Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 82: Chương 82: Tâm tư Thanh Thạch




“Huynh không biết!” Cơ Dung cười lạnh, “Một khoản tài phú khổng lồ như vậy, cha mẹ huynh năm đó mạo hiểm sinh tử rất có thể đã có được di vật của một vị cấp Xưng Hào, nói không chừng chiếm được di vật của một vị Siêu Phàm sinh mệnh. Khả năng nào cũng có! Nhưng hiện tại những cái này đều do ca ca huynh nắm giữ, huynh đối với tất cả thứ cha mẹ huynh lưu lại đều không biết.”

“Tất cả cái này đều ở chỗ anh trai huynh, hiện tại huynh ấy tùy tay đã tặng Khổng Du Nguyệt bảo vật trên vạn kim tệ! Trên vạn kim tệ đó, cha ta lúc trước liều mạng hai mươi năm cũng chỉ kiếm được nhiều như vậy, hắn tùy tay là tặng.” Cơ Dung nhìn Thanh Thạch, “Những cái này nghiêm khắc mà nói, không phải của anh trai huynh, là cha mẹ huynh lưu lại, nên tính là huynh đệ các huynh sở hữu chung!”

“Huynh làm người thừa kế đích hệ của Đông Bá gia tộc, không được chia thì thôi, tốt xấu nên biết cha mẹ huynh rốt cuộc để lại tài phú khổng lồ bao nhiêu chứ?” Cơ Dung lắc đầu, “Nhưng huynh cái gì cũng không biết, có lẽ là ta tiểu nhân, nhưng có lòng phòng bị chung quy không sai! .”

“Được rồi, đừng nói nữa.” Thanh Thạch có chút tức giận, “Cảm tình của ta cùng anh trai ta muội căn bản không hiểu!”

“Chờ anh trai huynh quét huynh khỏi cửa, huynh cứ mở to mắt.” Cơ Dung lắc đầu.

“Ngươi nữ nhân này câm miệng cho ta!” Mắt Thanh Thạch cũng đã đỏ lên, trong mắt cũng có nước mắt, “Huynh ấy là anh trai ta, người thân quan trọng nhất của ta! Ngươi biết không?”

Cơ Dung có chút bị dọa.

Nàng nhìn thiếu niên mắt đỏ bừng trước mắt, không khỏi cúi đầu đưa tay đi nắm tay Thanh Thạch: “Xin lỗi, là ta sai rồi.”

“Cảm tình của ta cùng anh trai ta muội căn bản không hiểu, về sau đừng nói những cái này nữa, ta rất không thoải mái.” Thanh âm Thanh Thạch có chút run rẩy.

“Ừm ừm.” Cơ Dung gật đầu, thấp giọng nói, “Huynh biết, cha ta năm đó bị đuổi ra khỏi nhà, nhà chúng ta lúc ấy rất thê thảm, không có cả chỗ ở, đều là ở tạm gia tộc mẫu thân ta bọn họ. Ta, cha ta, mẫu thân ta... Ở trong gia tộc mẫu thân luôn bị xem thường, luôn bị chèn ép, đoạn ngày tháng đó là thời gian ta kiếp này không muốn nhớ lại nhất, may mắn cha ta một lần nữa gượng dậy, mới lại làm một phen sự nghiệp, nếu không ta chỉ sợ cũng không có cơ hội tới học pháp thuật...”

“Ta hiểu muội.” Thanh Thạch nói, “Nhưng nhà chúng ta cùng nhà muội không giống nhau. Được rồi, muội trở về đi, ta cũng trở về.”

Thanh Thạch nói xong quay đầu liền đi về phía thành bảo.

Cơ Dung yên lặng nhìn bóng lưng Thanh Thạch đi xa.

“Không ngờ địa vị ca ca hắn ở trong lòng hắn như vậy cao.” Cơ Dung khẽ nhíu mày, “Ta cùng Đông Bá Thanh Thạch này cùng nhau học pháp thuật, trở thành bạn gái hắn càng đã gần nửa năm rồi, vẫn là lần này tìm được cơ hội mới tự nhiên mà vậy nói một trận! Hơn nữa ta nói cũng là một ít đạo lý đương nhiên, không ngờ sẽ kích thích đến hắn như thế.”

“Đông Bá gia tộc này rốt cuộc đã chiếm được tài phú khổng lồ gì?”

“Nếu ta có thể tra được...”

Cơ Dung nhẹ nhàng cười, trong đôi mắt có một tia tà dị, “Tuy hắn cùng ca ca hắn cảm tình sâu, nhưng hôm nay cũng coi như mở ra một khe hở, sẽ đơm hoa kết trái. Đông Bá Thanh Thạch này quá non nớt, quá đơn thuần, anh trai hắn bảo hộ quá mức đối với hắn, nếu ngay cả một tiểu tử như vậy cũng không xử lý được, vậy mới là trò cười lớn.”

...

Đông Bá Thanh Thạch đi ở trên đường trở về thành bảo.

“Ca của ta từ trước tới giờ chưa từng gạt ta.” Đông Bá Thanh Thạch hung hăng đá bay một viên đá, viên đá bay lên rơi ở xa xa lại lăn thật xa, trực tiếp lăn xuống đỉnh núi.

