Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 62: Chương 62: Cạm bẫy tuyệt sát (2)




Hô hô hô hô...

Gió bị xé rách!

Ước chừng mấy trăm cây tên nỏ thô to hầu như trong nháy mắt, đan xen nhau hầu như đem toàn bộ đại sảnh chỗ rẽ bao phủ!

May mắn nó chỉ là cơ quan, những mũi tên nỏ này là nhằm vào hầu như mỗi một chỗ của đại sảnh, thật sự công kích đến năm người bọn Đông Bá Tuyết Ưng cũng chỉ mấy chục mũi tên nỏ thô to.

“Chắn.”

“Mọi người ngăn trở.”

Đường Hùng, Lương Ung đều hô.

“Oành!” Lão giả tóc đen Lương Ung một tay khiên một tay chiến đao, khiên nháy mắt đón đỡ gạt ra một mũi tên nỏ, ở lúc ngăn cản, khiên theo đó hơi nghiêng khẽ thu lại đem lực lượng tan mất tám chín phần mười, gạt bay mũi tên nỏ! Nhưng dù vậy hắn vẫn cảm thấy lực công kích của mũi tên nỏ. Nếu bị đánh trúng chính diện, mặc dù có áo giáp che chở cũng khẳng định phải hộc máu bị thương nặng, hai ba mũi tên nỏ đánh trúng sợ sẽ mất mạng.

“Đang đang đang.” Lão giả tóc trắng Đường Hùng đã hơn một trăm sáu mươi, thì hai tay đều cầm một thanh đoản kiếm, đang đang, hoàn mỹ ngăn cản mũi tên nỏ công kích đến một mặt đó của hắn, các lão gia hỏa này kinh nghiệm quá phong phú.

“Đáng chết, đáng chết.” Cùng là Ngân Nguyệt kỵ sĩ Tư Bách Vinh lại hoảng hốt hơn nhiều, hai tay hắn cầm đại kiếm hai tay ra sức ngăn cản.

Đang đang đang! ! !

Từng cây tên nỏ chính diện tốc độ cao tập kích đến, hắn thân là Ngân Nguyệt kỵ sĩ, phản ứng nhanh, động tác cũng nhanh, nhưng kiếm pháp của hắn hiển nhiên không đủ cao, ngăn cản rất cố sức.

Kỵ sĩ cao thấp, cũng không có quan hệ tuyệt đối với kỹ xảo chiến đấu.

Có thể trở thành Ngân Nguyệt kỵ sĩ, chỉ là đại biểu đấu khí hắn tu luyện đến cấp Ngân Nguyệt mà thôi, về phần kỹ xảo đại kiếm hai tay? Hắn tuy mỗi ngày cũng đi luyện một chút, cũng luận bàn với cao thủ trong gia tộc, nhưng ngay cả ‘Nhân kiếm hợp nhất’ cũng chưa thể đạt tới, chỉ có thể xem như cơ sở tương đối vững chắc, chiến đấu bình thường là đủ rồi. Nhưng giờ phút này sống chết trước mắt, mũi tên nỏ bắn tới tốc độ siêu cao, lúc này là không thể tự hỏi ngăn cản mỗi một mũi tên nỏ như thế nào, dựa vào hoàn toàn là phản xạ có điều kiện!

“Không.” Tư Bách Vinh mồ hôi lạnh đầy trán, bỗng hắn kinh hô lên, rốt cuộc không ngăn được nữa.

“Hô.” Thời khắc mấu chốt một tấm khiên đột nhiên vượt tới, dốc sức va vào một mũi tên nỏ thô to, mũi tên nỏ đổi hướng bay ra, chưa thể tổn thương đến Tư Bách Vinh.

Thời khắc mấu chốt ra tay chính là hộ vệ ‘Lương Ung’ của Tư Bách Vinh.

Hầu như một nửa lực chú ý của lão giả tóc đen Lương Ung đều ở trên thân Tư Bách Vinh hắn dù sao lần này đến, chính là phụ trách bảo hộ, nhưng mũi tên nỏ thật sự quá nhanh, hắn cũng miễn cưỡng dốc sức ra tay, ở giảm bớt lực, thân pháp các phương diện đều bị ảnh hưởng, trong lúc nhất thời cả người thất tha thất thểu, mũi tên nỏ tập kích đến trước mặt hắn, ứng đối nhất thời có chút rối loạn, băng băng băng... Hắn dốc sức đơn đao đón đỡ hai mũi tên nỏ, mũi tên nỏ thứ ba hắn thấy không còn kịp nữa.

“A.” Lương Ung hô khẽ một tiếng, thân thể dốc sức né tránh.

Một mũi tên nỏ bay qua, mũi tên nỏ thô to hoàn toàn xé rách cánh tay phải hắn, cánh tay phải cầm chiến đao trực tiếp bay lên, máu tươi phun tung toé.

Hô.

Rất nhanh tất cả mũi tên nỏ đều đã dừng lại.

Toàn bộ nỏ tiễn toàn bộ công kích gần duy trì vài giây mà thôi.

