Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 27: Chương 27




Trong đại điện vang lên giọng sữa vui mừng mềm mại.

A Bặc ném hộp quà vào giữa không trung, chân trắng rảo bước, chạy về phía thiếu niên đang vùi đầu ăn cái gì đó, “Cha! Là cha a!”

Tiếng kêu gọi nóng bỏng từ xa lại gần.

Thẩm Lưu Hưởng ý thức được không đúng, vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu.

Một cục bột nếp trắng trẻo mập mạp, đỉnh đầu cắm vài chiếc lá vàng lay động, thịt mềm làm yếm nhỏ căng đến trướng phình phình, hắc hưu hắc hưu mà chạy tới, vẻ mặt vui mừng chui vào trong lòng ngực y.

“Thật là cha nha!”

Hai tay A Bặc bắt lấy vạt áo Thẩm Lưu Hưởng, chôn mặt vào bên cổ mảnh khảnh cọ cọ, lá vàng trên đầu tỏa ra ánh sáng nhỏ vụn, quét tới quét lui trên mặt thiếu niên vẫn đang trong mộng.

“Bặc Bặc rất nhớ người nha.”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Mọi người trong điện: “......”

Đệ tử Kiếm Tông sắc mặt khó coi, không hẹn mà cùng nhìn lại phía Ninh sư thúc, trong mắt ứa ra lục quang, trong miệng chua xót đến nói không nên lời.

Thiên địa này nơi nào chẳng có cỏ a sư thúc, oa oa nhà người ta cũng đã ba tuổi rồi!

Đệ tử tông khác khiếp sợ xong, trước hết nhìn Ninh Nhuận Tân, lại nhìn Chu Huyền Lan, lại nhìn Thẩm Lưu Hưởng cùng Tiểu Nhân Sâm đang nằm trong lòng ngực y, não bổ ra một hồi tuồng cẩu huyết kinh thiên động địa.

Tầm mắt ở bốn phương tám hướng vọt tới, Thẩm Lưu Hưởng có loại cảm giác kì dị, ấn Tiểu Nhân Sâm đang dính trên người cọ loạn xuống, “Ngươi nhận nhầm rồi.”

A Bặc quay đầu, tiến đến khuôn mặt y ngửi ngửi, “Chính là cha nha.”

Thẩm Lưu Hưởng cố định cái nách nhỏ, xách ra khỏi lòng ngực, đặt xuống sàn nhà lạnh băng, “Ta không phải cha ngươi.”

A Bặc mở to hai mắt nhìn t: “Chính là cha.”

“Không phải.”

“Chính là.”

Thẩm Lưu Hưởng phẫn nộ tột đỉnh: “Sao ngươi có thể vấy bẩn người trong sạch như vậy?!”

Trong lòng mọi người tề mạo một câu: Còn có cái gì trong sạch? Mọi người đều tận mắt nhìn thấy. Vốn tưởng rằng bắt cá hai tay đã là cực hạn. Không nghĩ tới sương mù tan đi, thì ra dưới chân còn có con cá thứ ba!

A Bặc sửng sốt, tủi thân mà dẩu mỏ há mồm.

Nó thật cẩn thận đánh giá sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng, nhỏ giọng lại kiên trì nói: “Là cha nha.”

Vì sao cha không nhận nó?

A Bặc nháy mắt to, mười ngón trắng nõn bối rối vò vào nhau, đầu nhỏ suy nghĩ một lúc lâu, nước mắt dần dần đựng đầy hốc mắt.

Nhất định là cha không thích nó.

Ô oa ~

A Bặc đang muốn khổ sở ngao ra một câu, sau lưng duỗi tới một bàn tay, bắt lấy nó.

Lá vàng trên đỉnh đầu bị ngón tay thon dài nắm lấy, ánh mắt thiếu niên lãnh trầm, thấp giọng hỏi nó: “Mẫu thân ngươi là ai?”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn về phía đồ đệ: “?!”

Lời này có ý tứ gì? Không có mẫu thân! Có cũng không có liên quan gì đến y!

