Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 185: Chương 185: Lửa thiêu mông




“Xem ra Dương sư huynh rất có lòng tin với khả năng khống chế lửa của mình! Được, vậy thì tỷ thí khả năng khống chế lửa, mời Dương Sư huynh.” Diệp Viễn cười nói.

“Cười đi, cười đi! Lát nữa xem ngươi có còn cười được nữa không?” Dương Hạo trong lòng cười nhạt nói.

Nếu tỷ thí thực lực tổng hợp về thuật luyện dược, Dương Hạo trong đám đệ tử nòng cốt của Tông Môn cũng chẳng phải giỏi giang gì.

Nhưng nói về việc khống chế lửa, hắn lại được liệt vào top hai mươi.

Top hai mươi là khái niệm gì? Loại nhà quê đó chắc chắn không hiểu đâu.

Thiên tài của U Vân Tông không phải chỉ một trường đạo Ngoại môn nhỏ có thể so sánh được. Một người có tư chất thiên phú như Dương Hạo trong Tông Môn cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé thôi.

Trong Đan Đường đám người đó, người sau mạnh hơn người trước.

Về phương diện khống chế lửa có thể lọt vào top hai mươi, đủ để Dương Hạo cảm thấy tự hào rồi!

“Hừm! Coi kỹ nhé, hôm nay phải để tên ếch ngồi đáy giếng như ngươi biết thế nào gọi là không chế lửa!”

Nói xong, Dương Hạo đến trước mặt Thông Minh Hỏa, hai ngón tay dẫn dụ một cái.

Ngọn lửa lập tức tách khỏi đọi đèn, bay lượn theo ngón tay điều khiển của Dương Hạo, cảnh tượng cực lỳ đẹp mắt.

Dương Hạo bấm tay niệm thần chú một cái, Thông Minh Hỏa lập tức hóa thành một con rồng lửa dài, uốn lượn quanh người hắn, con rồng lửa nhìn có vẻ rất nghe lời hắn.

Chiêu này của hắn cực kỳ đẹp mắt, khiến cho tất cả mọi người đều có cảm giác sướng tai vui mắt.

Đột nhiên, Dương Hạo dẫn dụ ngón tay một cái, con rồng lửa đang uốn lượn quanh người hắn, đột nhiên đổi hướng bay thẳng về phía Diệp Viễn.

Diệp Viễn chỉ cười nhạt nhìn Dương Hạo thi triển, không hề có chút ý gì gọi là dự định ra tay ngăn lại.

Trên khéo miệng của Dương Hạo hiện lên một nụ cười khinh miệt, lửa đã cháy đến lông mày rồi mà Diệp Viễn còn giả vờ tỏ ra điềm tĩnh.

Tuy là uy lực của Thông Minh Hỏa không lớn, sẽ không gây ra thương tích gì nặng cho Diệp Viễn, nhưng khiến hắn đầu tóc cháy đen như mực thì quá dư sức rồi.

Dương Hạo mường tưởng như đã nhìn thấy cảnh Diệp Viễn bị cháy đen như mực vậy!

Nhưng đúng vào lúc con rồng lửa còn cách Diệp Viễn khoảng vài thước, thì đột nhiên rồng lửa nhảy lên đổi hướng.

Dương Hạo mặt biến sắc, con rồng lửa này có vẻ như đã thoát khỏi sự kiểm soát của hắn rồi, trở nên không chịu nghe lời nữa. Từ lúc luyện thành thuật khống chế lửa đến giờ, vẫn chưa từng xảy ra tình huống nào như vậy.

Thông Minh Hỏa chỉ là một loại địa hỏa bình thường, đối với Dương Hạo mà nói chẳng có khó khăn gì, sao lại xảy ra tình trạng mất kiểm soát vậy được?

Chẳng lẽ là do Diệp Viễn đang giở trò? Nhưng trên người hắn vốn dĩ chẳng thấy có chút nguyên lực nào đang dao động!

Gặp ma rồi!