“Ài, đối mặt máy móc nỏ tiễn đáng sợ khoảng cách gần như vậy, Lương Ung này không toàn tâm ngăn cản, thế mà còn dám phân tâm đi giúp vị Bách Vinh thiếu gia kia của lão, không mất mạng coi như vận khí tốt rồi.” Đường Hùng thở dài trong lòng.

“Lão Lương, lão Lương.” Tránh được một kiếp Tư Bách Vinh vội đỡ lão giả tóc đen Lương Ung. Cánh tay phải Lương Ung chỗ bị cụt trào ra máu tươi, nhưng Lương Ung lật tay lấy ra dây vải cắn răng buộc chặt chỗ cụt tay, đồng thời cơ nhục mạch máu chỗ cụt tay cũng bắt đầu co rút lại, tốc độ máu tươi chảy ra bắt đầu chậm đi.

“Ta không sao, chỉ là mất cánh tay mà thôi.” Lương Ung nói, hắn cũng không phải thật sự trung thành cỡ nào, chỉ là hắn là Tư gia bồi dưỡng, gia tộc của hắn cũng dựa vào Tư gia, nếu lần này Tư Bách Vinh mất mạng mà nói... Hắn và gia tộc của hắn cũng xong, cho nên hắn phải bảo vệ Tư Bách Vinh, nếu Tư Bách Vinh thật sự chết, hắn cũng phải chết trận trước chứng minh bản thân!

“Đông Bá Tuyết Ưng này thật lợi hại, ta đón đỡ những mũi tên nỏ đó đã toàn lực ứng phó, không ngờ người trẻ tuổi này tựa như tương đối thoải mái đã chặn toàn bộ tên nỏ.” Đường Hùng đầu bạc liếc nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, vừa rồi lão hết sức chăm chú, cũng chưa tình hình chú ý Đông Bá Tuyết Ưng đón đỡ, nhưng nhìn bộ dáng Đông Bá Tuyết Ưng giờ phút này hiển nhiên rất bình tĩnh.

“Đáng tiếc.”

Đông Bá Tuyết Ưng đứng ở phía sau nhìn lắc đầu, hắn có một tia sát ý đối với Tư Bách Vinh, nhưng đối với lão giả tóc đen hộ vệ này lại không có thù hận gì. Nếu thuận tay, hắn cũng có thể giúp một phen. Đáng tiếc hắn ở phía sau đội ngũ, đối phương ở trước nhất! Đông Bá Tuyết Ưng căn bản không kịp đi cứu, nếu thật sự tốc độ cực hạn lao đi cứu đối phương... Như vậy chính là khiến Dư Tĩnh Thu ở vào tuyệt cảnh.

Dư Tĩnh Thu là ở trung ương toàn bộ đội ngũ, hơn nữa là pháp sư, đối mặt loại mũi tên nỏ này chỉ có thể bị động thừa nhận.

“Cẩn thận.” Dư Tĩnh Thu bỗng thét một tiếng kinh hãi, nàng luôn bình tĩnh quan sát tất cả.

Vù vù vù!

Ba cái bóng người bỗng từ phía sau một bộ cung nỏ máy móc lao ra, cách đội ngũ chỉ hơn mười thước, ba bóng người đó giờ phút này đều có chiến lực Ngân Nguyệt kỵ sĩ, tốc độ cũng nhanh đến đáng sợ, hơn mười thước khoảng cách chợt lóe đã qua.

“Cẩn thận.”

“Lương Ung.” Đường Hùng càng hô một tiếng.

“Thiếu gia.” Lương Ung lại hét to một tiếng, cầm khiên đi ngăn cản, ước chừng có hai hộ pháp giết về phía bọn họ, hiển nhiên bọn chúng trước đó đã nhìn ra... Trong những Ngân Nguyệt kỵ sĩ này, Tư Bách Vinh là một kẻ yếu nhất, mà lão giả tóc đen hiện tại lại cụt tay, hai người này là dễ đối phó nhất, đương nhiên giải quyết xong trước hai kẻ này, rồi đối phó kế tiếp.

Còn có một hộ pháp thì lao về phía Dư Tĩnh Thu pháp sư! Một đại pháp sư, xử lý trước!

“Dừng tay.” Đường Hùng hai tay đều cầm đoản kiếm, giữa đường cắt về phía một gã hộ pháp kia.

Mà Đông Bá Tuyết Ưng là ở phía sau cùng đội ngũ, giờ phút này cũng cầm trường thương hướng phía trước giết tới.

...

“Thiếu gia, chúng ta liên thủ.” Hộ vệ Lương Ung cụt một tay cầm khiên ngăn cản.

Tư Bách Vinh thì quá sợ hãi, vội cầm lấy đại kiếm hai tay trong tay đi ngăn cản, đang đang đang, tên hộ pháp đánh tới cầm hai thanh loan đao nhanh như thiểm điện, cấp tốc cận thân! Ở trên kỹ xảo hiển nhiên vị hộ pháp này cao siêu hơn, giết Tư Bách Vinh hầu như nháy mắt bạo lui! Lúc này hắn nào sẽ quản một hộ vệ chết sống, thậm chí hắn cũng không kịp quản Dư Tĩnh Thu chết sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.