Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 57: Chương 57: Đe dọa uy hiếp




Tư Bách Vinh đoán sai, mặt cũng không đổi sắc, than thở: “Cừ thật, ta chuẩn bị mua một chiếc thuyền bay luyện kim, có thể mua từ Long Sơn lâu không?”

“Có thể, nhưng giá không sai biệt lắm với bên ngoài.” Nguyên Ngũ lâu chủ cười nói, “Không có khả năng cho ngươi giá gốc, các luyện kim đại sư cũng cần kiếm tiền.”

“Thùng thùng thùng.”

Dư Tĩnh Thu pháp sư lại dẫn đầu lên chiếc thuyền bay. Nàng trước giờ rất chán ghét Tư Bách Vinh, là vì Tư Bách Vinh thường xuyên khoe khoang cùng với dùng gia tộc đè người, giờ phút này nói nhiều như vậy không phải là khoe khoang hắn mua được nổi thuyền bay sao? Dư Tĩnh Thu dù sao cũng là bái ở môn hạ Siêu Phàm đại pháp sư, nàng theo đuổi là hy vọng trở thành Siêu Phàm giống sư phụ nàng.

Đó mới là lực lượng thật sự! Khoe khoang? Dùng gia tộc đè người? Quá nông cạn!

“Thùng thùng thùng.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng lên thuyền bay. Tư Bách Vinh không có đối tượng khoe khoang, cũng theo hộ vệ dưới trướng Lương Ung cùng với Đường Hùng vẫn lấy hắn làm chủ, sai đâu đánh đó lên thuyền bay.

“Thuận buồm xuôi gió.”

Nguyên Ngũ lâu chủ ở trên đất cỏ xa xa nhìn.

Hô.

Thuyền bay nhanh chóng bay lên trời, không ngừng lên cao, sau khi lên tới độ cao hơn một ngàn thước, lúc này mới nhanh chóng hướng xa xa bay đi, càng bay càng cao càng xa... Rất nhanh đx biến mất ở chân trời.

...

Trong khoang thuyền bay.

Toàn bộ khoang thuyền đều do lưu ly trong suốt bố trí thành, có thể thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, trong lưu ly mơ hồ còn có thể nhìn thấy các tia màu sắc rực rỡ, quả thực xa hoa.

“Các vị.”

Hai cao thủ Long Sơn lâu phụ trách điều khiển thuyền bay nhìn về phía bọn Đông Bá Tuyết Ưng, trong đó một nam tử mặc bộ áo giáo màu bạc trắng nói: “Các vị muốn đi thành bảo Lô gia gia tộc ở Khúc Thái thành, là chuẩn bị buổi tối tập kích? Hay là ban ngày? Nếu ban ngày mà nói, thuyền bay có thể lấy tốc độ nhanh nhất di chuyển, chỉ cần hai canh giờ là có thể đến. Nếu không vội, thuyền bay sẽ lấy tốc độ tương đối chậm tới, nhắm chừng chạng vạng đến.”

“Ban ngày công kích và buổi tối công kích, thật ra không có gì khác nhau.” Thanh âm Dư Tĩnh Thu rất êm tai, “Vị Lô Hoài Như kia là một pháp sư cấp Lưu Tinh, càng là cao thủ luyện kim, nơi đó đã là trọng địa cực kỳ bí ẩn, hắn khẳng định bố trí rất nhiều pháp trận cảnh giới vân vân, một khi chúng ta lẻn vào... Sẽ lập tức bị phát hiện.”

“Tĩnh Thu là pháp sư cấp Ngân Nguyệt, nàng đã nói có pháp trận cảnh giới khẳng định bị phát hiện, vậy nhất định sẽ bị phát hiện.” Tư Bách Vinh nói, “Đều đã có thể bị phát hiện, vậy ban ngày công kích đi, càng nhanh càng tốt.”

“Chúng ta không vội, cứ chạng vạng đi.” Dư Tĩnh Thu nói, “Chạng vạng các binh sĩ thành bảo gia tộc thay ca hoặc chuẩn bị ăn cơm chiều vân vân, đều sẽ thả lỏng hơn rất nhiều, ban ngày tương đối nghiêm ngặt, buổi tối thì là bóng đêm ảnh hưởng gặp phải cơ quan pháp trận càng thêm phiền toái.”

“Tĩnh Thu thật sự thông minh.” Tư Bách Vinh liền nói.

“Được, vậy chạng vạng.” Hai vị nhân viên Long Sơn lâu phụ trách thao túng thuyền bay đều lập tức làm quyết định, thật ra lấy tốc độ tương đối thong thả tiến lên, đối với thuyền bay mà nói là tiết kiệm tiêu hao nhất.

Đông Bá Tuyết Ưng rất nhanh đã đi ra khỏi khoang đi tới trên boong thuyền bay.

“Cảm giác thật khác biệt.”

Gió trên boong khá lớn.

Nhưng bởi vì hình dạng thiết kế của thuyền bay, gió hầu như đều từ phía trên thuyền bay gào thét mà qua, gió trên boong so với bên ngoài đã nhỏ hơn rất nhiều.