“Lúc trước ta bái ở môn hạ sư phụ, sư phụ nghe nói đưa ra điều kiện là năm vạn kim tệ hoặc là trái tim Ngân Nguyệt Lang Vương.” Mắt Đông Bá Thanh Thạch bỗng sáng lên, “Ca ta lúc trước nói với ta trong một tháng có tin tức, sau đó hắn liền theo Tông thúc đi Hủy Diệt sơn mạch... một lần hành động diệt trừ Loan Đao minh, thành công giết chết Ngân Nguyệt Lang Vương, lúc này mới được coi là cao thủ số một Nghi Thủy thành.”

“Đúng rồi, ta còn nhớ...”

“Lúc trước ta theo ca ta đi mua Phi Tuyết thần thương, lúc ấy ca ta còn viết giấy nợ, nợ một vạn kim tệ!”

Mắt Đông Bá Thanh Thạch càng lúc càng sáng, “Đúng, không sai, nếu phụ thân mẫu thân năm đó thật sự để lại tài phú khổng lồ! Ca ta lúc trước sao có thể không đưa năm vạn kim tệ mà là đi Hủy Diệt sơn mạch mạo nguy hiểm sinh tử? Sao có thể còn viết giấy nợ một vạn kim tệ?”

Sau khi trưởng thành, hắn mới biết được Hủy Diệt sơn mạch nguy hiểm cỡ nào.

Hắn cũng là về sau biết điều kiện hà khắc của sư phụ thu thân truyền đệ tử năm đó —— năm vạn kim tệ hoặc trái tim Ngân Nguyệt Lang Vương, tuy Đông Bá Tuyết Ưng chưa nói, cái này thật ra không phải bí mật gì, Thanh Thạch lại là một mực làm thân truyền đệ tử, tự nhiên rất nhanh sẽ biết. Lại kết hợp ca ca mình lúc trước đi Hủy Diệt sơn mạch giết Ngân Nguyệt Lang Vương, tự nhiên có thể suy đoán ra.

Cho nên đáy lòng hắn mới phi thường cảm kích.

Hắn liền cảm giác...

Ca ca giống như một ngọn núi lớn, luôn luôn che chở hắn.

Đều nói tình thương của cha như núi.

Nhưng ở trong trí nhớ của hắn, phụ thân mẫu thân thật sự quá mơ hồ không nhớ rõ, hắn chỉ nhớ rõ ca ca nhiều năm như vậy tận tâm chiếu cố đối với hắn.

“Cái gì lòng đề phòng người không thể không có, ca ta sẽ không.”

“Lòng người cách cái bụng sao? Cho dù ca ta thực làm cái gì, cho dù đem ta đuổi khỏi Tuyết Ưng lĩnh, ta cũng cam nguyện.”

Đông Bá Thanh Thạch cắn răng.

Không thể phủ nhận, một số lời lẽ kiểu ‘Lòng đề phòng người không thể không có’ của Cơ Dung vẫn sinh ra một ít ảnh hưởng đối với hắn, khiến hắn ý thức được theo hắn lớn lên, hắn chung quy cần dựa vào chính mình, dù sao luôn vĩnh viễn dựa vào ca ca, vậy cũng quá không thú vị.

“Đáng chết, đáng chết, thật không sảng khoái!” Trong lòng Đông Bá Thanh Thạch rất không thoải mái, nhiều năm qua hắn luôn vô ưu vô lự, nhưng lời Cơ Dung nói khiến tâm tư hắn rất loạn.

******

Tuyết Thạch thành bảo, trong thư phòng.

Đông Bá Tuyết Ưng cười ngồi ở một bên, nhìn Tông thúc, Đồng thúc hai người bên cạnh đang thí nghiệm những nội giáp luyện kim, giày chiến các vật.

“Tuyết Ưng, con cũng thật xa xỉ.” Tông Lăng nhịn không được nói, “Con mua nhiều như vậy, đã tốn bao nhiêu kim tệ.”

“Ha ha ha... Không tính là gì.” Đông Bá Tuyết Ưng nhếch miệng cười nói, “Lần này lúc tiếp nhận nhiệm vụ gặp phải chút khúc chiết, thế mà phát hiện một kẻ địch cấp Xưng Hào.”

“Cấp Xưng Hào?”

Tông Lăng, Đồng Tam khiếp sợ.

Trời ạ.

Cấp Xưng Hào ở trong cảm giác của bọn họ, đó là bầu trời vô tận, căn bản là cao không thể với. Cho nên chiến lực Đông Bá Tuyết Ưng đạt tới cấp Xưng Hào bọn họ cũng luôn rất tự hào kích động, nhưng bọn họ cũng cho rằng Đông Bá Tuyết Ưng dù sao quá trẻ, thậm chí cũng chưa thể ngộ ra ‘Thiên nhân hợp nhất’, cùng một số cường giả cấp Xưng Hào thế hệ trước trong truyền thuyết so sánh, chỉ sợ vẫn yếu hơn chút.

Không ngờ thế mà nhiệm vụ xảy ra ngoài ý muốn, gặp phải cấp Xưng Hào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.