Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 101: Chương 101: Cừu ăn thịt người không thèm nhả xương




Chương 317: Cừu ăn thịt người không nhả xương (1)

Trong Tàng Vân Phong, Kiều Sở nhìn đệ tử Nhiếp Vân Phong bị hắn đánh bất tỉnh nằm trên sàn nhà, nội tâm thật sự bất đắc dĩ.

“Ta cảm thấy, nếu Mộ Thần nhìn thấy hình ảnh này, ý niệm thứ nhất tuyệt đối chính là tính sổ chúng ta, mà không phải...... ngồi xuống nói chuyện cùng với chúng ta.” Kiều Sở lúc trước còn tưởng rằng Quân Vô Tà nghĩ tới ý kiến gì hay, kết quả lại đơn giản và thô bạo như vậy!

Tùy tiện đánh bất tỉnh một đệ tử Nhiếp Vân Phong và khiêng hắn trở về, đây là loại tính toán kiểu gì?

Đây thật sự là muốn Mộ Thần nói chuyện hợp tác, mà không phải là muốn gia tăng cừu hận hay sao?

“Yên tâm, có đệ tử hắn ở trên tay chúng ta, hắn không dám xằng bậy.” Quân Vô Tà ngồi ở một bên thong thả ung dung uống trà.

Kiều Sở muốn khóc, cảm thấy như thế nào cũng giống như một vụ bắt cóc, hành động của tiểu Tà Tử thuần thục như vậy, không phải là kẻ phạm tội hàng loạt đi......

“Hắn không dám lộn xộn là không dám lộn xộn, nhưng hắn có thể hợp tác với chúng ta sao?” Thậm chí còn chưa nói tới chuyện hợp tác, trước tiên đã âm thầm bắt cóc đệ tử đối phương. Tuy rằng mục đích là muốn dẫn Mộ Thần tới đây, nhưng thủ pháp này không khỏi cũng quá đơn giản và thô bạo một chút.

“Hắn sẽ! Chỉ cần chúng ta cùng chung mục tiêu.” Quân Vô Tà hoàn toàn tự tin về nó.

.....Edit & Dịch: Emily Ton.....

Chỉ một lát sau đó, ngoài sân lập tức truyền đến một tiếng thét kinh hãi, giây tiếp theo, cửa phòng đóng chặt đã bị người thô bạo đá văng. Mộ Thần mang theo một thân tức giận đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn “Kha Tàng Cúc” trong phòng. Ánh mắt hắn rất nhanh đảo qua trên người đệ tử đang hôn mê trên sàn nhà, thấy đối phương chỉ hôn mê mà không có những thương thế khác, lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra.

“Kha Tàng Cúc, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?! Mau thả đệ tử ta ra!” Mộ Thần khẽ quát lên, Giới Linh đã hóa thành một thanh kiếm, nắm trong tay.

Nhưng, điều khiến Mộ Thần không nghĩ tới chính là, “Kha Tàng Cúc” không hề mở miệng, lên tiếng thực sự lại là tiểu thiếu niên bị hắn nhìn trúng lần đầu khi chuẩn bị tuyển đệ tử Nhiếp Vân Phong.

“Mộ trưởng lão, đệ tử của ngươi hiện tại đang ở trên tay chúng ta, nếu ngươi không muốn hắn xảy ra chuyện, tốt nhất nên nghe theo những gì chúng ta nói.” Quân Vô Tà nâng mắt lên, con ngươi lạnh băng mang theo một tia cảnh cáo.

Kiều Sở một bên gần như bị một ngụm nước sặc chết, ngay cả lời nói cũng giống hệt như những kẻ bắt cóc!

Mộ Thần tức giận kinh ngạc nhìn Quân Vô Tà, tức giận vì mình hôm nay bị người quản chế, kinh ngạc về sự chuyển biến của Quân Vô Tà.

Khi mới gặp tiểu thiếu niên này, Mộ Thần đã bị thuyết phục bởi y thuật tinh vi của Quân Vô Tà, gấp không chờ nổi muốn nàng trở thành một đệ tử của Nhiếp Vân Phong. Nhưng không nghĩ tới, trời không theo ý nguyện của người, tiểu thiếu niên này cuối cùng vẫn bị Kha Tàng Cúc đoạt đi.

