Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 121: Chương 121: Sinh vật luyện kim (2)




Đi lại ở trong đại điện, Đông Bá Tuyết Ưng cẩn thận quan sát, đồng thời thiên địa lực dâng trào cẩn thận xem xét mỗi một chỗ chung quanh, hắn điều tra rất chậm rất cẩn thận.

“Ông ~~~” xem xét thời gian một chén trà nhỏ, lúc thiên địa lực đảo qua một chỗ đất trống góc đại điện, trên đất trống nơi đó lại bỗng nổi lên gợn sóng.

“Có khác thường!”

Đông Bá Tuyết Ưng lộ ra vẻ mặt vui mừng, cẩn thận lật tay một cái, trong tay xuất hiện một đồng ngân tệ.

Vù.

Ngân tệ được ném ra, hóa thành một tia sáng bắn ở chỗ gợn sóng đó, gợn sóng chấn động như bọt biển nháy mắt vỡ hoàn toàn tán loạn, lộ ra cảnh tượng bên trong.

Ước chừng cảnh tượng phạm vi gần trăm mét biến đổi lớn!

Nơi đó có một cái giường đá, trên giường đá một bộ hài cốt ngồi khoanh chân, hài cốt mơ hồ có màu lam băng lưu chuyển, hài cốt này còn mặc áo bào màu bạc.

Ở trước giường đá, là đầm nước hình tám cạnh cân đối, trong đầm nước có chất lỏng trong suốt lưu động, chung quanh tràn ngập đám sương nhàn nhạt. Hoa văn pháp trận rậm rạp chung quanh đầm nước còn dẫn động thiên địa lực lượng duy trì mọi lúc.

Ở hai bên đầm nước có hai bức điêu khắc dị thú màu vàng, hai cái đều cao hai mươi thước.

Một bức điêu khắc màu vàng, là bộ dáng khỉ vượn, trên người quấn quanh xiềng xích.

Một bức điêu khắc khác màu vàng, thì có bộ dáng chim đại bàng màu vàng.

“Sinh vật luyện kim?” Đông Bá Tuyết Ưng ánh mắt cỡ nào, liếc một cái liền phát hiện hai bức điêu khắc màu vàng này bất phàm, “Vị kia đã chết không biết bao lâu, nay hài cốt vẫn tản ra màu lam băng, loại dị tượng này... Chỉ sợ chết đi hẳn là một vị Siêu Phàm.”

Phàm nhân bình thường, thi thể không có khả năng xuất hiện dị tượng bực này.

“Sinh vật luyện kim này, không biết còn có thể hành động hay không.” Đông Bá Tuyết Ưng nghĩ. Sinh vật luyện kim là cần năng lượng cung ứng, một khi không có năng lượng, không thể hành động! Nhưng sinh vật luyện kim cường giả Siêu Phàm lưu lại... Đông Bá Tuyết Ưng không nắm chắc.

Vù vù vù.

Đông Bá Tuyết Ưng nhanh chóng rời xa, một mực rời xa đến lối vào vết nứt lúc trước.

“Vù!” Lúc này mới đột nhiên ném ra một đồng ngân tệ.

Ngân tệ hóa thành một ánh lửa xuyên qua khoảng cách hơn năm trăm thước, va chạm chuẩn xác hướng bức điêu khắc màu vàng bộ dáng khỉ vượn kia, bỗng, bức điêu khắc màu vàng bộ dáng con khỉ không chút dấu hiệu mở mắt, một đôi mắt tỏa ra kim quang, nó duỗi ra cái tay to, nhanh như thiểm điện trực tiếp bắt lấy ngân tệ tập kích đến, xẹt xẹt xẹt, ngân tệ triệt để hóa thành bột phấn từ giữa khe hở bàn tay to của nó chảy xuống.

Sinh vật khỉ vượn màu vàng nhìn quét chung quanh một cái, cũng đã thấy Đông Bá Tuyết Ưng xa xa chỗ vết nứt. Nó phát ra tiếng rít gào: “Phàm nhân, đừng đến quấy rầy chủ nhân nhà ta!”

“Hả?” Đông Bá Tuyết Ưng cũng lộ ra một tia sắc mặt vui mừng, “Có thể nói chuyện?”

Sinh vật luyện kim của cường giả Siêu Phàm khác thường, còn có thể nói chuyện!

“Ta ném ra ngân tệ, còn chưa đụng tới nó, nó liền tỉnh tại hơn nữa bắt được ngân tệ.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nhủ, “Xem ra công kích xâm phạm đến trong phạm vi nhất định, sẽ khiến nó tỉnh lại. Hơn nữa nhìn từ tốc độ nó bắt ngân tệ... Tựa như cũng không phải quá mạnh mẽ.”

Ngân tệ, không phải là ám khí quá thích hợp, mình chỉ dùng để thử sinh vật luyện kim.

Bay qua hơn năm trăm thước khoảng cách, uy lực ngân tệ đã yếu kém, duỗi tay ra bắt lấy cũng không khó.

