật hack, như vậy hắn còn sợ đuổi không kịp người khác?

- Khí Huyết cảnh cửu trọng, ở trong võ đường hẳn có thể đứng vào năm vị trí đầu.

Hứa Vô Chu nói thầm, căn cứ ký ức, đệ tử trong võ đường đạt tới Khí Huyết cửu trọng không hơn năm người. Khí Huyết cửu trọng, ở trong thế hệ trẻ tuổi của Lâm An Thành cũng coi như một nhân vật, có thể vào Hậu Thiên cảnh xem như ưu tú, dù sao gia chủ của lục đại thế gia cũng chỉ mới Tiên Thiên cảnh.

Lấy thực lực của hắn bây giờ, ở trong thế hệ trẻ tuổi của Lâm An Thành, không tính là mất mặt.

Đương nhiên, Hứa Vô Chu không biết, hắn mới Khí Huyết cửu trọng lại đạt tới cửu ngưu chi lực, người khác tu hành, phải đột phá Hậu Thiên cảnh mới là cửu ngưu.

Kiếm ý dưỡng thể, há là người tu hành bình thường có thể so sánh!

Hứa Vô Chu lại nghĩ tới Tần Lập và gia chủ lục đại thế gia chỉ là Tiên Thiên cảnh, hắn kiếm một ít kim loại, có phải rất nhanh liền đạt tới Tiên Thiên cảnh hay không.

Nghĩ như vậy, Hứa Vô Chu càng mong muốn vạn lượng bạch ngân kia.

Cảm thụ được trong Luân Hồi Bát còn thừa lại 11 giọt chất lỏng, Hứa Vô Chu nghĩ thầm có nên tiếp tục hấp thu không, đột nhiên lổ tai của hắn khẽ động, ánh mắt nhìn về một phương hướng, chỉ thấy có hai người lén lén lút lút tiến vào Võ Đường.

Nhờ ánh trăng, Hứa Vô Chu nhận ra hai người này là hai huynh đệ Thạch Lỗi, Thạch Sâm, đệ tử một tiểu thế gia ở Lâm An Thành, hồ bằng cẩu hữu của Hứa Vô Chu hắn, lúc hắn ăn chơi trác tán, hai người đều thích đi theo sau mông, về sau tài sản Hứa gia bị Tần Lập quản, hai người này liền không tìm hắn nữa.

- Bọn hắn tới làm gì?

Hứa Vô Chu nghi hoặc, Thạch Lỗi Thạch Sâm cũng nhìn thấy hắn ở dưới ánh trăng, hai người vui mừng, nhanh chóng một trước một sau kẹp Hứa Vô Chu ở giữa, rút trường đao ra.

Dù là đồ đần, Hứa Vô Chu cũng nhìn ra được bọn hắn không có hảo ý, Hứa Vô Chu cau mày nói:

- Các ngươi muốn làm gì?

- Hắc hắc, ngươi trách thì trách Tần Lập, ngươi làm ra sự tình cầm thú như vậy, Tần Lập cũng không giết chết ngươi, vậy chỉ có thể để cho chúng ta tới.

Thạch Lỗi nói.

Hứa Vô Chu nhíu mày:

- Các ngươi là Lâm Thanh Từ phái tới?

- Con quỷ nhỏ kia sao có thể mời được bọn ta, là bởi vì con quỷ nhỏ kia làm việc không cẩn thận, cho nên hôm nay bọn ta mới phải đến giết ngươi.

Thạch Sâm khẽ nói.

- Các ngươi muốn giết ta?

Hứa Vô Chu nhìn hai người, thân thể có chút kéo căng.

- Làm sao? Thật bất ngờ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng lúc trước chúng ta theo ngươi ăn chơi là thật xem ngươi trở thành huynh đệ, chúng ta chẳng qua là cảm thấy có một kẻ ngốc nguyện ý mời uống rượu, ngu gì không đi.

Thạch Lỗi cười hắc hắc nói.

Hứa Vô Chu nhìn bọn hắn nói:

- Quả thật có chút ngoài ý muốn, bất quá chuyện ngoài ý muốn chính là, không phải Lâm Thanh Từ, vậy thì là ai muốn giết ta? Tạ Quảng Bình?

- Ngươi không cần quản, nể tình ngày xưa qua lại, chúng ta mới nói nhảm với ngươi vài câu. Nếu ngươi thức thời, thì tự sát kết thúc, miễn cho ô uế tay của chúng ta.

Thạch Lỗi quơ đao trong tay, âm trầm nói với Hứa Vô Chu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.