Mấy ngày đầu, Mộ Thần còn lo lắng cho Quân Vô Tà, sợ tiểu gia hỏa với thiên phú cực cao này sẽ chịu đau khổ trong tay Kha Tàng Cúc. Nhưng không bao lâu sau, Kha Tàng Cúc đã mang theo Quân Vô Tà cùng với một thiếu niên khác thường xuyên ra vào các đỉnh núi, Mộ Thần mới biết được, lo lắng của mình căn bản đều là dư thừa. Mặc dù Kha Tàng Cúc ác độc, nhưng y thuật của tiểu thiếu niên này lại rất hiếm có. Hắn nghĩ rằng ngay cả Kha Tàng Cúc, cũng sẽ không tùy ý hủy diệt một đệ tử có thiên phú như vậy.

Nhưng Mộ Thần không nghĩ tới, Quân Vô Tà chẳng những trở thành đệ tử của Kha Tàng Cúc, lại còn có được sự tín nhiệm của Kha Tàng Cúc. Những ngày gần đây hắn lại còn bắt đầu giống như Kha Tàng Cúc, học được cách uy hiếp.

Trong lòng Mộ Thần chua xót nói không nên lời, tiểu thiếu niên nên say mê y thuật đã bị Kha Tàng Cúc bóp méo thành dáng vẻ này. Hận ý trong lòng hắn đối Kha Tàng Cúc càng sâu, đồng thời cũng tràn ngập tiếc hận đối “biến hoá” của Quân Vô Tà.

“Quân Tà, ngươi rốt cuộc có biết người ngươi đi theo chính là người nào hay không? Kha Tàng Cúc căn bản là là một con ác quỷ! Khuynh Vân Tông có bao nhiêu người chết thảm dưới tay hắn? Ngươi không cần tiếp tục chấp mê bất ngộ, ngươi còn trẻ tuổi như vậy, con đường sau này còn rất dài!” Mộ Thần thuyết phục khi nghĩ lại ấn tượng tốt lúc ban đầu đối tiểu thiếu niên này, cũng có cảm giác áy náy vì ngày đó mình bất lực cứu hắn ta “ra khỏi biển lửa“. Vì thế hắn không thể không cố gắng kéo tiểu thiếu niên quay lại.

Chương 318: Cừu ăn thịt người không nhả xương (2)

Kiều Sở một bên mau nghẹn muốn chết, thiếu chút nữa đã phải phun ra.

Hoá ra Mộ Thần xem Quân Vô Tà giống như con cừu lạc đường bị người mê hoặc? Đại ca! Mau tỉnh lại đi? Đây là một con cừu ăn thịt người không cần nhả xương!

Quân Vô Tà hoàn toàn phớt lờ những lời khuyên bảo tận tình của Mộ Thần, nàng trực tiếp ra hiệu một ánh mắt cho Kiều Sở đang vạn phần thống khổ nghẹn khuất. Kiều Sở lập tức rút chuỷ thủ bên hông ra, để ở trên cổ thiếu niên đang hôn mê.

“Hiện tại, trước hết đóng cửa lại.” Quân Vô Tà nheo mắt nhìn Mộ Thần, mệnh lệnh nói.

Mộ Thần thở dài một hơi, khó tin nhìn Quân Vô Tà, một hồi lâu sau đó mới dùng một tay đóng cửa lại.

“Ngồi xuống.” Quân Vô Tà nói.

Mộ Thần tối sầm khuôn mặt ngồi xuống, ánh mắt giận dữ nhìn về phía Hoa Dao vẫn luôn không hề mở miệng. Với hắn xem ra, hết thảy những gì Quân Vô Tà đang làm đều do “Kha Tàng Cúc” chỉ thị.

“Kha Tàng Cúc, thả đệ tử ta ra, ngươi có điều gì thì cứ hướng về phía ta.”

“......” Hoa Dao tỏ vẻ mình rất vô tội, hắn rõ ràng chưa hề nói gì.

“Mộ Thần, ngươi hận Tần Nhạc?” Quân Vô Tà bỗng nhiên nói.

Ánh mắt Mộ Thần trở nên lạnh lùng, nhấp môi không nói.

“Nếu như hiện tại có một cơ hội, có thể giúp ngươi báo thù rửa hận cho phụ thân ngươi, ngươi sẽ như thế nào?” Quân Vô Tà tiếp tục nói.

