Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 90: Chương 90: Tuyệt địa? sinh địa?




Việc mà Diệp Viễn khiêu chiến Cửu Thiên Lộ, lần nữa gây chấn động trong học viện.

“Này, người nghe tin chưa? Diệp Viễn muốn khiêu chiến với Cửu Thiên Lộ đấy!”

“Cửu Thiên Lộ? Hắn điên rồi sao? Cấp tu luyện của anh ta chỉ mới Nguyên Khí tầng sáu, nay đi gây sự nữa ắt hẳn lành ít dữ nhiều!”

“Hắn vốn dĩ bị điên mà! Chẳng xem nội quy nhà trường ra gì, liên tục giết hại hai người bạn đồng môn. Trước mặt Tô trưởng lão lại mắng ông ta là lão già vô dụng, còn trâng tráo nói rằng sẽ lấy thủ cấp ông ta trong vòng một năm, người nói hắn không phải bị điên chứ bị gì nữa? Nhưng lần này hắn bắt buộc phải liều một lần, nếu không khiêu chiến Cửu Thiên Lộ, hắn chắc chắn sẽ chết!”

“Người nói cũng phải, nhưng, khiêu chiến với Cửu Thiên Lộ chẳng phải cũng phải chết sao?”

“Khiêu chiến Cửu Thiên Lộ ít nhất thì quyền quyết định sống chết nằm trong tay mình, còn không sẽ rơi vào tình trạng mặc người ta chém giết, không thể chống cự. Nếu như là ta, ta cũng sẽ khiêu chiến Cửu Thiên Lộ.”

“Như vậy hắn ta ít nhất vẫn có chút hy vọng le lói, cho rằng mình có thể tai qua nạn khỏi chăng? Nếu như cho hắn thêm chút thời gian, đợi hắn đạt đến cảnh giới Linh Dịch Cảnh, ta tin rằng hắn ta nhất định có thể vượt qua! Chỉ tiếc là, trước giờ chưa ai toàn mạng ra khỏi Nguyên Khí Cảnh.”

Tại Học viện Đan Võ, Cửu Thiên Lộ là đại từ tượng trưng cho cái chết, đã đúng ba năm liền không ai dám khiêu chiến.

Kể từ khi Học viện Đan Võ của nước Tần thành lập cho đến nay, những học viên mà khiêu chiến Cửu Thiên Lộ chẳng phải đều là thiên tài sao?

Nhưng trong số họ, chỉ có vỏn vẹn năm người khiêu chiến thành công!

Hơn nữa trong số năm người này, ai nấy đều đạt cấp tu luyện Linh Dịch Cảnh!

Dù cho giờ nay Diệp Viễn có sức chiến đấu như cấp Linh Dịch Cảnh, cũng không ai để mắt đến hắn.

Dẫu sao năng lực thực sự của hắn chỉ nằm ở mức Nguyên Khí tầng sáu.

Còn việc khiêu chiến Cửu Thiên Lộ, không thể nào sử dụng đan dược để mà tăng sức chiến đấu!

Cũng tức là, Diệp Viễn buộc phải dựa vào thật lực mà chỉ nằm ở mức Nguyên Khí tầng sáu của mình, khiêu chiến với tử thần của Nguyên Khí Cảnh!

Những học viên Nguyên Khí Cảnh mà khiêu chiến Cửu Thiên Lộ, chỉ có một kết cục đó chính là chết.

Cũng tức là, về việc khiêu chiến Cửu Thiên Lộ, tỷ lệ sống của những người đạt cấp Nguyên Khí Cảnh là... con số không!

Con số này là tỷ lệ sống, chứ không phải tỷ lệ thành công!

Cho nên, Diệp Viễn không phải đang khiêu chiến, mà là đang tự tìm lấy cái chết!

Có vẻ như, sau khi Diệp Viễn trúng độc quay về hồi lần trước, thì luôn tạo ra phép lạ.

Nhưng mà lần này, không ai tin hắn có thể tạo ra phép lạ lần nữa.

Diệp Viễn không quan tâm đến những lời bàn tán của người khác, hắn ta chăm sóc tốt sức khỏe của mình, liền chăm sóc Lục Nhi không rời nửa bước.

