Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 115: Chương 115: Thử thuốc




“Hừ, nói nhiều vô ích, thử đi là biết.”

Dáng vẻ Diệp Viễn tràn đầy lòng tin, ngược lại khiến trong lòng Tô Vũ Bách đánh trống một hồi.

Nhưng hắn nghĩ ngay cả Hồ Trường Sinh cũng không biết đến loại đan dược này, vậy tám chín phần là do Diệp Viễn bịa đặt mà ra.

Đến lúc này vẫn còn chống cự, một lát nữa xem ngươi chết như thế nào!

Tô Vũ Bách đang tính toán trừng phạt Diệp Viễn như thế nào, tử hình khẳng định là không được, roi hình ngược lại có thể xem xét một chút.

Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, Liễu Nhược Thủy mặt đầy hoảng hốt bị mang tới trước mặt mọi người.

Ánh mắt Tô Vũ Bách lạnh lùng nhìn Liễu Nhược Thủy, nói: “Liễu Nhược Thủy, không cần phải sợ, ngay cả Hồ viện trưởng cũng chưa từng thấy loại đan dược này, ngươi cảm thấy có thể là thật sao? Chỉ cần ngươi có thể chứng minh đan dược này không có tác dụng, bổn trưởng lão chẳng những trả lại trong sạch cho ngươi, còn trách phạt Diệp Viễn thật nặng, hiểu chưa?”

Liễu Nhược Thủy đang tâm loạn như ma, nghe Tô Vũ Bách nói như thế, sự tự tin trở lại không ít.

Đúng vậy, Hồ viện trưởng là Đại đan sư, đan dược mà ngay cả hắn cũng chưa từng nghe qua, nhất định là do Diệp Viễn bịa đặt!

Đáng tiếc Liễu Nhược Thủy không có đi tham gia Luyện Dược Sư khảo hạch cùng Diệp Viễn, nếu không nàng cũng sẽ không có lòng tin lớn như vậy.

Nếu như Vạn Uyên ở đây, hắn nhất định chết cũng không ăn loại đan dược này.

Đùa sao, Âm Dương Phân Lưu Thuật vốn vô cùng khó tu luyện lại có thể tu luyện đến cảnh giới trong truyền thuyết, thì có luyện chế ra loại đan dược nào đi nữa cũng đâu có gì kì quái!

Liễu Nhược Thủy hít sâu một hơi, oán độc liếc mắt nhìn Diệp Viễn, nói: “Ta hiểu rồi! Diệp Viễn, ngươi dồn ta vào chỗ bất nghĩa như vậy, ta sẽ không để cho ngươi yên! Ta sẽ thử một chút, thứ gọi là Chân Ngôn Đan của ngươi, rốt cuộc là thật hay giả!”

Đối với ánh mắt oán độc của Liễu Nhược Thủy, Diệp Viễn không thèm để ý, chỉ cười nhạt nói: “Không để cho ta yên, sợ là ngươi không có cơ hội đó đâu.”

Nói xong, hắn lại hướng Tô Vũ Bách nói: “Tô trưởng lão, chúng ta nói trước. Nếu như ta lừa dối mọi người, cam nguyện tiếp nhận trách phạt. Nhưng nếu như đan dược của ta có hiệu quả, hỏi ra chân tướng thì nên như thế nào?”

Tô Vũ Bách không chút do dự nói: “Nếu như Liễu Nhược Thủy thật sự cấu kết với Lâm Thiên Thành hãm hại đồng môn, tất nhiên sẽ xử trí theo viện quy, phế bỏ một thân nguyên lực của nàng, đuổi ra khỏi học viện.”

Diệp Viễn nghe vậy gật đầu nói: “Trước mặt nhiều người như vậy, chắc là Tô trưởng lão cũng sẽ không nuốt lời. Bắt đầu đi!”

“Chờ một chút!” Tô Vũ Bách chặn lại.