Đôi mắt Mộ Thần trở nên vô cùng phức tạp, hắn hoàn toàn không rõ vì sao Quân Vô Tà lại nói những điều đó với hắn. Chẳng lẽ đây cũng là do “Kha Tàng Cúc” phân phó? “Kha Tàng Cúc” rốt cuộc muốn làm gì?”

“Kha Tàng Cúc, có gì muốn nói, ngươi cứ nói thẳng! Đừng quanh co lòng vòng với ta!” Mộ Thần giận dữ nói.

“......” Hoa Dao trực tiếp dời tầm mắt, không muốn liếc mắt nhìn xem Mộ Thần nữa.

Lời là do Quân Vô Tà nói, sao lại úp cái nồi này ở trên người hắn!

“Kha Tàng Cúc!” Mộ Thần phẫn nộ đứng lên, “Ta biết Tần Nhạc sớm đã muốn diệt trừ ta. Năm đó ngươi giúp hắn hại chết phụ thân ta, nếu như hôm nay ngươi phụng lệnh Tần Nhạc muốn ra tay với ta, việc này cứ tới tìm ta, hết thảy đều không quan hệ tới đệ tử của ta! Thả hắn đi!”

Hoa Dao hít sâu một hơi, nhìn về phía Mộ Thần đang nổi giận đùng đùng, ngay cả giọng đều lười ngụy trang, nói thẳng: “Ngu xuẩn, ngươi chẳng lẽ còn không rõ hay sao?”

“Cái gì?” Mộ Thần sửng sốt. Giọng nói của “Kha Tàng Cúc” vì sao hoàn toàn khác với ngày thường như thế? Giọng nói thoải mái dễ nghe, hoàn toàn không giống một nam tử trung niên nên có. Ngược lại, giống như thiếu niên cởi mở, tràn đầy sức sống.

“Hôm nay muốn ngươi tìm tới đây, không phải ta, cũng không phải Tần Nhạc, mà là tiểu tử này!” Hoa Dao giơ một lóng tay, trực tiếp chỉ hướng về phía Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà bị chỉ, cũng không có phản kháng gì, thờ ơ gật đầu.

Mộ Thần đều ngây ngẩn cả người, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Quân Vô Tà, căn bản không cách nào liên hệ phát sinh hết thảy trước mắt này cùng với tiểu thiếu niên vừa mới tiến vào Khuynh Vân Tông mới một tháng với nhau.

Là hắn ta bắt cóc đệ tử Nhiếp Vân Phong?

Là hắn ta bức mình đi tới Tàng Vân Phong?

Vì sao?

Mộ Thần nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu rõ, Quân Vô Tà vì sao muốn làm như vậy. Hắn và Quân Vô Tà chỉ mới gặp mặt một lần, Quân Vô Tà vì sao phải làm ra hết thảy này?

Mà càng khiến hắn không thể nào lý giải chính là...... từ khi nào “Kha Tàng Cúc” trở nên tốt tính như vậy, mặc kệ một tên đệ tử làm bậy ở trước mặt hắn?

“Vì sao?” Mộ Thần vẫn không thể nào tiếp thu hết thảy này.

“Ta muốn Khuynh Vân Tông biến mất trên đời này.” Quân Vô Tà gọn gàng dứt khoát.

Mộ Thần mở to hai mắt, khó tin trừng mắt nhìn Quân Vô Tà, hoài nghi có phải mình vừa sinh ra ảo giác hay không!

Hắn ta thật sự muốn Khuynh Vân Tông biến mất trên đời này!!

Chương 319: Cừu ăn thịt người không nhả xương (3)

Edit & Dịch: Emily Ton.

Mộ Thần cơ hồ theo bản năng nhìn về phía “Kha Tàng Cúc“. “Kha Tàng Cúc” chính là tâm phúc của Tần Nhạc, lời này nếu như truyền tới tai Tần Nhạc, tiểu thiếu niên xem như xong đời.

Nhưng ngoài dự đoán chính là, “Kha Tàng Cúc” vẫn không có chút phản ứng nào, giống như sự tình Quân Vô Tà nói với hắn không có chút quan hệ nào.

