Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 93: Chương 93: Lai lịch? (2)




Sư đoàn số ba, trong một gian phòng rất rộng.

“Nhị lão gia.”

“Thiếu gia đã chết.”

Một đám binh sĩ chật vật đứng.

Ngồi ở nơi đó là một quan quân một mắt, quan quân một mắt sắc mặt âm trầm muốn chảy nước, nghiến răng nghiến lợi: “Thiếu gia thế mà đã chết? Các ngươi đám phế vật này, phế vật! Đại ca ta nhất định sẽ nổi điên, nhất định sẽ! Nói cho ta biết, rốt cuộc là ai làm, hơn nữa rốt cuộc sao lại chết?”

“Là là là.” Các binh sĩ kia ai cũng vội vàng kể lại tất cả.

Quan quân một mắt nghe, cơ thịt trên mặt cũng đang run rẩy.

Hắn có thể ở ngành hậu cần sư đoàn số ba làm một chủ quản, cũng là đại ca hắn tiêu phí lượng lớn tiền tài cùng nhân mạch mới thành công, đại ca hắn là một người rất điên cuồng, ở toàn bộ quận Thanh Hà mỗi người đều nói hắn là một con chó trung thành của Tư gia! Nhưng vì sao dùng ‘chó’ để hình dung? Là vì đại ca hắn rất điên cuồng, thường xuyên sẽ làm ra chuyện rất điên cuồng.

Mà vị thiếu gia chết đi ‘Thôi Hổ’ kia là con trai độc nhất của đại ca hắn!

“Tuyết Ưng lĩnh, Đông Bá Tuyết Ưng đệ đệ? Đông Bá Thanh Thạch?” Quan quân một mắt nghiến răng nghiến lợi, “Thật to gan, dám giết ta Thôi gia nhân! Đông Bá Thanh Thạch nhất định tử! Hắn ca ca cũng phải tử! Toàn bộ Tuyết Ưng lĩnh đều phải chôn cùng!”

Các binh sĩ đó vốn chỉ biết đó là Tuyết Ưng lĩnh, vẫn là lúc ấy Cơ Dung lớn tiếng hô lên, nói đây là Đông Bá Thanh Thạch, là đệ đệ của Đông Bá Tuyết Ưng, uy hiếp đối phương một trận. Các binh sĩ bình thường này tự nhiên biết rõ thân phận đối phương.

“Phải đem tin tức lấy tốc độ nhanh nhất nói cho đại ca.” Quan quân một mắt bất chấp chần chờ, lúc này lập tức đứng dậy, thông qua hệ thống đưa tin của quân đội đế quốc đem tin tức truyền tới quận thành Thanh Hà! Hắn một người phụ trách hậu cần chính, liên hệ với trong nhà loại việc nhỏ này vẫn rất nhẹ nhàng.

...

Ở trên một ngọn núi cao cách sư đoàn số ba đại khái hơn mười dặm.

Một con sói nhỏ rất đáng yêu toàn thân trắng như tuyết, nhưng bốn chân lại là một mảng tối đen, hơn nữa mơ hồ có khí tức hắc ám vờn quanh đang ở xa xa nhìn nơi sư đoàn số ba trú đóng. Con sói nhỏ này... thoạt nhìn cũng chỉ lớn mấy tháng, còn rất non nớt, nhưng trong mắt nó lại có bi thương đau lòng cùng với vô tận hận ý.

Nó mới sinh ra không lâu, mẫu thân nó đã bị nhân loại săn giết.

Mà ngay vừa rồi.

Phụ thân nó cũng bị săn giết, bị những quân nhân đó đưa tới nơi trú đóng, nó bằng vào thiên phú một đường lặng yên theo dõi, nhưng hiện tại không dám theo nữa, đi tiếp sẽ là nơi quân đội nhân loại trú đóng.

“Đứa nhỏ.” Một thanh âm ôn hòa vang lên, bên cạnh năng lượng hắc ám đang hội tụ, rất nhanh ngưng tụ thành một lão giả tóc trắng mặc áo bào đen, trong mắt lão có sự hiền lành, “Ngươi có phải rất hận nhân loại hay không?”

Con sói nhỏ nhìn lão giả này, lại cảm thấy thân thiết, nó phát ra tiếng gầm nhẹ.

Hận.

Đương nhiên hận!

“Cha mẹ của ngươi chỉ là ma thú bình thường, nhưng ngươi lại có được lực lượng phi phàm, nhưng lực lượng như vậy cần hoàn toàn nắm giữ, ngươi mới có thể có cơ hội tương lai hướng nhân loại báo thù.” Lão giả tóc trắng áo bào đen duỗi tay ra, liền xuất hiện quyền trượng xương trắng kỳ dị, “Ta cho ngươi cơ hội này.”

