Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 137: Chương 137: Vô tri viên hầu!




“Ha ha, khẩu khí lớn lắm! Ngươi một tên tiểu tử Nguyên Khí Cảnh, lại dám phán bừa về giới hạn của bổn vương!” Viên Vương cười nhạt nói.

Đối với thái độ của Viên Vương, Diệp Viễn không hề để ý đến, hắn biết rằng Viên Vương đã động lòng rồi.

Nếu không hắn hung hăng đứng trước mặt Viên Vương khoe mẽ như vậy, Viên Vương sớm đã vỗ một cái cho hắn chết rồi.

Diệp Viễn chỉ cười nói: “Giới hạn của Viên Vương tiền bối ở đâu, e là tiền bối rõ hơn ai hết. Vãn bối nói đúng hay không, Viên Vương tiền bối tự có chủ trương. Nếu như tiền bối cho rằng vãn bối đang nói khoác, ngay bây giờ có thể giết chết vãn bối, dù gì đối với ngài mà nói, việc này dễ như trở bàn tay.”

Diệp Viễn nói như vậy, Viên Vương ngược lại trầm lặng xuống.

Đúng như những gì Diệp Viễn vừa nói, giới hạn của Viên Vương ở đâu, bản thân hắn là người biết rõ nhất.

Nếu như không có cơ duyên trời định gì đó, thì cả đời này e là rất khó đột phá đến giai đoạn giữa của bậc ba.

Yêu thú lớn mạnh hơn so với tộc người cùng cấp, tuổi thọ cũng cao hơn so với tộc người, đây chính là ưu thế của chúng.

Nhưng khi so sánh điểm cực hạn của con người và yêu thú thì điểm cực hạn của chúng cũng cao hơn rất nhiều.

Trí tuệ của chúng rất thấp, việc tu luyện chủ yếu dựa vào bản năng, nên gia tăng cảnh giới rất chậm.

Hơn nữa bọn chúng muốn đột phá cảnh giới cũng khó khăn hơn con người rất nhiều.

Đối với tộc người võ giả Ngưng Tinh Cảnh, mỗi lần đột phá một tiểu cảnh giới là đều cực kỳ khó, nhưng đối với yêu thú mà nói, đột phá một tiểu giai đoạn độ khó càng nhiều hơn.

Thực lực của Viên Vương hiện tại, gần như tương đương với Ngưng Tinh tầng ba của con người.

Võ giả muốn đột phá tiểu giai đoạn này độ khó đã là rất cao. Đối với Viên Vương mà nói, dĩ nhiên là khó lại càng thêm khó.

Cho nên những lời của Diệp Viễn nghe thì có vẻ nguông cuồng, nhưng thực tế không hề có chút gọi là đánh tiếng đe dọa nào cả.

Về điểm này, trong lòng Viên Vương biết rõ. Còn Yêu Tinh Đan lại chính là đan dược có thể giúp cho yêu thú bậc ba đột phá tiểu cảnh giới.

Phần ký ức truyền lại của Viên Vương được thức tỉnh, trong phần được thức tỉnh đó, lại có miêu tả về Yêu Tinh Đan.

Chỉ là, Viên Vương cho dù biết đến tồn tại của Yêu Tinh Đan, cũng không thể nào bào chế ra được.

Bào chế thuốc tuy không phải độc quyền của con người, nhưng Luyện Dược Sư của tộc người lại mạnh hơn rất nhiều so với yêu tộc.

Huống hồ Viên Vương loại yêu thú cấp thấp này, vốn dĩ không có khả năng bào chế ra đan dược. Cái bọn chúng có thể làm, chỉ là nhờ cậy Luyện Dược Sư của loài người bào chế giúp.

Mà Đại Dan Sư của tộc người, lại có bao nhiêu người có thể bào chế Yêu Tinh Đan cơ chứ? Cho dù họ có thể bào chế ra Yêu Tinh Đan đi nữa, thì lại có mấy người có thể nói chuyện với Viên Vương?