“Ngươi không nghĩ tới sao? Không nghĩ báo thù cho phụ thân ngươi? Không nghĩ tới hủy diệt xương cốt của Khuynh Vân Tông?” Quân Vô Tà nhìn Mộ Thần nói.

Mộ Thần quay đầu nhìn về phía Quân Vô Tà, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, “Ngươi là người Quân gia, Thích Quốc?”

“Đúng vậy.”

Mộ Thần rốt cuộc minh bạch, Quân Vô Tà vì sao lại có sát ý lớn như vậy đối Khuynh Vân Tông. Tần Ngữ Yên và Khương Thần Thanh chết sớm đã truyền khắp Khuynh Vân Tông. Mặc dù Tần Nhạc vẫn chưa triển khai trả thù đối Thích Quốc, nhưng với tâm tính của Tần Nhạc, Thích Quốc nhất định sẽ gặp nạn.

Để đối phó với Khuynh Vân Tông, Quân Vô Tà nhất định sẽ bảo hộ người Quân gia.

“Lá gan của ngươi quả là quá lớn, nếu như bị Tần Nhạc biết được lai lịch của ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ không xuống được Vân Sơn này.” Mộ Thần khẽ nhíu mày. Hắn không có bất luận địch ý nào đối với Quân Vô Tà, giống như lời Quân Vô Tà đã nói, hận ý của hắn đối Tần Nhạc, căn bản không thể ít hơn so với nàng.

Quân Vô Tà hơi nhún vai nói: “Nếu như ta dám đến, sẽ không có gì phải cố kỵ. Nếu Khuynh Vân Tông không bị diệt, đó chính là ta chết. Nhưng ta tin tưởng, đến cuối cùng, nhất định ta sẽ sống và rời khỏi Vân Sơn.”

Gia gia cùng với tiểu thúc vẫn đang chờ nàng ở Lân Vương phủ, nàng tuyệt đối sẽ không thất bại, cũng không thể thất bại!

“Kha Tàng Cúc có quan hệ rất tốt với Tần Nhạc, ngươi không sợ hắn xuống tay với ngươi?” Mộ Thần ám chỉ nhìn về phía”Kha Tàng Cúc” luôn trầm mặc một bên. Hiện tại “Kha Tàng Cúc” khiến hắn có cảm giác rất khác, nhưng về bản chất, “Kha Tàng Cúc” và Tần Nhạc vẫn đều là cá mè một lứa.

Hắn không biết, vì sao Quân Vô Tà có thể không hề cố kỵ làm trò trước mặt “Kha Tàng Cúc” nói ra hết thảy này, mà “Kha Tàng Cúc” vì sao cũng không hề có phản ứng gì.

Ánh mắt Quân Vô Tà hơi lạnh lùng, thấp giọng nói: “Người chết sẽ không thể xuống tay với ta.”

Mộ Thần ngốc lăng nhìn Quân Vô Tà, không rõ lời này của nàng là có ý gì.

“Thật sự xin lỗi, ta không phải là Kha Tàng Cúc trong miệng ngươi.” Hoa Dao bỗng nhiên mở miệng, hắn đột nhiên cuộn ống tay áo lên. Khi không có ống tay áo che lấp, làm da trên hai tay không bị thay đổi bất ngờ bại lộ ở trước mắt Mộ Thần. Làn đã mịn màng căn bản trái ngược hoàn toàn với bàn tay thô ráp. Sự khác biệt mãnh liệt kia, khiến người vừa nhìn thấy lập tức hiểu ngay!

Mộ Thần mở to hai mắt nhìn, khó tin nhìn hết thảy trước mắt.

“Ngươi không phải Kha Tàng Cúc?” Giọng nói của Mộ Thần đều đã thay đổi, mặc dù hắn không thường tiếp xúc với Kha Tàng Cúc, nhưng đối với người mặt mũi xấu xí cũng đã khắc trong tâm khảm. Người đứng ở trước mắt này, bất luận là dung mạo hay là hình thể đều giống nhau với Kha Tàng Cúc như đúc. Đừng nói là Mộ Thần, chỉ sợ ngay cả Tần Nhạc đứng ở chỗ này, cũng tuyệt đối không thể tìm ra bất luận cái gì khác nhau.

“Không phải.” Hoa Dao gật đầu.