Dương Hạo dĩ nhiên là không để mặc cho Thông Minh Hỏa mất kiểm soát như vậy, cắn răng vận dụng nguyên lực nhiều hơn nữa. Nhưng Thông Minh Hỏa hình như bị giữ chặt lại rồi, sống chết cũng không chịu bay lên trước một bước nữa.

Dương Hạo lại gia tăng thêm nguyên lực, không ngờ ngược lại lợn lành chữa thành lợn què, Thông Minh Hỏa “xẹt” một tiếng không ngờ bay ngược trở lại hướng thẳng về phía của Dương Hạo.

Dương Hạo bị cảnh này dọa cho một cái, vội vàng vận dụng Ấn quyết. Thông Minh Hỏa suy cho cùng cũng chỉ là một là lửa bình thường, trong chốc lát đã bị Dương Hạo khắc chế.

Tiếp đó, ngón tay của hắn dẫn dụ một cái Thông Minh Hỏa lại quay về vị trị của ngọn đèn.

“Pặc! Pặc! Pặc!”

Diệp Viễn vỗ tay khen ngợi nói: “Thuật không chế lửa của Dương sư huynh quả là xuất thần nhập hóa, sư đệ bái phục, bái phục! Lúc nãy nguy hiểm thật, suýt chút nữa là làm bỏng đến đệ rồi, may mà Dương sư huynh thủ hạ lưu tình! Nhưng mà… nghịch lửa phải cận thận, Dương sư huynh đừng để bản thân mình bị thiêu cháy đấy!”

Dương Hạo mặt trầm lại, những người chứng kiến đều là người trong nghề, lúc nãy không phải là hắn thủ hạ lưu tình, nhìn qua một cái cũng đủ để nhận biết rồi.

Diệp Viễn nói những lời đó, rõ là đang châm biến hắn.

Chỉ là hắn không hiểu tại sao Thông Minh Hỏa lại đột nhiên mất kiểm soát như vậy?

Diệp Viễn rõ ràng là chẳng làm gì cả!

Không những chỉ có mỗi mình hắn không hiểu, Diêu Thiên bên cạnh cũng không thể hiểu nỗi. Nhưng ánh mắt mà hắn nhìn Diệp Viễn nay trở nên có chút thay đổi.

Dương Hạo muốn dùng Thông Minh Hỏa để đốt Diệp Viễn, nhưng trong người của Diệp Viễn lại có Tịnh Đàn Thánh Hỏa cấp bốn. Thông Minh Hỏa lúc tiệp cận Diệp Viễn đã cảm thấy cực kỳ nguy hiểm thì làm sao có thể đốt được Diệp Viễn chứ.

Loại sức ép như vậy con người không cảm nhận ra được, nhưng bản thân ngọn lửa lại cực kỳ nhạy cảm.

“Hừm! Đến lượt ngươi rồi! Ta cũng rất muốn xem, ngươi có thể giở trò gì ra được!” Dương Hạo giọng trầm nói.

“Ha ha, Dương sư huynh đã rất lợi hại rồi, đệ làm sao có thể giở trò gì ra được? Chỉ đành bắt chược sư huynh vậy.” Diệp Viễn cười nói.

Dương Hạo trong một thoáng ngớ người, Diệp Viễn chỉ với một chiêu nhanh chóng khiến cho Thông Minh Hỏa ngoan ngoãn bay vào lòng bàn tay của mình.

Cảnh tượng này khiến cho bốn người còn lại trong phòng đơ cả người.

Chiêu này của Diệp Viễn cao thâm hơn Dương Hạo rất nhiều.

Lúc nãy là Dương Hạo đi đến trước mặt ngọn đèn rồi mới thi triển Ân quyết khống chế lửa, mới triệu hồi được ngọn lửa đến. Nhưng Diệp Viễn thì khác, khoảng cách từ ngọn đèn đến chỗ hắn cách xa cả vài trượng, hơn nữa hắn chỉ mới tùy ý xuất một chiêu, đã có thể triệu hồi Thông Minh Hỏa bay đến.

Cao thấp đã quá rõ!