Sau khi Lục Nhi hôn mê, vẫn chưa tỉnh lại.

Đối với tình trạng Lục Nhi hiện nay mà nói, Diệp Viễn không còn cách khác, chỉ có thể dùng nguyên khí của mình để ngăn chặn chất độc trong cơ thể của nàng ấy.

Trúng phải chất độc Cửu Âm Tuyệt Mạch không phải nói chơi, một khi bộc phát như núi lửa phun trào vậy, bất khả chiến bại.

Nếu như bây giờ Diệp Viễn vẫn với thân phận Đan Đế, Cửu Âm Tuyệt Mạch đương nhiên không làm khó được hắn ta, nhưng giờ cấp tu luyện hắn ta thấp quá.

“Diệp Viễn, Lục Nhi nàng ấy... chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng bó tay rồi sao?”

Nhớ lại bộ dạng dễ thương đáng yêu của Lục Nhi lúc trước giờ nay lại trở thành như vậy, Phong Nhược Tình cũng có chút khó chịu.

Phong Chỉ Nhu người mà đứng kế bên nay cũng im lặng đến lạ thường, không có tùy tiện cãi cọ với Diệp Viễn.

Diệp Viễn than vãn nói: “Trừ khi sư phụ ta ở đây, nếu không... ôi, với tình trạng hiện giờ của Lục Nhi, ta tối đa chỉ có thể giúp muội ta sống thêm nửa năm mà thôi. Nửa năm sau, hàn độc sẽ bùng phát hoàn toàn, ta cũng chẳng kiểm soát được nữa.”

“Trương Hằng kia thật là đáng chết! Nếu như là ta, nhất định sẽ chặt anh ta thành tám khúc!” Phong Chỉ Nhu nghiến răng nói.

Phong Chỉ Nhu không có chút thiện cảm với hạng người như Trương Hằng.

Phong Nhược Tình đôi mắt sáng bừng: “Ngươi thực sự có vị sư phụ tài giỏi! Không biết sư phụ người đang ở đâu, sao không nhờ ông ta giúp đỡ? Chỉ cần ông ta ra tay, chẳng những có thể trị khỏi cho Lục Nhi, ngay cả chuyện của người cũng có thể giải quyết được!”

Diệp Viễn cố tình bảo là mình còn có vị sư phụ, chính là sợ Phong Nhược Tình suy đoán lung tung.

Phong Nhược Tình sáng dạ hơn người, giờ hắn ta cận kề cái chết mà sư phụ hắn ta vẫn không chịu ra tay giúp đỡ, khó tránh Phong lão sư không tin.

Trên thực tế thì Diệp Viễn sớm đã nhìn thấu tất cả, cho nên mới nói như vậy.

Nhưng mà, hắn ta lấy đâu ra người sư phụ tài giỏi như vậy?

Diệp Viễn gượng cười bảo rằng: “Sư phụ ta tuy rất là tài giỏi, nhưng lại không chịu được sự nhàn rỗi, sau khi dạy cho ta các kỹ xảo liền đi du lịch khắp nơi, bây giờ ta cũng không biết ông ta đang ở đâu.”

Nghe Diệp Viễn nói thế, Phong Nhược Tình thất vọng vô cùng.

Có thể đào tạo ra người quái dị như Diệp Viễn, ắt hẳn cũng là người vô cùng lợi hại, thậm chí còn có thể là Đan Đế dược!

Nếu như ông ta có ở đây, Tô Vũ Bách nào dám làm xằng làm bậy?

“Nhưng mà, Cửu Thiên Lộ đối với những người mà đạt cấp Nguyên Khí Cảnh mà nói là một nơi cực kỳ nguy hiểm, ngươi đột nhập vào Cửu Thiên Lộ lẽ nào không phải tự tìm cái chết?”

Tuy Diệp Viễn đã thuyết phục được Phong Nhược Tình và Hô Duyên Dũng, nhưng bọn họ vẫn không tin hắn ta.

Không chỉ có bọn họ, ngay cả Học viện Đan Võ, không ai tin Diệp Viễn!