“Sao có thể? Dịch dung trên đời này căn bản không có khả năng bắt chước dung mạo người hoàn hảo như vậy!” Mộ Thần không thể nào tin tưởng nhìn hết thảy trước mắt. Người đứng ở trước mắt này, quả thật đúng là bản sao chính xác của Kha Tàng Cúc. Dịch dung cho dù tinh diệu thế nào cũng không thể nào đạt tới hiệu quả hoàn chỉnh như vậy!

“Nếu đúng là như thế thì sao?” Quân Vô Tà nhìn thoáng qua Hoa Dao, Hoa Dao rất tự giác vươn tay, khớp xương ngón tay rõ ràng ở trong nháy mắt biến dài hơn thêm một nửa. Dưới cái nhìn chăm chú nghẹn họng của Mộ Thần, rất nhanh Hoa Dao lại khôi phục lại nguyên dạng.

Mộ Thần sửng sốt hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, hắn chưa bao giờ gặp qua người có thể tùy ý thay đổi cốt cách.

“Nếu ngươi là giả, vậy thì Kha Tàng Cúc chân chính ở đâu?” Mộ Thần nói.

Quân Vô Tà khẽ nâng đôi mắt, dùng giọng điệu vân đạm phong khinh nói: “Đã chết.”

Chương 320: Cừu ăn thịt người không nhả xương (4)

Edit & Dịch: Emily Ton.

Mộ Thần hổn hển thở dốc vì kinh ngạc, ngay khi Quân Vô Tà nói “Người chết sẽ không ra tay với ta”, hắn đã mơ hồ đoán được kết quả này. Nhưng sau khi việc này được chứng thực từ trong miệng Quân Vô Tà, nội tâm vẫn chấn động mãnh liệt như cũ.

“Mặc dù Kha Tàng Cúc không có linh lực, nhưng thủ đoạn dùng độc của hắn cực cao, ngươi rốt cuộc làm thế nào giết hắn?” Mộ Thần đối việc này tràn ngập tò mò. Lúc trước khi hắn còn niên thiếu, rất nhiều lần nghĩ tới giết Kha Tàng Cúc và Tần Nhạc để báo thù cho phụ thân, nhưng cả người Kha Tàng Cúc đều là độc khiến hắn không thể nào xuống tay.

Quân Vô Tà trước mắt mới bao nhiêu tuổi? Mặc dù còn có hai người khác, nhưng phán đoán từ giọng nói và làn da của người giả trang Kha Tàng Cúc, tuổi của hắn ta hẳn là không khác với Kiều Sở.

Kha Tàng Cúc khiến người nghe tiếng đã sợ vỡ mật, sẽ chết ở trong tay ba thiếu niên này? Quả thực là không thể tưởng tượng.

Kiều Sở một bên khi nghe Mộ Thần mở miệng thì âm thầm bĩu môi. Thủ đoạn dùng độc của Kha Tàng Cúc cực cao? Đó là hắn không gặp được Quân Vô Tà, nếu như sớm gặp được Quân Vô Tà, hắn chết như thế nào cũng không biết!

Nghĩ lại tới cách chết thảm thiết của Kha Tàng Cúc, Kiều Sở nhịn không được giật mình một cái.

Quân Vô Tà căn bản chính là một con cừu ăn thịt người không thèm nhả xương!

“Giết như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là hắn đã chết. Hiện giờ Hoa Dao đã thay thế hắn trở thành chủ nhân Tàng Vân Phong.” Quân Vô Tà lười giải thích nói.

Mộ Thần cũng không hỏi nhiều hơn nữa, đã biết mục đích của Quân Vô Tà, biết nàng có năng lực diệt trừ Kha Tàng Cúc, hắn rất tín nhiệm năng lực của Quân Vô Tà.

Chỉ cần thực tế là Quân Vô Tà giết chết Kha Tàng Cúc, thay hắn báo mối thù giết cha, cũng xem như là ân nhân của hắn!

“Ngươi muốn diệt Khuynh Vân Tông chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Tần Nhạc tự bảo vệ mình rất nghiêm, tất cả khách nhân được mời đến Khuynh Vân Tông đều ở nơi Thanh Vân Phong của hắn, ngay cả khi cường giả Thanh Linh muốn ra tay với hắn, cũng chỉ có chết. Trừ phi trong các ngươi có người nào đã đột phá Tử Linh, nếu không đừng nói giết Tần Nhạc, ngay cả tới gần hắn, chỉ sợ cũng không thể làm.” Mộ Thần hơi nhăn mày lại. Nếu như Tần Nhạc dễ giết như vậy, hắn cũng sẽ không ẩn nhẫn nhiều năm như vậy.