“Hô...” Đứng ở sàn thuyền vịn lan can của thuyền bay, nhìn đám mây trôi nổi chung quanh, nhìn phía dưới đám mây như ẩn như hiện có thể nhìn thấy mặt đất mênh mông, cảnh sắc rất đẹp, Đông Bá Tuyết Ưng cũng cảm thấy có chút vui vẻ thoải mái.

“Thùng thùng thùng.” Lại có người đi ra khoang thuyền tới trên sàn .

Đông Bá Tuyết Ưng quay đầu nhìn qua, người tới chính là vị Tư Bách Vinh khí chất có chút âm lãnh kia. Tư Bách Vinh mặc rất quý phái, một tác phong quý tộc, hắn cũng đi đến cạnh lan can nhìn cảnh sắc bên ngoài: “Tuy nhìn rất nhiều lần, nhưng ở trên thuyền bay ngắm phong cảnh quả thực rất không tệ. Đông Bá Tuyết Ưng, ngươi đây là lần đầu tiên ở trên thuyền bay nhỉ.”

Đông Bá Tuyết Ưng không để ý đến hắn.

“Ta biết ngươi, Đông Bá Tuyết Ưng, đến từ Nghi Thủy thành! Cha mẹ ngươi nghe nói bị Mặc Dương gia tộc bắt, ngươi còn có một đệ đệ tên là Đông Bá Thanh Thạch?” Tư Bách Vinh tùy ý nói.

Đông Bá Tuyết Ưng nhướng mày nhìn về phía hắn.

“Ở quận Thanh Hà, không có chuyện Tư gia ta không biết.” Tư Bách Vinh nhìn hắn, “Muốn tiêu diệt Đông Bá gia tộc các ngươi loại tiểu gia tộc này, đối với Tư gia chúng ta mà nói dễ như trở bàn tay, ví dụ như trong Đông Bá gia các ngươi có hai thú nhân, một sư nhân, một Lục Tí Ma Xà? Trong thú nhân thì có không ít phản tặc tạo phản, tùy ý tìm lý do, nói Đông Bá gia tộc các ngươi chứa chấp phản tặc tạo phản, Đông Bá gia các ngươi liền xong rồi, đến lúc đó ngươi bị phế bỏ đan điền khí hải, cũng không thành kỵ sĩ được nữa! Đệ đệ của ngươi cũng sẽ bị phế bỏ pháp lực... Cho các ngươi đi làm nô lệ, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Tư Bách Vinh nói rất tùy ý.

Nhưng uy hiếp trong đó lại rất độc ác.

Bình thường Đông Bá Tuyết Ưng thật sự mặc kệ sẽ loại con em đại gia tộc này, nhưng giờ phút này lời Tư Bách Vinh nói vẫn khiến trong lòng hắn nổi lên lửa giận, đặc biệt đệ đệ của hắn! Hắn nhìn đệ đệ lớn lên, một đường che chở, nói để đệ đệ làm nô lệ?

“Tư Bách Vinh.” Đông Bá Tuyết Ưng mở miệng.

“Hả?” Tư Bách Vinh mỉm cười nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, hắn sớm đã quen những gia tộc đó cúi đầu ở trước mặt Tư gia bọn họ, “Biết sai rồi? Chỉ cần ngươi hôm nay cúi đầu nhận sai với ta, quay về đưa thêm năm vạn kim tệ, chuyện giữa chúng ta coi như chưa từng xảy ra.”

“Tư Bách Vinh.” Đông Bá Tuyết Ưng lạnh lùng nói, “Có ai từng nói ngươi là tên ngu xuẩn không?”

Tư Bách Vinh kinh ngạc: “Ngươi...”

“Ngươi chính là một tên ngu xuẩn! Trẻ con ba tuổi cũng thông minh hơn ngươi!” Đông Bá Tuyết Ưng lạnh lùng nói, “Lần này chúng ta đi Khúc Thái thành là cần đối phó một cái phân đàn tà thần ma thần ở quận Thanh Hà chúng ta! Năm người chúng ta cùng nhau liên thủ vẫn có nguy hiểm tính mạng, ở lúc này ngươi thế mà ngu xuẩn uy hiếp ta? Đe dọa ta? Cho dù ta tạm thời cúi đầu, ta chỉ sợ cũng sẽ ôm lòng oán hận nhỉ? Đến lúc đó tấn công Lô gia thành bảo, ở thời khắc mấu chốt ta chơi ngươi một vố, ngươi nói không chừng sẽ mất cái mạng nhỏ.”

“Cho dù ngươi thật muốn đe dọa ta uy hiếp ta, tốt xấu chờ nhiệm vụ chấm dứt đi.”

“Hiện tại ngươi uy hiếp ta, trừ khiến ta oán hận ngươi, tựa như không có tác dụng gì khác nhỉ?” Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày, “Ngươi nói ngươi là tên ngu xuẩn phải không?”

“Ngươi, ngươi...” Sắc mặt Tư Bách Vinh khó coi, “Ngươi thật sự không sợ ta...”

“Tùy ngươi! Nhưng ngươi cũng phải gánh vác hậu quả, có lẽ hậu quả không tốt như ngươi nghĩ!” Đông Bá Tuyết Ưng quay đầu đi về phía khoang thuyền, hắn lười nhiều lời với tên ngu xuẩn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.