Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 149: Chương 149: Thay đổi bất ngờ!




A! Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Nội tâm Diệp Viễn thống khổ kêu gào.

Thiên Diễn Hồn Quyết là tuyệt đỉnh tu hồn pháp quyết của Thần Vực, phụ tử Cơ Thanh Vân cũng bởi vì tu luyện môn pháp quyết này mới danh chấn Thần Vực.

Nhưng mà bây giờ, ngay cả Thiên Diễn Hồn Quyết cũng không giải quyết được vấn đề thần hồn bị rách sao?

Chẳng qua là một lần đột phá đơn giản mà thôi, sao lại phát sinh ra loại sự tình này?

Ngay tại lúc Diệp Viễn bàng hoàng bất lực, gần như tuyệt vọng, thần hồn của hắn lần nữa xảy ra dị biến!

Từng kim sắc văn tự vô danh chậm rãi chảy vào trong thức hải của Diệp Viễn, giống như từng tia nước nhỏ giọt, trong nháy mắt thần hồn của Diệp Viễn liền trở nên dễ chịu!

Những kim sắc văn tự này vô cùng huyền diệu, sau khi tiến vào trong thức hải của Diệp Viễn, liền biến mất không thấy gì nữa, mà thần hồn của Diệp Viễn liền được chắp vá một phần.

Dần dần, nỗi thống khổ vì thần hồn bị xé cũng giảm bớt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Có điều những kim sắc văn tự này cũng không dừng lại, chúng nó tiếp tục tiến vào thức hải của Diệp Viễn, chẳng những hoàn toàn chắp vá thần hồn của Diệp Viễn, mà còn nuôi dưỡng nó, khiến nó từ từ lớn mạnh!

“Chuyện này... những văn tự này rốt cuộc là cái gì? Sao lại có hiệu quả thần kỳ như vậy?”

Dù kiếp trước Diệp Viễn là Đan Đế, cũng chưa từng thấy qua chuyện quỷ dị huyền bí như thế. Chỉ tự bản thân văn tự đã có thể giúp thần hồn lớn mạnh, đây là thủ đoạn nghịch thiên bao nhiêu!

Chẳng lẽ những văn tự này là tu hồn pháp quyết? Vậy nếu như nắm giữ những văn tự này, tự mình chẳng phải cũng sẽ trở thành sự tồn tại nghịch thiên?

Chẳng lẽ nói, những văn tự này đã vượt qua cái thế giới này, là văn tự Thần chi trong truyền thuyết?

Kiếp trước Diệp Viễn vì nghiên cứu đan dược chi đạo, kiến thức vô cùng uyên thâm, học được vô số ngôn ngữ văn tự.

Nhưng những kim sắc văn tự này, hắn lại không nhận ra nổi một chữ!

Những văn tự này là từ đâu ra? Tại sao lại tiến vào não của mình?

Diệp Viễn bây giờ đầy một bụng nghi ngờ.

Lần này đột phá cảnh giới thật sự quá quỷ dị, đã vượt ra khỏi nhận thức của Diệp Viễn!

Thần hồn của Diệp Viễn đã không đau nữa, nhưng hắn lại bi ai phát hiện, tự mình cái gì cũng không làm được, chỉ có thể mặc cho những văn tự kia tiến vào trong não hải của mình.

Nếu cái gì cũng làm không được, Diệp Viễn dứt khoát cái gì cũng không làm, bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ đánh giá những kim sắc văn tự đang tiến đến kia.

Ngay lúc Diệp Viễn cẩn thận xem xét liền lập tức cảm thấy những văn tự này không bình thường.

Nhất bút nhất hoạ ở giữa, đều để lộ ra một loại đạo thần vận, đó là một loại cảm giác mà ngôn ngữ không cách nào hình dung được, những thứ mà văn tự này đang miêu tả phảng phất chính là mảnh thiên địa này!

Loại cảm giác đó, thậm chí khiến Diệp Viễn sinh ra một loại ảo giác muốn phá tan không trung.

Cơ Thanh Vân cũng từng là Thần Vương cường giả, nhưng cảnh giới của hắn hoàn toàn là nhờ tích lũy đan dược mà đi lên, đối với việc lý giải Thiên Đạo cũng không sâu sắc bao nhiêu.

Dù vậy, hắn vẫn là Thần Vương hàng thật giá thật, đối với cảm ngộ thiên đạo vẫn khắc sâu vô cùng.

Nhưng lúc nhìn thấy những văn tự này, Diệp Viễn liền cảm thấy lý giải của bản thân không bằng cả mông chó!

Ở trước mặt những văn tự này, Diệp Viễn cảm giác hiểu biết của mình về thiên đạo giống như một em bé đang tập tễnh học đi vậy.

Bên trong những văn tự này hàm chứa cảm giác đại đạo bao la hùng hậu, dù là Diệp Viễn không hiểu, cái loại lực trùng kích này cũng vẫn đi sâu vào linh hồn!

“Chẳng lẽ những văn tự này thật sự là văn tự Thần chi? Trên cả sự tồn tại của Thần Vương? Nhưng mà... chúng nó rốt cuộc là từ đâu ra? Chẳng lẽ một lần ta đột phá Linh Dịch Cảnh, những văn tự này liền tự động tiến vào thức hải của ta? Ta hôm nay không có giẫm đạp **** nha!”

Diệp Viễn biết rõ mình đã nhặt được bảo bối!

Dựa vào nhãn giới cùng kiến thức của hắn, tự nhiên biết những văn tự này rất phi phàm.