“Những điều này không cần ngươi quan tâm, cường giả nhiều bao nhiêu đều không tính là gì đối tiểu Tà Tử.” Kiều Sở càu nhàu ở một bên, ngay cả Kha Tàng Cúc am hiểu dùng độc nhất đều bị Quân Vô Tà không đánh mà thắng, đối phó với đám cường giả đầu óc đơn giản nhưng chân tay phát triển kia còn có gì khó?

Mộ Thần nhìn về phía Kiều Sở, phát hiện chuỷ thủ trong tay hắn vẫn đang để ở trên cổ đệ tử mình, mặt mày lập tức đen lại.

“Chúng ta đều có mục đích giống nhau, vậy các ngươi còn không thả đệ tử của ta ra trước.” Mộ Thần nghiến răng nghiến lợi nói.

Kiều Sở không hề động, chỉ nhìn về phía Quân Vô Tà, thấy Quân Vô Tà gật đầu, hắn mới thu hồi chủy thủ, khiêng đệ tử đang hôn mê lên vai, trực tiếp khiêng ra ngoài cửa, ném xuống đất, không có một chút khách khí.

Mộ Thần co giật khóe miệng, cuối cùng vẫn không nói gì thêm nữa.

“Giết Tần Nhạc không cần ngươi ra tay, chuyện này ta sẽ xử lý, thậm chí nói huỷ diệt toàn bộ Khuynh Vân Tông cũng không cần ngươi ra tay gì hết, ngươi chỉ cần kích động cảm xúc của những trưởng lão khác bên trong là đủ.” Quân Vô Tà thong thả ung dung nói. Có Hoa Dao ngụy trang thành Kha Tàng Cúc, nàng đã bớt được rất nhiều chuyện, cơ bản không cần dùng những kế hoạch lúc trước đối Mộ Thần.

Tìm tới Mộ Thần, thứ nhất là vì để kế hoạch tiến hành càng thêm thuận lợi, thứ hai là bởi vì Nhiếp Vân Phong là chỗ sạch sẽ duy nhất ở Khuynh Vân Tông. Cho dù Quân Vô Tà muốn tiêu diệt toàn bộ Khuynh Vân Tông, nhưng cũng có nguyên tắc của mình, nàng sẽ không động tới người vô tội.

Chương 321: Cừu ăn thịt người không nhả xương (5)

Edit & Dịch: Emily Ton.

Không chỉ là người của Nhiếp Vân Phong, ngay cả đệ tử ngoại môn Khuynh Vân Tông, nàng cũng không tính toán sẽ thương tổn tới, những đệ tử đó căn bản không được xem là người Khuynh Vân Tông, không cần phải lạm sát kẻ vô tội.

“Kích động?” Mộ Thần hơi sửng sốt.

Quân Vô Tà nói: “Trong khoảng thời gian này, Kha Tàng Cúc ỷ vào khối kim bài miễn tử là Tần Nhạc, đã đắc tội với tất cả những trưởng lão khác của Khuynh Vân Tông. Tần Nhạc đã rất thiên vị với cách làm của Kha Tàng Cúc, những trưởng lão khác sớm đã bất mãn. Ngươi là nhi tử của tông chủ đời trước, nếu như vào lúc này tự mình đứng lên, ta tin tưởng những trưởng lão đó sẽ rất vui lòng đi theo ngươi, chèo lái Khuynh Vân Tông vượt qua hỗn loạn. Chờ tới lúc đó, cũng chính là ngày tận thế của Tần Nhạc và Khuynh Vân Tông.”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm như thế nào?” Mộ Thần càng nghe càng thêm kinh hãi. Thì ra trong khoảng thời gian này, Khuynh Vân Tông trở nên hỗn loạn, chính là một tay của ba thiếu niên này khơi mào. Nếu như hắn đoán không sai, trong ba người này, chân chính làm chủ chính là người nhỏ tuổi nhất, Quân Vô Tà!

