Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 51: Chương 51: Vạn lý lộ đồ (1)




“Đúng rồi, ta sắp tới chuẩn bị ra ngoài một chuyến, chỉ sợ sẽ có mười ngày nửa tháng.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Chuyện gì, sẽ không lại đi Hủy Diệt sơn mạch chứ?” Thanh Thạch liền nói, Tông Lăng, Đồng Tam cũng có chút giật mình nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng.

“Ta cam đoan khẳng định không đi Hủy Diệt sơn mạch.” Đông Bá Tuyết Ưng nhếch miệng cười, “Ta là muốn đi ra ngoài đi một chuyến, nhìn nhiều một chút, luyện chút thương pháp.”

Hắn không nói tỉ mỉ.

Chuyện tiếp nhận nhiệm vụ, hắn không muốn nhiều lời.

...

Buổi tối.

Trong thư phòng.

Đèn hỏa tinh ở trên bàn học, hào quang rải đầy thư phòng, Tông Lăng và Đồng Tam cũng ở đây.

Đông Bá Tuyết Ưng ngồi ở trước bàn sách nói: “Tông thúc Đồng thúc, ta chuẩn bị đi ra ngoài tiếp một lần nhiệm vụ cấp Hắc Thiết trước, luyện tập trước một chút. Lần sau sẽ chuẩn bị đi xin Thanh Đồng Lệnh! Bắt đầu nhiệm vụ cấp Thanh Đồng.”

“Nhất định phải cẩn thận.” Đồng Tam liền nói.

Toàn bộ Tuyết Thạch thành bảo, cũng chỉ hai người bọn họ biết thực lực của Đông Bá Tuyết Ưng, biết đã có được chiến lực cấp Xưng Hào!

“Tuyết Ưng, thực lực của con ta không nghi ngờ, con chỉ là giao thủ quá ít với cao thủ, con trước dùng nhiệm vụ cấp Hắc Thiết luyện tập chút, điểm ấy ta cũng rất tán thành.” Tông Lăng gật đầu, “Tích góp thêm một chút kinh nghiệm giao thủ, rồi mới đi nhận nhiệm vụ cấp Thanh Đồng.”

“Vâng.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Chiến lực cấp Xưng Hào nhận nhiệm vụ cấp Hắc Thiết, tự nhiên sẽ rất nhẹ nhàng.

“Con từng xem danh sách nhiệm vụ, gần đây sẽ có một nhiệm vụ rất không tệ.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Nhiệm vụ gì?” Tông Lăng, Đồng Tam đều hỏi.

“Các thúc xem.”

Đông Bá Tuyết Ưng cầm lấy danh sách nhiệm vụ đặt trên bàn sách, bên trên đã được vòng ra một nhiệm vụ, Tông Lăng cùng Đồng Tam đều đi tới đọc kỹ.

Bên trên viết rất rõ ràng ——

“Cảnh nội quận Thanh Hà có một chỗ lãnh địa thành bảo, điều tra rõ, phạm tội chết, thành bảo thực lực rất mạnh, cần góp năm tên cao thủ, nhiệm vụ nguy hiểm, đề nghị người nhận nhiệm vụ thực lực đạt tới kỵ sĩ cấp Ngân Nguyệt! Nhiệm vụ thưởng: một trăm điểm công lao, cần ở trước mùng một tháng sáu tập hợp ở Long Sơn lâu quận thành quận Thanh Hà!”

Đông Bá Tuyết Ưng nói: “Con sẽ nói với Tư An đại nhân một tiếng, sau đó liền lập tức xuất phát hướng tới quận thành tập hợp! Nhiệm vụ lần này cần năm tên cấp Ngân Nguyệt, khẳng định khá khó, đối với con mà nói, hẳn là có thể luyện tập một chút.”

Hôm sau, trời còn tờ mờ sáng.

Đám người Tông Lăng, Đồng Tam, Thanh Thạch, Khổng Du Nguyệt tiễn Đông Bá Tuyết Ưng.

“Tông thúc, thành bảo bên này sẽ giao cho thúc.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Yên tâm đi, Tuyết Ưng.” Tông Lăng nói. Sáu năm thời gian qua đi, Tông Lăng cũng không phải phí phạm thời gian, hắn cũng rốt cuộc bước vào cấp Lưu Tinh!

“Ca, phải cẩn thận.” Thanh Thạch nói, trong trí nhớ hắn đã không còn ấn tượng gì về cha mẹ nữa, nhiều năm qua luôn là ca ca chiếu cố, cảm tình đối với ca ca phi thường sâu.

“Tuyết Ưng ca ca, chờ huynh trở về.” Khổng Du Nguyệt cũng hô.

“Ha ha...”

Đông Bá Tuyết Ưng cưỡi ở trên Đạp Tuyết Mã Câu cười ha ha, “Hây!”

Hô!

Đạp Tuyết Mã Câu lập tức tung vó bắt đầu chạy, tốc độ rất nhanh đã tăng vọt lên, nhanh chóng liền biến mất ở cuối sơn đạo xa xa.

...