“Sao vậy? Tô trưởng lão còn có vấn đề gì?”

“Đan dược này là do ngươi luyện chế, ai biết ngươi đã làm gì trong đó? Quá trình thử thuốc này, Diệp Viễn ngươi nên tránh đi!”

Tô Vũ Bách hiển nhiên vẫn có chút không yên lòng, lỡ như đan dược này là giả, Diệp Viễn lại giở thủ đoạn gì trong đó, bức bách Liễu Nhược Thủy nói láo cũng không phải không có khả năng.

Diệp Viễn nghe vậy sững sờ, chợt hiểu ra, mang nụ cười trên mặt nói: “Tô trưởng lão thật cẩn thận. Được, nếu Tô trưởng lão đã không yên tâm về ta, tự mình hỏi là được, ta ra ngoài đi dạo một chút.”

Nói xong, Diệp Viễn đem đan dược ném về phía Tô Vũ Bách, không thèm quay đầu liền đi ra ngoài.

Tô Vũ Bách nhận lấy đan dược, không khỏi ngạc nhiên. Hắn không nghĩ tới Diệp Viễn quyết đoán như vậy, nói đi là đi. Có điều hắn vẫn không yên tâm, lại nháy mắt với Tô Nhất Sơn, ý bảo hắn theo Diệp Viễn ra ngoài, trông chừng Diệp Viễn.

“Được rồi, Tô trưởng lão, Diệp Viễn đã đi rồi, có thể bắt đầu chưa?” Hồ Trường Sinh hơi không kiên nhẫn nói.

Sự tiểu nhân của Tô Vũ Bách khiến cho Hồ Trường Sinh rất khó chịu, đường đường là Đại trưởng lão Hình Đường, vậy mà một chút rộng lượng cũng không có, đối với một tên tiểu bối lại đề phòng đến vậy.

Bị Hồ Trường Sinh thúc giục, Tô Vũ Bách cũng cảm thấy mình có chút cẩn thận quá mức.

Diệp Viễn đúng là có một chút xảo quyệt, nhưng mà muốn dùng thủ đoạn ở ngay trước mặt hắn, thì còn lâu mới có khả năng đó.

Có điều, cẩn thận thì thuyền mới đi được lâu, Tô Vũ Bách không muốn bỏ qua bất kì một cơ hội nào để chèn ép Diệp Viễn.

Hắn làm như thế, kỳ thật chính là vì trừng phạt Diệp Viễn, để hắn bị thương mà đi vào Vô Biên Sâm Lâm.

Kế hoạch thật sự của hắn chính là ở trong Vô Biên Sâm Lâm!

Giết Diệp Viễn ở trong Vô Biên Sâm Lâm, cho dù là Thượng tông tới, cũng không thể nói gì được.

Cho dù là Hô Duyên Dũng, Phong Nhược Tình hoài nghi hắn, thì có chứng cứ gì?

Tô Vũ Bách đổ ra một viên đan dược từ trong chai thuốc, đưa cho Liễu Nhược Thủy.

Liễu Nhược Thủy nhận lấy đan dược, sắc mặt biến đổi mấy lần.

Mặc dù trong lòng nàng đã nhận định đan dược này nhất định là giả, nhưng đến lúc thật sự phải ăn nó xuống, vẫn khó tránh khỏi do dự.

“Nuốt đan dược vào, đem toàn bộ nguyên lực điều động, chống cự dược tính của đan dược!” Tô Vũ Bách truyền âm nói.

Liễu Nhược Thủy nhìn Tô Vũ Bách, nhắm mắt lại nuốt đan dược vào.

Đan dược vào miệng liền tan, Liễu Nhược Thủy không dám thờ ơ, lập tức điều động toàn bộ nguyên lực đối kháng dược lực.

Nhưng mà Liễu Nhược Thủy bi ai phát hiện, nàng căn bản không thấy được dược lực đi đâu.