Hai bên đụng phải nhau, không đấu đến kẻ chết người bị thương đã là may rồi.

Nên biết rằng, nội đan của Viên Vương cũng là một loại dược liệu bào chế thuốc không tồi.

“Tiểu tử, phụ thân ngươi không biết bào chế, nhưng lại lấy Yêu Tinh Đan ra đàm phán với ta, ngươi chẳng phải là đang đùa cợt với ta sao? Nếu không cho ta một lới giải thích hợp lý, ngươi đừng hòng sống xót rời khỏi đây!”

Tuy là lời của Viên Vương có hơi hung hăng, nhưng trong đó vẫn luôn ẩn chứa chút hy vọng, nếu không nó làm gì đứng đây nói chuyện với Diệp Viễn?

Diệp Viễn cười nói: “Lúc nãy đã nói rồi, Viên Vương tiền bối xem thường vãn bối quá. Vãn bối chỉ nói thân phụ vãn bối không biết bào chế thôi, đâu có nói là mình không biết bào chế đâu!”

Viên Vương có chút hoài nghi là mình đã nghe lầm: “Ngươi? Ngươi một tiểu tử Nguyên Khí Cảnh, bào chế đan dược bậc ba sao? Tuy là bổn vương không hiểu gì nhiều về thuật luyện đan, nhưng cũng không mắc một lỗi ấu trĩ đến thế, mắc bẫy của ngươi, ngươi ở đây vòng vo cả nữa ngày trời, chẳng phải là hy vọng ta tha mạng cho hai ngươi sao? Nhưng mà nếu ngươi đã có gan trêu chọc ta như vậy, cũng đừng hòng nghĩ đến việc rời khỏi đây nữa?”

Sự nhẫn nại của Viên Vương hiển nhiên đã đạt tới mức cực hạn rồi, vẫy vẫy móng vuốt, chuẩn bị để đám Thông Tí Thạch Viên bậc hai vây đánh Diệp Viễn.

Phong Chỉ Nhu thấy vậy giật cả mình, biết là Diệp Viễn và Viên Vương bàn không thành rồi, lặp tức giơ kiếm lên chuẩn bị nghênh chiến.

Nhưng Diệp Viễn lại nàng lại, không chút hoảng loạn nhìn Viên Vương nói: “Viên Vương tiền bối không hiểu thuật luyện đan, nhưng có biết phân cấp trong Luyện Dược Sư của con người không?”

“Cái này đương nhiên là biết! Nhưng mà ngươi đừng nói với ta là ngươi, một võ giả Nguyên Khí Cảnh, lại là một Đại Dan Sư nha.”

Diệp Viễn đưa huy hiệu Luyện Dược Sư trước ngực ra, ném cho Viên Vương nói: “Đây là huy hiệu Luyện Dược Sư do Công hội Luyện Dược Sư trao tặng, trên đó có ghi thông tin của vãn bối, Viên Vương tiền bối chỉ cần đưa nguyên lực vào bên trong huy hiệu này, tự nhiên sẽ hiểu.”

Viên Vương tuy là không cho rằng Diệp Viễn có khả năng bào chế Yêu Tinh Đan, nhưng cũng nghĩ hắn cũng chẳng thể giở trò nào ra được, thế là đưa nguyên lực vào trong huy hiệu, thông tin của Diệp Viễn lập tức hiện lên trong đầu của hắn.

“Đan sư sơ cấp? Dan Sư sơ cấp Nguyên Khí Cảnh?” Viên Vương có chút kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.

Viên Vương cũng là lão yêu tinh đã sống mấy trăm năm nay, đối với phân cấp của Luyện Dược Sư cũng hiểu chút ít.

Thông thường, đẳng cấp của Luyện Dược Sư và thực lực của võ giả là tương ứng với nhau, hiếm khi xuất hiện Dan Sư Nguyên Khí Cảnh hay Đại Dan Sư Linh Dịch Cảnh.