“Đúng vậy, ngay cả Mạc Vân Thiên lúc trước vào đó cũng bị trọng thương, ngươi chỉ mới tới cấp Nguyên Khí tầng sáu! Nếu không thì, ngươi bỏ trốn cùng Lục Nhi đi.” Phong Chỉ Nhu đứng kế bên nói.

Diệp Viễn lắc đầu bảo rằng: “Người tưởng Tô Vũ Bách là thằng khờ sao? Hắn nào cho chúng ta cơ hội bỏ trốn? Giờ nay những cổng đi của học viện, e là đều có tai mắt, ngay cả nơi ở của ta, chắc cũng có không ít người nhìn chằm chằm lấy. Một khi ta bước chân ra khỏi căn nhà này, mọi thứ của ta đều nằm trong tầm quan sát của hắn.”

“Cái này...”

“Được rồi, cảm ơn sự quan tâm của các ngươi dành cho ta, ta tự biết lo liệu lấy. Tuy là không nắm chắc phần thắng, nhưng ta cũng nắm chắc ba phần là có thể vượt qua ải Cửu Thiên Lộ!” Diệp Viễn tự tin bảo.

“Cái gì? Ngươi nắm chắc ba phần thắng? Đùa cái gì vậy? Cửu Thiên Lộ là khắc tinh của Nguyên Khí Cảnh! Ngươi lại dám nói nắm chắc ba phần thắng, ngươi không phải muốn dùng những lời này để xua đuổi chúng ta chứ?” Phong Chỉ Nhu lớn tiếng bảo.

Tuy Phong Nhược Tình chẳng nói lời nào, nhưng nhìn vẻ mặt của anh ta, đương tiên là cũng không tin.

Cửu Thiên Lộ đối với những người đạt cấp Nguyên Khí Cảnh mà nói là lành ít dữ nhiều, Diệp Viễn lại nói nắm chắc ba phần thắng, không thể không khiến cho người khác nghĩ rằng đây chỉ là lời nói an ủi.

“He he, các người có thể không tin ta, nhưng không thể không tin sư phụ của ta. Sự tài giỏi của sư phụ ta ngoài sức tưởng tượng của các ngươi, cho nên mọi người cũng nên tin tưởng ta.” Diệp Viễn cười bảo.

Trên thực tế, phần thắng của Diệp Viễn không chỉ chỉ có năm phần, chỉ là sợ nói ra khiến mọi người khiếp sợ nên mới không nói rõ.

Nguyên nhân tại sao mà Diệp Viễn khiêu chiến Cửu Thiên Lộ, chính là bởi vì hắn đã tìm hiểu rõ ràng về Cửu Thiên Lộ từ Hô Duyên Dũng, biết đó là một trận pháp to lớn.

Tại tầng một, ngoài những vị thần như Thần Vực chuyên phụ trách tấn công và phụ thân Chính Dương Tử ra, không ai có thể vào trong!

Với trình độ tu luyện của hắn ta, Cửu Thiên Lỗ một trận pháp cỏn con này muốn giết được hắn, e là không phải chuyện dễ dàng.

Nếu không phải trình độ của Diệp Viễn quá kém cõi, việc mà hắn phá vỡ thế trận này chẳng khác gì so với việc mà trẻ em chơi trò chơi.

Tuy Diệp Viễn không thể phá vỡ thế trận này, nhưng để ra khỏi trận địa này chắc là không thành vấn đề.

Đương nhiên thì Diệp Viễn cũng không nắm chắc phần thắng, có một số thế trận uy lực ghê gớm vô cùng, không phải trình độ như anh ta có thể chống cự.

Cụ thể ra sao, còn phải đợi lên tới Cửu Thiên Lộ mới biết được.

Nhìn thấy khuôn mặt đầy tự tin của Diệp Viễn, Phong Nhược Tình và Phong Chỉ Nhu không biết bị sao, đột nhiên cảm thấy tự tin hơn hẳn.

Nói không chừng, Diệp Viễn thực sự có thể lần nữa tạo ra phép lạ thì sao? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.