Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 128: Chương 128: Thanh cương phiêu linh kiếm chi cửu kiếm thức!




“Ồ? Sai rồi? Ta ngược lại muốn nghe xem, sai như thế nào.”

Trần Kiệt Thu cảm thấy Diệp Viễn vô cùng nực cười, một Nguyên Khí tầng chín hao tổn tâm sức khiến giữa huynh đệ bọn họ tương tàn, không phải để trốn chạy, chẳng lẽ là muốn giết sạch bọn họ?

Mà sự thật, thật ra chính là như vậy!

“Kỳ thật ta ban đầu cầm ra Thương Hoa Kiếm, chỉ là muốn thử xem tình cảm giữa huynh đệ các ngươi, không ngờ rằng kết quả lại khiến ta quá kinh ngạc, quá đặc biệt. Sở dĩ tốn nhiều công sức khiêu khích các ngươi như vậy, kỳ thật là vì ta không nắm chắc cùng một lúc có thể giết chết hết tất cả các ngươi. Chuyện Linh khí, vẫn là càng ít người biết càng tốt.” Diệp Viễn cười nói.

“Ha ha, thật là không biết trời cao đất rộng! Ý của ngươi là nói, chúng ta bốn người gộp lại, đều không phải là đối thủ của ngươi sao?” Trần Kiệt Thu giống như đang nghe chuyện tiếu lâm gì đó rất nực cười.

Diệp Viễn gật đầu thừa nhận: “Không sai, chính là như vậy.”

“Thật là đồ không biết sống chết, ngươi cho rằng có một món Linh khí, liền có thể vượt lên một đại cảnh giới chiến đấu sao? Ta lại muốn thử xem, học viên thiên tài của Học viện Đan Võ, rốt cuộc là có bản lĩnh thật sự, hay là đồ ngu xuẩn chỉ biết nói khoác!” Trần Kiệt Thu cũng bị thái độ của Diệp Viễn chọc giận.

Quanh năm rong ruổi bên bờ sinh tử, thực lực của Trần Kiệt Thu vô cùng lớn mạnh!

Không nói đến võ sĩ Nguyên Khí Cảnh, chính là trong Linh Dịch Cảnh tầng ba, hắn cũng thuộc người rất mạnh.

Dĩ nhiên, người mạnh này so với võ sĩ trong bảng cao thủ Học viện Đan Võ, thì vẫn là quá kém cỏi.

“Ha ha, yên tâm, ngươi lập tức sẽ được mở mang kiến thức.”

Tiếng nói vừa dứt, khí thế cả người Diệp Viễn lập tức biến đổi, cả người giống như biến thành một thanh kiếm sắc.

Như là cảm nhận được kiếm ý phát ra trên người Diệp Viễn, Thương Hoa Kiếm lại chấn động lên ở trong tay Diệp Viễn!

Linh khí sở dĩ được gọi là Linh khí, chính là vì chúng có linh tính.

Loại linh tính này không phải là nói chúng sinh ra linh trí, mà là chúng có thể cùng võ sĩ sinh ra cộng hưởng trình độ nhất định.

Loại cộng hưởng này có thể tăng trưởng thực lực của võ sĩ, chính vì vậy, Linh khí mới có thể mạnh hơn rất nhiều so với Bảo khí, Pháp khí!

Thấy sự biến hóa của Diệp Viễn, vẻ thong dong trên mặt Trần Kiệt trong nháy mắt vụt tắt, thay vào đó là vẻ chăm chú.

Hắn thế nào cũng không ngờ được, chính là một tên Nguyên Khí tầng chín, lại có thể phát ra kiếm ý mạnh mẽ như vậy!

Trần Kiệt Thu cuối cùng đã hiểu, tại sao Diệp Viễn không vội chạy trốn.

Hắn hoàn toàn cũng không cần chạy trốn!

Kiếm ý mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn uy hiếp được thực lực của hắn.

“Đây là lần đầu ta phát huy “Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm”, ngươi là người đầu tiên nhìn thấy nó, nên cảm thấy vinh hạnh!” Diệp Viễn cầm kiếm nhắm vào Trần Kiệt Thu nói.

Trên Cửu Thiên Lộ Diệp Viễn đã dung hợp hai loại kiếm ý “Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết” cùng “Lạc Hoa Phiêu Linh Kiếm” của mình, đồng thời đặt tên là “Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm”.

Kiếm ý của Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm mặc dù lớn mạnh, nhưng cũng cần chiêu kiếm để phát huy.

Hữu ý vô chiêu, vô căn chi bình. Hữu chiêu vô ý, đồ hữu kỳ hình.

Tầm mắt của Diệp Viễn cực cao, am hiểu sâu sắc đạo lý này cái gì thích hợp với bản thân mới là cái tốt nhất.

Cho nên hắn không nghĩ tới việc đi U Vân Tông học chiêu kiếm “Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết”, mà chọn sáng lập ra chiêu thức!

Sáng lập ra chiêu thức cũng không phải là việc dễ đùa như thế, thứ học từ người khác đã cực khó cực khó rồi, càng không cần nói đến việc tự chế.

Người có thể tự nghĩ ra chiêu thức, không là độc nhất cũng là tài cao ngất trời.

Cũng chỉ có Diệp Viễn dám đùa như vậy.

Có điều vì thời gian gấp gáp, Diệp Viễn cũng chỉ hoàn thành được bước đầu của chiêu thứ nhất.

“Hừ! Kiếm ý của ngươi dù có mạnh hơn nữa, không có sự chống đỡ của nguyên lực, lại có thể có bao nhiêu đại uy lực? Ta cũng không tin, một Nguyên Khí tầng chín như ngươi, lại thật sự có thể giết ta!” Trần Kiệt Thu hừ lạnh nói.