Từ đó có thể thấy, trình độ luyện đan của vị thiếu niên này cũng tương đối cao, hèn gì hắn dám hung hăng như vậy.

Nhưng mà… vậy thì đã sao?

“Ngươi chỉ là Đan sư, hơn nữa còn là Đan sư sơ cấp, vừa mới thông qua khảo hạch của Công hội luyện dược sư. Ngươi đừng nói với ra rằng, hiện tại ngươi có thể bào chế Yêu Tinh Đan!” Viên Vương đem huy hiệu ném trả cho Diệp Viễn, nói.

Diệp Viễn đón lấy huy hiệu đeo lại vào người, nhìn về hướng Viên Vương giơ ra một ngón tay nói: “Một năm! Trong vòng một năm, vãn bối nhất định sẽ tặng cho Viên Vương tiền bối một viên Yêu Tinh Đan!”

“Một năm? Làm sao có thể được? Tiểu tử, ngươi đừng có cho rằng bổn vương dễ bị lừa gạt như vậy, mặc cho ngươi dùng lời lẽ dụ dỗ như thế nào, hôm nay ngươi đừng hòng sống xót rời khỏi đây.” Viên Vương chẳng màng nói.

Một Đan sư sơ cấp trong vòng một năm bào chế ra đan dược bậc ba?

Bổn vương đọc sách ít, ngươi đừng có lừa bổn vương!

Diệp Viễn ngược lại cười nhạt nói: “Uổng cho ngài đã được thức tỉnh ký ức, nhưng vẫn là một con Viên Hầu vô tri.”

“Ngươi nói cái gì? Có tin bổn vương lặp tức giết chết ngươi không?” Viên Vương vừa nghe xong những lời của Diệp Viễn, bất giác nổi trận lôi đình.

“Chẳng lẽ không phải sao? Việc ngài không thể làm được, không có nghĩa là ngươi khác không làm được! Việc ngài không hiểu, không có nghĩa là không tồn tại! Nhớ lúc xưa Tề Thiên Thánh Viên tiền bối từ bậc một đến bậc ba, chỉ mất có thời gian của hai năm! Thì sao ngài biết, vãn bối trong vòng một năm lại không thể bào chế ra đan dược bậc ba chứ? Không ngờ Tề Thiên Thánh Viên hùng cứ cả Thần Vực, mà hậu bối của ngài lại vô tri đến thế. Thật là đáng buồn! Đáng buồn!” Diệp Viễn lắc đầu than thở nói.

“Tiểu tử, ngươi lại dám đem mình ra so sánh với Tề Thiên lão tổ, đúng là không biết trời cao đất dày! Tề Thiên lão tổ là ở cấp độ Thần cảnh, há là loại cóc nhái như ngươi có thể so sánh sao?” Viên Vương nổi giận nói.

Diệp Viễn cười nhạt: “Những người được sinh ra ở Vương Hầu bái tướng là cao quý hơn người khác sao. Tề Thiên Thánh Viên tiền bối không phải được sinh ra ở Thần Vực, mà là được phát tích ở hạ giới. Lúc đó, có phải cũng có người nói ngài ấy không biết trời cao đất dày không? Nói thật cho người biết, bào chế Yêu Tinh Đan đối với vãn bối mà nói dễ như trở bàn tay, chỉ là hiện giờ cảnh giới chưa đủ, nên mới không thể bào chế được. Trong vòng một năm đột phá thành Ngưng Tinh Cảnh, đối với vãn bối mà nói là dễ như chơi. Lời chỉ nói tới đây, nói nhiều vô ích, nếu như Viên Vương tiền bối không tin thì bây giờ hãy ra tay đi.”

Nói xong, Diệp Viễn quay người đi, thật sự không hề bận tâm đến Viên Vương nữa.

Viên Vương nhìn Diệp Viễn, nhất thời không biết phải làm như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.