Ông ——

Một luồng sáng thấm ra màu máu từ trong quyền trượng xương trắng bay ra, bao phủ trên thân con sói nhỏ, thân thể con sói nhỏ ở dưới ánh sáng năng lượng màu máu bao phủ bắt đầu biến hóa, dần dần bắt đầu đứng thẳng lên, bộ lông biến mất, bốn chân hóa thành tứ chi, đầu cũng biến thành dung mạo nhân loại.

Chỉ một lát sau, một đứa bé nhân loại trần trụi nhìn như năm sáu tuổi đứng ở nơi này.

“Đây là thân thể nhân loại của ngươi, là thân thể nhân loại thật sự, nhân loại không phát hiện được chút sơ hở.” Lão giả tóc trắng áo bào đen nói, “Chỉ có thật sự dung nhập thế giới nhân loại, tương lai mới có thể hướng bọn họ báo thù dễ hơn. Đi đi, ở trước khi tiến vào thế giới nhân loại, ngươi còn cần theo ta mười năm, ngươi có thể xưng ta là... Phụ thân!”

“Vâng, phụ, thân!” Đứa bé nhân loại nói chuyện còn có chút lắp bắp, nhưng vẫn nói rõ ràng.

“Thật là bất phàm, vừa biến thành hình người đã có thể nói chuyện.” Lão giả tóc trắng áo bào đen lộ ra nụ cười mỉm, “Đi.”

Một mảng bóng tối bao phủ lão giả này cùng đứa bé.

Theo đó bọn họ liền biến mất vào hư không.

***

Đêm, một tòa phủ đệ hào hoa xa xỉ diện tích chừng hơn một dặm trong quận thành Thanh Hà.

Lượng lớn hộ vệ thoạt nhìn dũng mãnh tuần tra ở chung quanh phủ đệ, dù trong phủ đệ, cũng vẫn có các đội hộ vệ, đề phòng cực kỳ nghiêm ngặt! Bởi vì chủ nhân phủ đệ này ‘Thôi Kim Bằng’ là lão đại thế giới ngầm của toàn bộ quận thành Thanh Hà, các loại sự tình hắc ám dơ bẩn đều là một tay hắn khống chế, hắn cũng là một con chó trung thành của Tư gia!

Rất nhiều người muốn thay thế vị trí hắn, muốn trở thành lão đại thế giới ngầm, cho nên giết chóc tranh đấu là thường xuyên xảy ra.

“Hô.”

“Hô.”

Tiếng hít thở của các người hầu trong phủ đệ đều rất thấp, đều đè nén, thật sự nhịn không được, mới chậm rãi hít thở một hơi, sau lưng rất nhiều người đều là mồ hôi.

Bởi vì tối nay, chủ nhân bọn họ đã giết chừng mười hai người hầu thủ hạ!

“Đáng chết.”

“Đáng chết, đáng chết, đáng chết.” Ở trong đại điện hào hoa xa xỉ, Thôi Kim Bằng một thân kim bào đang đi qua đi lại nhiều lần, trong mắt có vô tận lửa giận.

Toàn bộ người khác trong đại điện đều lui xuống, đều ở ngoài điện chờ lệnh.

“Hổ Nhi, Hổ Nhi.” Trái tim Thôi Kim Bằng cũng đang run rẩy.

Hắn là hung tàn, hắn là điên cuồng.

Hắn sinh ra ở trong xóm nghèo khốn cùng, mẫu thân hắn là một kỹ nữ, hắn không có phụ thân! Mẫu thân căn bản không để ý hắn chết sống, hắn từ nhỏ đã như một con chó hoang, từng bước một bò lên, hắn đạp thi thể máu tươi không biết bao nhiêu người bò lên, ở trong thế giới hắc ám này hắn đã đi tới vị trí cực cao, càng chiếm được vị vua không vương miện kia của toàn bộ quận Thanh Hà ‘Tư Lương Hồng’ thưởng thức.

Hành tẩu trong bóng đêm vô tận năm tháng, hắn có thể nói không chuyện ác nào không làm! Nhưng hắn cưng chiều nhất vẫn là con trai độc nhất của hắn, hắn vì con trai hắn đã chuẩn bị tốt tất cả, muốn mỹ nữ, hắn kẻ làm phụ thân này tự mình an bài trực tiếp bắt tới cho con, bởi vì quá mức cưng chiều, lại có lẽ là không am hiểu dạy con, con trai càng ngày càng ương ngạnh.

Hắn cũng đã có chút không che chở được, lúc này mới đem nó đưa đến trong quân đội tôi luyện một chút! Không ngờ...

Thế mà đã chết?

“Hổ Nhi, Hổ Nhi của ta, con chết rồi, ta phải sống sao đây...” Thôi Kim Bằng rơi lệ đầy mặt, bạo quân trong lòng đất điên cuồng này giờ phút này lại vô cùng đau lòng.

“Ta muốn bọn chúng chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.