Nhỏ tuổi như vậy nhưng có thể làm ra sự tình kinh thiên động địa như thế, Mộ Thần quả thực không cách nào tưởng tượng nổi, Quân Vô Tà rốt cuộc đã trưởng thành như thế nào.

Mà Quân gia kia rốt cuộc cường đại bao nhiêu, cũng dám khiêu khích với thiên hạ đệ nhất đại tông môn!

“Có nói thêm nữa ngươi cũng không thể hiểu.” Quân Vô Tà vẫy vẫy tay, nàng thật sự không am hiểu về việc giải thích.

Thấy Quân Vô Tà không muốn nhiều lời, Mộ Thần cũng rất thức thời, không hỏi thêm gì nhiều.

“Diệt Khuynh Vân Tông, sẽ chấm dứt sự tồn tại của nó. Sau này nếu ngươi như tạm thời không có nơi nào để đi, có thể tới Lân Vương phủ ở hoàng thành Thích Quốc.” Quân Vô Tà nghĩ nghĩ, để lại một đường lui cho Mộ Thần. Nàng tin tưởng Khuynh Vân Tông đã bị Tần Nhạc làm cho chướng khí mù mịt, Mộ Thần chắc chắn sẽ không muốn tiếp tục lưu lại.

Mặc dù Mộ Thần tuổi vẫn còn trẻ, nhưng lại có thực lực trong việc điều dưỡng gân mạch. Y thuật của Quân Vô Tà rất cường đại, nhưng vẫn không thể phân thân. Thụy Lân Quân có khoảng mười vạn người, một mình nàng cũng không thể chiếu cố hết.

Nếu như có Mộ Thần cùng với các đệ tử của hắn, sức mạnh của Thụy Lân Quân tăng lên nhất định sẽ càng mau!

Trong kế hoạch của Quân Vô Tà, nàng không chỉ muốn bản thân mình trở nên cường đại, nàng còn muốn cho mỗi người trong Thụy Lân Quân đều trở nên mạnh mẽ hơn, khiến cho Quân gia nắm giữ lợi thế càng nhiều, mới có thể bảo đảm gia gia và tiểu thúc nàng một đời vô ưu.

Mộ Thần nhìn Quân Vô Tà, trầm mặc một lát nói: “Nếu như ngươi giúp ta giết Tần Nhạc, ta sẽ dẫn người tới Lân Vương phủ ngốc ba năm. Trong thời gian ba năm này, ta sẽ dốc hết tất cả sở học để báo đáp ân tình của ngươi.”

Quân Vô Tà giết Kha Tàng Cúc, nếu như có thể giết Tần Nhạc nữa, như vậy huyết hải thâm thù của Mộ Thần xem như đã báo xong. Hắn cũng không muốn nợ ân tình của Quân Vô Tà, lập tức lấy y thuật của bản thân ra trao đổi.

“Một lời đã định.” Quân Vô Tà vừa lòng gật gật đầu, cũng không để ý tới ý đồ của mình đã bị Mộ Thần nhìn thấu.

Người thông minh nhất nên biết làm gì, không phải sao?

Sau khi âm thầm hợp tác và thương thảo xong, Mộ Thần cũng không vội vã rời đi, hắn nhìn Quân Vô Tà nói: “Tin tức ta tới Tàng Vân Phong, những trưởng lão khác đã biết, ta không thể cứ như vậy rời đi.”

Quân Vô Tà tùy tay lấy ra một viên đan dược, ném cho Mộ Thần.

“Nuốt nó.”

Mộ Thần không có nghi ngờ, hắn lập tức nuốt đan dược xuống, ra cửa mang theo đệ tử đang hôn mê rời đi.

“Ngươi cho hắn ăn gì vậy?” Kiều Sở nhìn Mộ Thần rời đi, lòng tràn đầy hiếu kỳ. Hắn tiến đến bên người Quân Vô Tà dò hỏi.

“Mộ Thần và Kha Tàng Cúc bất hòa đã lâu, Kha Tàng Cúc tuyệt đối sẽ không để hắn dễ dàng mang đệ tử về, vì thế...... hắn cần thiết phải trả giá một chút đại giới.” Quân Vô Tà buông đôi mắt xuống. Bọn họ cần phải diễn trò cho hoàn chỉnh, thật ra Mộ Thần là đồng bọn hợp tác không tệ, thông minh hơn so với Mặc Thiển Uyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.