“Nhìn từ tốc độ nó bắt ngân tệ, hẳn là không mạnh hơn ta nhiều quá. Hơn nữa giờ phút này nó đã tỉnh lại, khí tức của nó, ta cũng chưa cảm giác được gì áp bách.” Đông Bá Tuyết Ưng có một tia chờ mong, như lúc trước từ Hắc Phong uyên rơi xuống nhìn thấy sinh vật như cự long khổng lồ màu đen kia, đối phương chỉ nhìn quét một cái, đã khiến mình run sợ chân mềm nhũn.

Bộ dáng hai sinh vật luyện kim màu vàng trước mắt cũng không phải là không thể địch lại được.

“Có lẽ ta có cơ hội nhận được một ít vật phẩm vị cường giả Siêu Phàm kia lưu lại, từ trong đó, có khả năng tìm được đường ra ngoài.” Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng khó nén kích động, đối phương đã ở đây, hẳn là có đường nối liền với bên ngoài!

“Thử lại chút.” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ lật tay, trong tay xuất hiện đoản mâu.

Đoản mâu và ngân tệ, uy lực hoàn toàn không phải một cấp độ.

“Hô!”

Thân thể Đông Bá Tuyết Ưng ngửa ra sau, nháy mắt lực lượng huyết mạch bùng nổ, một tia hỏa ảo diệu hoàn toàn dung nhập trong đó, ảo diệu hỏa diễm bùng nổ khiến uy lực đoản mâu càng thêm cường đại.

Oành! ! !

Đoản mâu nháy mắt xé rách không khí, phát ra tiếng nổ vang chói tai, hầu như trong nháy mắt đã xuyên qua hơn năm trăm thước khoảng cách đến trước mặt con khỉ màu vàng kia.

“Ầm!” Con khỉ màu vàng lại phẫn nộ đánh ra một chưởng, một tiếng nổ, đoản mâu bị đập quay cuồng va chạm ở trên mặt đất bên cạnh, mà con khỉ màu vàng lại ầm ầm lui một bước, điều này khiến con khỉ màu vàng lộ ra kẻ kinh ngạc giận dữ.

“Ha ha ha, chênh lệch không lớn như vậy.” Mắt Đông Bá Tuyết Ưng hoàn toàn sáng lên.

Vù vù vù.

Đông Bá Tuyết Ưng tốc độ nhanh cỡ nào, vài cái lắc mình đã tới gần, chỉ là tốc độ hắn cũng bắt đầu chậm lại.

“Phàm nhân, ngoan ngoãn cút xa một chút.” Con khỉ màu vàng nhe răng đe dọa.

“Sinh vật luyện kim chung quy không phải sinh mệnh thật sự, mệnh lệnh của chủ nhân bọn chúng, bọn chúng phải tuần hoàn.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nhủ. Hai sinh vật luyện kim ở sau khi chủ nhân chết cũng ngoan ngoãn chờ đợi lâu như vậy, hiển nhiên chủ nhân có mệnh lệnh nghiêm khắc.

Đông Bá Tuyết Ưng đang tới gần.

Con khỉ màu vàng vẫn chưa từng công kích.

Hô.

Lúc Đông Bá Tuyết Ưng cất một bước vào phạm vi gợn sóng bao phủ phía trước, con khỉ màu vàng nhất thời rít gào một tiếng, lao vọt về phía trước.

Đông Bá Tuyết Ưng lại lập tức lui một bước, con khỉ màu vàng cũng lập tức dừng, phẫn nộ nhìn chằm chằm Đông Bá Tuyết Ưng.

“Giới hạn?” Đông Bá Tuyết Ưng nở nụ cười, nhìn phạm vi giới hạn vừa rồi gợn sóng bao phủ, “Chủ nhân nhà các ngươi có phải có mệnh lệnh, chỉ cần xâm nhập trong phạm vi giới hạn thì công kích hay không? Ta ở ngoài giới hạn, các ngươi sẽ không công kích?”

Con khỉ màu vàng gầm nhẹ: “Phàm nhân, ngươi biết thì làm sao? Vẫn là ngoan ngoãn cút xa một chút!”

Tâm tình Đông Bá Tuyết Ưng rất tốt, còn tưởng thí nghiệm thêm mấy lần mới có thể xác định mệnh lệnh vị Siêu Phàm kia trước khi chết cho sinh vật luyện kim, không ngờ lập tức đã xác định giới hạn công kích.

“Vậy tiếp chiêu đi.” Đông Bá Tuyết Ưng cầm Phi Tuyết thần thương, đột nhiên thân hình chợt lóe chạy vào phạm vi giới hạn, trường thương hóa thành một luồng lửa sáng đâm về phía con khỉ màu vàng, lửa tràn ngập chung quanh hoàn toàn bao phủ con khỉ màu vàng đó, uy lực thiên địa hỏa diễm cũng có áp chế cường đại, nhưng chút uy lực này, con khỉ màu vàng loại sinh vật luyện kim Siêu Phàm này lại không thèm quan tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.