Đi Nghi Thủy thành trước báo cho Tư An đại nhân, Tư An đại nhân cũng lập tức truyền tin tức cho Long Sơn lâu quận Thanh Hà, bản thân Đông Bá Tuyết Ưng thì ngựa không dừng vó bắt đầu một đường hướng quận thành quận Thanh Hà tiến đến.

Quận Thanh Hà, có trên vạn dặm phạm vi.

Từ Tuyết Ưng thành bảo đến quận thành quận Thanh Hà khoảng cách đường thẳng ước chừng sáu ngàn dặm, mà đường cái có một số nơi còn cần tránh một số ngọn núi lớn, quanh co khúc khuỷu... Thực tế tuyến đường sợ là phải tới vạn dặm!

“Giá, giá.”

Đông Bá Tuyết Ưng một thân đồ đen, đeo rương binh khí cưỡi Đạp Tuyết Mã Câu.

Đạp tuyết chạy băng băng, nhanh như ảo ảnh.

Đạp tuyết ma thú mã câu, chính là một con tam giai ma thú mã câu, xem như tốt nhất trong mã câu, hướng lên trên nữa thì là ma thú khác. Nhưng mã câu trời sinh sở trường chạy, tam giai ma thú mã câu... Chỉ luận tốc độ không thua gì một số tứ giai ma thú. Thật ra lấy thực lực cấp Xưng Hào của Đông Bá Tuyết Ưng hiện nay cưỡi một con Đạp Tuyết Mã Câu quá mức ‘khiêm tốn’, thực lực của hắn, nếu bại lộ ra, chỉ sợ cũng có thế lực lớn chủ động đưa lên một ít vật cưỡi ngũ giai ma thú, thậm chí là vật cưỡi phi cầm ma thú!

“Rầm rầm rầm —— “

Đạp Tuyết Mã Câu chạy vút đi, mặt đất mơ hồ chấn động, một ảo ảnh chạy vút qua.

Nó chạy một canh giờ có thể tới chín trăm dặm, nếu khoác thêm áo giáp chạy, Thiên giai kỵ sĩ cũng không dám cản, nhưng giá bán của nó cao tới hai ngàn kim tệ! Hai mươi con Đạp Tuyết Mã Câu có thể mua được lãnh địa như Tuyết Ưng lĩnh! Cho nên gia tộc bình thường là tiếc mua, Đông Bá Tuyết Ưng cũng là mấy năm nay sau khi bán đi da lông các tài liệu của Âm Ảnh Báo mới bỏ được mua năm con Đạp Tuyết Mã Câu.

“Dừng lại, dừng lại, phía trước là Lãnh Quỳnh sơn.” Ở trước một đại hạp cốc có một số thương nhân hội tụ, nhìn thấy xa xa một kỵ sĩ chạy vội đến, lập tức cao giọng hô.

“Bằng hữu, dừng lại, chúng ta kết bạn qua Lãnh Quỳnh sơn.”

“Lãnh Quỳnh sơn nguy hiểm!”

Đám thương nhân này cùng với các hộ vệ của bọn họ không ít người đều mở miệng hô.

Hô.

Đạp Tuyết Mã Câu không giảm tốc chút nào, hóa thành một đạo ảo ảnh chợt lóe mà qua.

“Điên rồi.” Đám thương nhân hộ vệ kia ai cũng có chút kinh ngạc.

“Kỵ sĩ này điên rồi à, hắn cho rằng cưỡi một con Đạp Tuyết Mã Câu thì có thể xông qua?”

“Lãnh Quỳnh sơn loại địa phương này cũng có thể xông vào?”

...

“Lãnh Quỳnh sơn?” Trên lưng ngựa Đông Bá Tuyết Ưng cảm ứng đối với chung quanh sâu sắc cỡ nào, đương nhiên nghe được tiếng hò hét của những thương nhân đó, “Lãnh Quỳnh sơn, chính là con đường hướng tới quận thành quận Thanh Hà phải qua, Lãnh Quỳnh sơn cùng dư mạch của Hủy Diệt sơn mạch nối liền nhau, nghe nói Lãnh Quỳnh sơn có không ít đạo phỉ chiếm cứ, thường xuyên cướp bóc thương khách qua lại, danh tiếng của đạo phỉ nơi này so với Nghi Thủy thành Loan Đao minh ta còn vang hơn.”

Thương đội bình thường sẽ liên hợp lại, góp đủ nhân số lại cùng nhau thông qua Lãnh Quỳnh sơn!

Nhưng đối với Đông Bá Tuyết Ưng mà nói?

Toàn bộ quận Thanh Hà, có uy hiếp cũng chỉ những kẻ chiến lực cấp Xưng Hào kia mà thôi, hơn nữa chỉ là có uy hiếp, ai thắng ai thua đánh rồi mới biết! Về phần một đám đạo phỉ? Gà đất chó ngói mà thôi!

“Hô.”

Đạp Tuyết Mã Câu chạy như gió, mặt đất khẽ rung động, động tĩnh rất lớn, từ thật xa đã có thể cảm nhận được.

“Nam tử đồ đen này lai lịch gì, thế mà một ngựa đã dám xông vào hạp cốc Lãnh Quỳnh sơn?”

“Muốn chết sao?”

“Lão đại, chúng ta động thủ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.