Không hề sử dụng Ấn quyết khống chế lửa, Diệp Viễn chỉ mới đẩy lòng bàn tay một cái Thông Minh Hỏa lập tức biến thành một con rồng lửa, uốn lượn xung quanh Diệp Viễn.

Cảnh tượng này y hệt với cảnh tượng của Dương Hạo lúc nãy. Dương Hạo tức đến nỗi răng trên cắn răng dưới kêu nghe “két két” đây đúng là đang gây hấn với hắn mà!

Diệp Viễn nhìn Dương Hạo một cái, đột nhiên kỳ lạ cười, giơ tay hướng thẳng về phía của Dương Hạo.

Dương Hạo thấy vậy giật mình, vội vàng thi triển Ấn quyết để chuẩn bị ứng phó.

Đang chuẩn bị thi triển thì hắn mới phát hiện ra là đã bị Diệp Viễn lừa, con rồng lửa đó vẫn còn uốn lượn quanh Diệp Viễn.

“Ha ha Dương sư huynh đừng có căng thẳng như vậy, chỉ là đùa một chút thôi.” Diệp Viễn cười nói.

Mặt của Dương Hạo lúc này không còn giữ được vẻ kiêu ngạo và điềm tĩnh như lúc ban đầu nữa, hận không thể lao đến cắn Diệp Viễn một miếng.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Diệp Viễn lại mở miệng nói.

“Lần này là thiệt đó nha, Dương sư huynh cẩn thận đó!” Nói xong, Diệp Viễn lại chỉ một cái.

Vẫn là đang hù dọa!

Dương Hạo cười nhạt nói: “Chiêu cũ dùng lại, chẳng có ý nghĩa gì cả”

“Đồ ngốc! Mau xem sau lưng ngươi kìa!” Diêu Thiên vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng nói.

Dương Hạo ngớ người, quay về sau nhìn, thấy mông của mình đang cháy, một mùi khét tỏa ra.

Dương Hạo giật mình, vội vàng thi triển Ấn quyết dặp tắt ngọn lửa sau đít. Nhưng mà y phục đã bị Thông Minh Hỏa đốt cho cháy rụi, hai bên thịt lộ ra ngoài.

Chùi xuống đất một cái, mặt của Dương Hạo đỏ tận tới tai.

“Ha ha, Dương sư huynh đúng là chỉ lo trước không lo sau, sao lại có thể bất cận như vậy? Cái này nếu như bị vị sư tỷ nào nhìn thấy rồi, thì e rằng danh tiếng của Dương sư huynh sẽ lan truyền khắp cả Tông Môn.” Diệp Viễn ha ha cười nói.

Hô Duyên Dũng vốn dĩ không cười người lúc nguy nan, lúc này cũng không kiềm chế nổi cười cả lên.

“Diệp Viễn, ngươi đừng hòng đắc ý! Có bản lĩnh chúng ta tỷ thí lại lần nữa!” Dương Hạo mặt đỏ tía tai, rõ là đã phẫn nỗ đến cùng cực rồi!

“Ấy Dương sư huynh thế là không dám nhận thua rồi! Vậy lần này muốn tỷ thí cái gì? Tỷ thí võ đạo sao? Huynh một Linh Dịch tầng tám lại đi tỷ thí với một Linh Dịch tầng hai như đệ, cho dù thắng rồi truyền ra ngoài e là cũng bị ngươi khác nói lớn ăn hiếp nhỏ?” Diệp Viễn cố tỏ ra than thở nói.

“Được rồi! Thua rồi thì thôi! Còn cảm thấy chưa đủ mất mặt sao? Mau đi thay y phục đi!” Diêu Thiên mặt lặng một cái, quát nhẹ Dương Hạo nói.

Bị Diêu Thiên quát một cái, Dương Hạo giống như một con gà vừa bị bại trận vậy, đi tìm một chỗ kín đáo thay y phục.

Sau khi Dương Hạo đi, Diêu Thiên đảo mắt về phía Diệp Viễn nói: “Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, không ngờ Đạo trường Ngoại môn của U Vân Tông lại có một nhân vật thiên tài như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.