A Bặc nhìn Chu Huyền Lan trong chốc lát, nghi hoặc nhăn mày nhỏ lại, ngửi ngửi trên cổ hắn, giọng sữa phát ra tràn ngập hoang mang.

“Tại sao người này lại có mùi của cha? Buổi tối các ngươi ngủ cùng nhau sao?”

“Xôn xao......!”

Trong điện trực tiếp nổ tung.

“Quả nhiên là cẩu nam nam! Ninh sư thúc thật là mắt bị mù!”

“Kiếm Tông. Sao nói chuyện khó nghe như thế? Hai đệ tử Thanh Lăng chúng ta tình đầu ý hợp, các ngươi quản cái rắm!”

“Tình đầu ý hợp? Vậy bé con này gọi ai là cha đây? Ta thấy mọi người đều bị Thẩm Lục Lục lừa rồi.”

Chu Huyền Lan kinh ngạc, nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng.

Người sau nhìn chằm chằm cái ót A Bặc, nghiến răng, vươn móng vuốt lãnh khốc vô tình.

“Đồng ngôn vô kỵ,” Khóe môi Chu Huyền Lan không khỏi cong lên, chợt hướng A Bặc giải thích, “Là có vết cào bị thương, y giúp ta bôi dược.”

Mọi người: Cào bị thương???

Như thế nào cào ra?

Có bằng hữu muốn biết có phải cào ra ở trên giường hay không?

A Bặc vỗ tay cười nói: “Bôi dược cho đại ca ca a. Cha thật tốt.”

“Gọi thúc thúc,” Chu Huyền Lan sửa đúng, lại hỏi, “Mẫu thân ngươi là ai?”

A Bặc nhăn mặt lộ vẻ rối rắm.

Nó là được cha đào ra khi cha đào rỗng một ngọn núi lớn, lấy đâu ra mẫu thân?

Nhưng nó không thể để cho người khác biết việc này.

“Hương Hương, mẫu thân tên là Hương Hương.”

Chu Huyền Lan nhíu mày, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh đang lộ vẻ vô tội, “Hương Hương là ai?”

Thẩm Lưu Hưởng: “Là tuyết rơi tháng sáu.”

Có vết xe đổ Ninh Nhuận Tân, Thẩm Lưu Hưởng thật không dám chắc chắn, đứa trẻ trước mặt này không có quan hệ gì với nguyên thân.

Nếu thật là cha người ta......

Trước mắt Thẩm Lưu Hưởng tối sầm, tiểu nhân trong lòng phun ra ngụm máu già.

“Hồ ngôn loạn ngữ!” Người dân đầu Nhân Sâm Sơn hét lớn, tức giận đến thổi râu trừng mắt, “Ngươi là trái cây kết ra trên cây. Lấy đâu ra cha Nhân tộc?!”

Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng vui mừng, nhưng chưa kịp cao hứng, A Bặc thấy khe hở liền chui vào trong lòng ngực y, ngạo kiều mà rầm rì một tiếng, “Ta vốn không phải là trái cây ở Nhân Sâm Sơn các ngươi. Ta là con cha! Ta không gọi A Bặc. Ta là Thẩm Bặc Bặc!”

Một trận gió thu thổi qua, cuốn lên vài cái lá rụng trong lòng Thẩm Lưu Hưởng.

Y thầm nghĩ...... Lạnh, lạnh quá.

Đến dòng họ cũng biết, lần này nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Một đạo thân ảnh hiện lên, trên đại điện có người rốt cuộc ngồi không yên.

Ninh Nhuận Tân cúi người, duỗi tay sờ sờ khuôn mặt Thẩm Bặc Bặc, sau đó móc ra một viên Đông Hải minh châu to bằng nắm tay người lớn, tỏa sáng lộng lẫy như muốn chói mù mắt mọi người.

“Ta là Ninh thúc thúc, cái này cho ngươi chơi thay đan châu (bi).”

Môn nhân Kiếm Tông trừng lớn mắt, biểu tình như ăn phải cứt (

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.