“Ngũ Quỷ Tang Hồn Đao! Giết cho ta!”

Trần Kiệt Thu quyết định lấy mạnh ra tay trước, vừa ra tay đã sát chiêu.

Ngũ Quỷ Tang Hồn Đao là tuyệt kỹ nổi tiếng của Trần Kiệt Thu, ở môn võ kĩ này hắn đã xâm nhập thời gian hơn mười năm rồi, có thể xem là dày công tôi luyện.

Một đao chém ra, ngay lập tức một hồi tiếng kêu thảm thiết nghẹn ngào vang lên, như quỷ khóc sói gào vậy, lại hiệu quả đối với người có nhiếp hồn!

Môn vũ kỹ này thật ra vô cùng lớn mạnh, võ sĩ bình thường không cẩn thận sẽ trúng đạo.

Đáng tiếc là, người Trần Kiệt Thu đụng phải là Diệp Viễn.

Trên Cửu Thiên Lộ Diệp Viễn đã lĩnh hội được Tâm như chỉ thủy, loại nhiếp hồn này hoàn toàn không có hiệu quả đối với hắn.

Mà ngay lúc này, chiêu kiếm của Diệp Viễn cũng đã hoàn thành.

“Chiêu thức thứ nhất của Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm - Cửu Kiếm Thức!”

Diệp Viễn một hơi hít nhẹ, lại hóa thành chín bóng người!

Chín bóng Diệp Viễn này đồng thời xuất kiếm, lại phát ra chín đạo kiếm khí màu xanh!

Chín kiếm khí này phát sau đến trước, bao phủ kín cả người Trần Kiệt Thu.

Trần Kiệt Thu kinh ngạc, đâu còn nhớ được chặt Diệp Viễn, liền vội vàng rút đao phòng thủ.

“Keng keng keng...”

Liên tiếp một chuỗi thanh âm sắt thép va chạm vang lên, Trần Kiệt Thu một hồi chân tay luống cuống, mới có thể đỡ được kiếm khí.

Trần Kiệt Thu quả nhiên không hổ là võ sĩ Linh Dịch tầng ba, chín kiếm khí này là phát ra từ Thương Hoa Kiếm, uy lực cực mạnh, hắn lại đỡ được gần như tuyệt đối.

Có điều, vẫn có một kiếm khí phá vỡ vòng phòng ngự của hắn, không chút lưu tình đã đâm qua cánh tay trái của hắn!

“A!” Một tiếng hét thảm của Trần Kiệt Thu vang lên, ôm cánh tay trái đầy đau đớn.

Cánh tay trái của hắn máu thịt be bét, hiển nhiên đã bị phế mất rồi.

Trần Kiệt Thu không hổ là lão giang hồ, sau khi trúng chiêu không nói một lời nào, với tốc độ cực nhanh lướt về phía xa, chính là muốn chạy trốn.

Rất hiển nhiên, hắn đã rất chắc chắn không phải là đối thủ của Diệp Viễn, chạy thoát thân mới là điều quan trọng nhất!

Có điều Diệp Viễn hiển nhiên sẽ không cho hắn có cơ hội này, gần như ngay lúc đầu khi hắn quay người chạy thoát thân, Diệp Viễn liền thu lại Thương Hoa Kiếm, xuất một chiêu bên trái!

Tuyệt Dương Chỉ!

Đây đã là Tuyệt Dương Chỉ cấp viên mãn, lực sát thương tuyệt đối cao!

Trần Kiệt Thu cũng không ngờ rằng Diệp Viễn ứng biến nhanh đến như vậy, một chiêu này với tốc độ cực nhanh, hắn hoàn toàn không kịp phòng ngự.

Chỉ nghe một tiếng “xì xì”, khí mạnh vô hình trực tiếp đâm qua bắp chân Trần Kiệt Thu.

“A!” Trần Kiệt Thu lại một hồi kêu lên thảm thiết, ngã lăn trên đất.

“Đã nói không để các ngươi chạy mất một người nào, há sẽ cho ngươi cơ hội chạy trốn sao?” Diệp Viễn tiến lên vài bước, nhàn nhạt nói.

Trần Kiệt Thu không chịu nổi sự đau đớn của tay chân, liền lăn một vòng quỳ trước mặt Diệp Viễn, than khóc thảm thiết nói: “Tiểu ca, tha mạng! Trần Kiệt Thu ta có mắt không thấy thái sơn, đụng đến tiểu ca, ta đáng chết! Ta đáng chết! Chỉ cần tiểu ca tha ta một mạng, ta đồng ý làm trâu làm ngựa cho ngươi!”

Diệp Viễn lại lắc đầu nói: “Ta thấy huynh đệ mấy người các ngươi đều là kẻ có tội ác chồng chất đấy? Giết các ngươi cũng coi như đã thay trời hành đạo. Người trâu ngựa như ngươi, ta cũng không dám nhận đấy! Ngươi yên tâm mà đi nhé.”

Nói xong, không cho Trần Kiệt Thu chút cơ hội nào, trực tiếp lấy đi đầu của hắn.

Đối với loại người cặn bã này, Diệp Viễn không hề có chút lòng thương hại nào.

Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy phát huy Cửu Kiếm Thức, Diệp Viễn chau mày lẩm bẩm: “Cửu Kiếm Thức còn phải hoàn thiện, uy lực của chín kiếm khí này không đồng đều, xuất kiếm cũng không đạt đến hành động nhất trí, vẫn là có một chút thời gian chênh lệch.”

Diệp Viễn lắc đầu thở dài, hiển nhiên không hài lòng với một đòn vừa nãy.

Ngay lúc này, một luồng thanh âm yếu ớt vang lên: “Thiếu... thiếu hiệp, cầu... cầu xin ngươi... cứu ta với.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.