Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 140: Chương 140: Hắn là ai vậy? (1)




“Cút!” Một tiếng gầm vang lên ở trong thiên địa chung quanh.

Một cơn sóng mãnh liệt bỗng dưng xuất hiện, như mãng xà rời hang, cơn sóng to lớn này dài ước chừng vài trăm thước trực tiếp đảo qua trên người một đám thủ vệ đã tập kết kia, các thủ vệ ai cũng kinh hoảng vô cùng hoặc cầm binh khí, hoặc cầm khiên. Ngân Nguyệt kỵ sĩ đầu lĩnh đứng ở trước nhất cũng biến sắc, trong tay bỗng dưng xuất hiện một tấm khiên che ở trước mặt.

“Ầm ~~~” sóng nước càn quét, các thủ vệ binh sĩ đó ai cũng bị hất bay quay cuồng, Ngân Nguyệt kỵ sĩ kia là một người duy nhất đứng vững, sắc mặt khẽ biến: “Pháp thuật thủy thuộc tính? Uy lực còn lớn thế, chỉ sợ là một pháp sư cấp Ngân Nguyệt!”

“Ai, ai dám mạo phạm cấm địa giam giữ của Mặc Dương gia tộc ta!” Ngân Nguyệt kỵ sĩ này cao giọng quát, “Hãy xưng tên ra!”

Bỗng một đạo hỏa diễm đấu khí phóng lên cao.

Đấu khí như ngọn lửa nhàn nhạt nhìn như tầm thường, lại khiến Ngân Nguyệt kỵ sĩ cảm giác được nỗi sợ vô hình, mỗi một tia đấu khí đều như ánh mặt trời trong thiên địa, trên trời cao đấu khí như ngọn lửa trực tiếp ngưng tụ hóa thành bàn tay thật lớn.

Hô!

Bàn tay thật lớn trực tiếp đánh về phía Ngân Nguyệt kỵ sĩ kia.

“Không không, đây không phải pháp sư, sóng nước vừa rồi là Vạn Vật cảnh dẫn động thủy!” Ngân Nguyệt kỵ sĩ giờ mới rõ ràng tỉnh ngộ. Hắn muốn chạy, nhưng bàn tay lửa khổng lồ quá nhanh, hắn chỉ có thể dùng khiên chắn ở phía trên.

‘Ầm!’, bàn tay thật lớn buông xuống, một chưởng đem Ngân Nguyệt kỵ sĩ đánh lõm xuống vào mặt núi đá, còn có tiếng các xương cốt gãy, trong miệng Ngân Nguyệt kỵ sĩ lập tức phun ra máu tươi.

“Cám ơn đại nhân tha mạng.” Ngân Nguyệt kỵ sĩ vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, hắn biết đối phương là xuống tay lưu tình, nếu không một lần đó đủ để đem hắn đập thành thịt vụn.

Bàn tay lửa khổng lồ lúc này mới chậm rãi thu hồi.

Xa xa các binh sĩ thủ vệ quay cuồng, còn có thủ lĩnh Ngân Nguyệt kỵ sĩ đều có chút hoảng sợ nhìn bàn tay lửa khổng lồ kia bay ở giữa không trung! Bàn tay đó cuối cùng hóa thành lượng lớn đấu khí bay về trong hang chỗ Mặc Dương Du ở Lôi Triều nhai.

“Đội trưởng.” Lập tức có thủ vệ đến nịnh bợ, nâng dậy Ngân Nguyệt kỵ sĩ.

“Mọi người đều đừng làm bậy, đều đừng đi quấy rầy vị đại nhân đó.” Ngân Nguyệt kỵ sĩ lập tức hạ lệnh.

“Vâng.”

Toàn bộ binh sĩ thủ vệ đều vội tuân mệnh, đùa cái gì chứ? Thật sự đánh lên bọn họ chỉ sợ nháy mắt đã bị giết, vừa rồi sóng nước quét ngang, là dùng nhu kình, trừ Ngân Nguyệt kỵ sĩ, kẻ khác yếu chút bao gồm Lưu Tinh kỵ sĩ đến binh sĩ bình thường yếu nhất, ai cũng bị hất bay, nhưng chưa có một ai chết. Hiển nhiên đã xuống tay lưu tình.

“Bàn tay này không quá giống pháp thuật, giống đấu khí hơn.” Ngân Nguyệt kỵ sĩ ôm ngực, trong mắt có sự bất an kích động, “Đấu khí rời cơ thể còn có thể uy lực như thế? Chẳng lẽ là Siêu Phàm?”

...

Trong hang.

Đông Bá Tuyết Ưng đang cùng mẫu thân trò chuyện, ăn chút điểm tâm, uống linh dịch Hải Dương Giới Thạch.

Hắn không muốn người khác tới quấy rầy, cho nên cự ly xa thao túng dòng nước đập bay những thủ vệ đó, nếu dùng lửa... Chỉ sợ sẽ thiêu chết các thủ vệ kia. Tuy đáy lòng Đông Bá Tuyết Ưng nghẹn lửa giận, nhưng hắn cũng không phải kẻ điên, hắn biết oan có đầu nợ có chủ. Về phần các binh sĩ thủ vệ tầng dưới chót thật ra cũng chỉ là vì một miếng cơm ăn mà thôi.