Cho dù là Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết, chỉ sợ ở trước thiên văn tự này cũng không là gì!

Thiên văn tự này, cho dù không phải Văn tự Thần chi trong truyền thuyết, cũng nhất định là tồn tại làm cho cả Thần Vực phải điên cuồng!

Diệp Viễn dám khẳng định, một khi Thần Vực có người biết hắn nắm giữ những văn tự này, nhất định sẽ không chút do dự đem thần hồn của hắn xé nát, dùng các loại thủ đoạn lấy nó ra từ trong thức biển của mình!

Mặc dù không hiểu nội dung của những văn tự này, nhưng đặt ở trong thức hải mỗi ngày đều xem một chút, thời gian lâu dài đối với võ giả cũng là trợ giúp cực lớn.

Bên trong những văn tự này hàm chứa đại đạo chí lý, nói không chừng... có thể trợ giúp võ giả thông qua Thần Cảnh!

Thần Cảnh!

Nghĩ đến hai chữ này, thân thể Diệp Viễn cũng không nhịn được run rên!

Võ giả nào không hướng tới Thần Cảnh?

Cho dù kiếp trước Cơ Thanh Vân không có lòng tu luyện võ đạo, cần cù theo đuổi Đan Thần cảnh giới trong truyền thuyết!

Muốn trở thành Đan Thần, đầu tiên phải đem thần hồn bước vào trong Thần Cảnh!

Không có thần cấp thần hồn, làm sao có thể luyện chế ra thần cấp đan dược?

Bây giờ Diệp Viễn có thể vượt cấp luyện chế đan dược, đó là bởi vì những đan dược này đẳng cấp quá thấp, đối với thần hồn yêu cầu không cao.

Nhưng nếu là đan dược đẳng cấp cao, vượt cấp luyện chế trở nên càng ngày càng khó! Không có thần hồn cảnh giới cường đại chống đỡ, căn bản không có khả năng luyện chế được!

Nếu như không phải vì để thần hồn lột xác, Cơ Thanh Vân cũng lười tấn thăng Thần Vương cảnh giới.

Thần Cảnh, có thể làm cho tất cả võ giả điên cuồng!

Diệp Viễn đối với bản kim sắc văn tự này sinh ra một loạt suy đoán!

Đầu tiên, thiên kim sắc văn tự này, có phải là lấy Văn tự của Thần viết sách mà thành tu hồn pháp quyết không?

Rất có thể!

Bởi vì những văn tự này có thể có tác dụng trực tiếp với thần hồn, chẳng những chữa trị khỏi thần hồn bị thương, mà còn nuôi lớn thần hồn của hắn!

Lại nói, nếu như có thể hoàn toàn hiểu được những kim sắc văn tự này, có phải là sẽ đột phá những ràng buộc của thiên địa, bước vào Thần cảnh giới làm người ta say mê hay không?

Cũng có thể!

Nhưng Diệp Viễn cảm thấy mọi thứ cũng không có đơn giản như vậy.

Sự huyền diệu của những kim sắc văn tự này không ngôn từ nào có thể diễn tả. Lấy thiên tư của Diệp Viễn mà cũng không có cách nào lĩnh ngộ được dù chỉ một chút.

Muốn hoàn toàn lĩnh ngộ, nói dễ vậy sao?

Trừ điều đó ra, nguyên nhân Thần Cảnh điêu linh cũng không rõ ràng, nhưng không phải chỉ luyện thành một bài công pháp liền có thể thông qua đơn giản như vậy, cho dù bản công pháp này là Thần Cảnh công pháp!

Mười vạn năm trước, Thần Cảnh cường giả của Thần Vực trong một đêm hầu như biến mất không còn một ai!

Không người nào biết bọn họ đã đi đâu, cũng không người nào biết bọn họ tại sao lại biến mất. Nhưng mà từ đó về sau, Thần Vực cũng không có sinh ra Thần Cảnh cường giả nào nữa!

Không chỉ có như thế, hết thảy bí mật liên quan tới Thần Cảnh, tựa hồ cũng trong một đêm biến mất.

Mười vạn năm trôi qua, thời gian càng tiêu hủy đi nhiều bí mật hơn.

Bây giờ đã không còn ai biết nên đột phá Thần Cảnh như thế nào nữa.

Trong mười vạn năm này, đã từng có vô số nhân vật thiên tài tuyệt đỉnh dùng đủ các loại phương thức thử đánh vỡ những ràng buộc của thiên địa, nhưng đến cuối cùng vẫn là toi công dã tràng!

Còn có một ít tuyệt thế cường giả vì thế mà nửa đường ngã xuống, lưu lại vô tận tiếc nuối.

Cơ Thanh Vân từng được khen là thiên tài có khả năng đột phá Đan Thần nhất, nhưng đó cũng chỉ là mọi người tâng bốc mà nói, hoặc là một loại khẳng định của mọi người đối với hắn mà thôi.

Căn bản không có người cho là hắn có thể thật sự đột phá Đan Thần cảnh giới.

Bởi vì, đó là những ràng buộc của hơn mười vạn năm, không có người nào có thể đánh vỡ!

Thời điểm Diệp Viễn đang suy nghĩ lung tung, thiên kim sắc văn tự đó đã hoàn toàn tiến vào trong thức hải của Diệp Viễn.

Vào lúc Diệp Viễn thở phào nhẹ nhõm, bỗng cả người hắn như bị điện giật, thần hồn cũng theo đó run lên, nước mắt tràn mi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.