Nguyên lực trong cơ thể nàng dâng trào, lại không tìm được bóng dáng đan dược lực.

Cũng không trách Liễu Nhược Thủy, nếu như nàng dùng qua Dưỡng Hồn Đan, sẽ không đến nổi mờ mịt như thế.

Đáng tiếc là, loại đan dược Dưỡng Hồn Đan này vô cùng trân quý, nàng chưa từng được dùng qua.

Sau vài hơi thở, bỗng nhiên Liễu Nhược Thủy cảm thấy thần hồn run lên.

Liễu Nhược Thủy thầm nói không tốt, nhưng lúc này đã không còn kịp nữa, ý thức của nàng ngày càng trở nên mơ hồ...

Tất cả mọi người đều chú ý tới biến hóa của Liễu Nhược Thủy, Tô Vũ Bách thấy con ngươi Liễu Nhược Thủy dần dần phóng đại, ánh mắt càng lúc càng mờ mịt, trong lòng nhất thời dâng lên một chút dự cảm không tốt.

“Không phải chứ? Có vẻ như thật sự có tác dụng!”

“Vẫn còn có loại đan dược thần kỳ như thế ư, thật lợi hại! Quá đáng sợ!”

“Sao bây giờ ta lại có cảm giác Diệp Viễn không gì không thể làm được? Ngay cả Hồ viện trưởng cũng chưa từng nghe qua Chân Ngôn Đan, hắn là từ đâu lấy được đan phương?”

“Ai biết được! Ngươi xem mỗi việc hắn làm có việc nào là bình thường?”

Biến hóa của Liễu Nhược Thủy đưa tới một hồi rối loạn, hiển nhiên tất cả mọi người nhìn thấy có gì đó không đúng.

Không ít người đều nhớ lại lúc nãy Diệp Viễn chế nhạo việc Tô Vũ Bách đã ngủ tại phòng tiểu thiếp nào, lúc ấy chỉ cho rằng đang nghe một câu chuyện cười, mà bây giờ không khỏi cảm thấy một hồi rợn cả tóc gáy.

Mỗi người đều có bí mật của mình, đều có những việc ở sâu trong nội tâm không muốn bị người khác biết, nhưng mà có Chân Ngôn Đan này, những bí mật đó há chẳng phải sẽ thuận miệng nói ra hay sao?

Nếu như ăn Chân Ngôn Đan, há chẳng phải giống như người bị lột sạch ném ra đường sao?

Loại cảm giác này, ai cũng không muốn thử nghiệm!

“Tô trưởng lão, xem chừng Chân Ngôn Đan đã có hiệu quả, bắt đầu hỏi đi.” Hồ Trường Sinh nhàn nhạt nói.

Mặc dù lời nói bình tĩnh, nhưng nội tâm Hồ Trường Sinh cũng rung động không kém những người kia.

Tô Vũ Bách còn chưa hỏi, nhưng Hồ Trường Sinh đã xác định, Chân Ngôn Đan này thật sự có tác dụng!

Trên đời, lại có đan dược thần kỳ như thế!

Hơn nữa đan dược này, chỉ mới là Nhị giai hạ đan dược!

Biểu cảm trên mặt Tô Vũ Bách rất đặc sắc, có khiếp sợ, không tin tưởng, lại có không cam lòng.

Giờ phút này, ý nghĩ diệt trừ Diệp Viễn của Tô Vũ Bách so với trước kia chưa từng kiên định đến vậy!

Uy hiếp của Diệp Viễn trong lòng Tô Vũ Bách, đã vượt xa Diệp Hàng!

Nếu cho Diệp Viễn thêm vài năm, không, dù chỉ là một năm, Tô gia sẽ phải nghênh đón nguy cơ mà trước giờ chưa từng có!

Nhất định không thể để cho hắn đi ra từ trong Vô Biên Sâm Lâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.