Cũng chỉ thủ lĩnh Ngân Nguyệt kỵ sĩ kia khiêu khích mạo phạm mình, Đông Bá Tuyết Ưng cho chút giáo huấn.

“Tuyết Ưng.” Mặc Dương Du nhìn đấu khí mênh mông màu đỏ nhạt từ ngoài cửa hang bay vào, tất cả đều nhập vào trong cơ thể Đông Bá Tuyết Ưng.

“Đấu khí của con có thể rời cơ thể lại thu hồi, thao túng tự nhiên như thế, chẳng lẽ con đã?” Mặc Dương Du có chút không thể tin được.

“Vâng, con vừa bước vào Siêu Phàm không lâu.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Con rơi vào Hắc Phong uyên, chính bởi vì con bước vào Siêu Phàm, mới may mắn trốn ra được.”

Mặc Dương Du vừa không thể tin vừa tự hào vô cùng.

Con mình...

Cậu bé lúc trước tám tuổi, hai mươi năm qua đi, nay thế mà đã trở thành sinh mệnh Siêu Phàm trong truyền thuyết!

“Giống như nằm mơ, ta cũng không thể tin được.” Mặc Dương Du cười.

“Mẫu thân, ăn thêm một chút.” Đông Bá Tuyết Ưng lần này đến, chỉ mang theo chút điểm tâm, hắn cũng nhắm chừng cha mẹ mấy năm nay sống cũng không dễ chịu gì.

“Ừm.”

Tâm tình Mặc Dương Du vô cùng tốt, ăn thật nhiều, lại uống linh dịch, màu da của nàng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến hóa, nếp nhăn làn da cũng đang xảy ra biến hóa. Đông Bá Tuyết Ưng rót cho mẫu thân một ly lại một ly, thậm chí uống hết một bình, hắn cũng tâm niệm khẽ động từ trong bảo vật trữ vật đem càng nhiều linh dịch hơn đưa vào trong bầu rượu này. Mẫu thân mấy năm qua đầu tiên là pháp lực bạo động sụp đổ, linh hồn bị thương, sau đó lại bởi vì quá mức đau lòng, hơn nữa thân thể pháp sư vốn đã yếu ớt, lại không có pháp lực nuôi nấng, tự nhiên xuống dốc không phanh.

Linh dịch Hải Dương Giới Thạch, cao thủ Siêu Phàm Thánh Cấp bình thường cũng không nỡ bỏ đem làm cơm ăn làm nước uống! Là thu hoạch lớn nhất của cả đời Lôi Chân trưởng lão, trước khi chết cũng để lại trận pháp, thà hủy diệt cũng không muốn tiện nghi ma thú nhất tộc.

Bình thường uống vào một chút, vài ngày không đói bụng.

Một bình linh dịch, sánh với lượng dùng của mười ngày! Giá trị ngang với trăm vạn kim tệ, đương nhiên các cường giả Siêu Phàm là sẽ không nguyện ý dùng để đổi kim tệ. Đến cấp độ này của bọn họ, tiền tài thế tục bọn họ hoàn toàn đủ dùng, kim tệ nhiều nữa cũng chỉ là con số. Bọn họ càng coi trọng hơn là vật Siêu Phàm!

“Mẫu thân, người lúc trước làm sao biết con xảy ra chuyện?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.

“Là Mặc Dương Thần Bạch phái người nói cho ta biết.” Mặc Dương Du nói, “Hắn là cố ý muốn chọc tức ta, nhưng nếu không phải hắn, chỉ sợ ta phải rất lâu về sau mới biết được chuyện Tuyết Ưng con.”

“Lại là Mặc Dương Thần Bạch!” Trong mắt Đông Bá Tuyết Ưng có một tia sát khí.

Hắn phải chết!

Nhưng Đông Bá Tuyết Ưng đem cảm xúc nhanh chóng khống chế, tiếp tục ăn uống nói chuyện phiếm với mẫu thân, hắn hy vọng mẫu thân có thể mở lòng ra chút.

“Ừm, thế mà uống no rồi.” Mặc Dương Du cười, “Bất tri bất giác uống thật nhiều, thương thế linh hồn ta cũng đã hoàn toàn khôi phục, cảm giác có chút không uống nổi nữa.”

“No rồi thì không cần uống nữa.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Loại linh dịch Siêu Phàm này người thường một ngày uống một ly đã không đói bụng, mẫu thân người có thương thế, mấy năm qua thân thể càng suy bại rất nhiều, cho nên mới sẽ không ngừng hấp thu tiêu hóa. Thân thể hiện tại khôi phục, tự nhiên sẽ no.”

Trước mắt Mặc Dương Du, tóc vẫn trắng như cũ, nhưng chân tóc đã xuất hiện màu đen.

Dung mạo màu da hoàn toàn khôi phục bộ dáng sáu năm trước, thậm chí tinh thần còn tốt hơn.

“Thật thần kỳ.” Mặc Dương Du nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.