Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 144: Chương 144: Hoàn toàn tan vỡ




“Đã... đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Nhất Sơn trừng mắt, nhìn một màn này không tin được, đến tiếng giễu cợt của Diệp Viễn cũng không nghe thấy.

Trong khoảng không xuất hiện mấy trăm đầu Thông Tí Thạch Viên, thứ này đánh vào thị giác thật sự quá lớn!

Nơi nơi đều là nhị giai Thông Tí Thạch Viên, loại cảm giác bị áp bách này tuyệt đối khiến người ta cả đời khó mà quên được.

Tô Nhất Sơn thậm chí có thể cảm giác được chân của mình đang run cầm cập!

Không riêng gì Tô Nhất Sơn, lúc này, huynh đệ Thường thị cũng hoàn toàn choáng váng. Cho dù bọn họ từng trải qua rất nhiều chuyện nhưng cũng chưa từng thấy được chiến trận lớn như vậy!

Mấy trăm đầu nhị giai Thông Tí Thạch Viên này đủ để cày nát Tô gia một lượt.

Mặc dù những Thông Tí Thạch Viên này đại đa số đều là cấp hai sơ cấp nhưng cấp hai trung cấp và cao cấp cũng không ít.

Một con yêu thú cấp hai trung cấp, hắn ứng phó cũng đã quá sức rồi, trên trăm con cùng một chỗ, sẽ có cảm giác thế nào đây?

Giờ khắc này thần kinh của bọn họ căng đến cực hạn.

“Không gian Linh khí! Nhất định là không gian Linh khí! Nếu không thì không thể nào chứa được nhiều yêu thú như vậy! Diệp Viễn hắn... hắn lại có không gian Linh khí!” Thường Nhất bỗng nhiên cả kinh kêu lên.

“Không... không gian Linh khí ư? Chuyện này... chuyện này sao có thể?” Mặc dù sự thật xảy ra ở trước mắt, Tô Nhất Sơn vẫn cảm thấy không thể tin được.

“Không sai, đúng thật là không gian Linh khí, không nghĩ tới ngươi còn có chút kiến thức, ngược lại là một nhân vật. Có điều, ngươi đắc tội bổn thiếu gia rồi, đây là chuyện ngu xuẩn nhất đời này của ngươi!”

Mặc dù chỉ giao chiến trong vài phút ngắn ngủi, Diệp Viễn đã nhìn ra trong bốn người này, Thường Nhất đảm nhiệm nhiệm vụ cố vấn.

Dựa vào tính cách của Tô Nhất Sơn, không thể nào bày được tinh diệu sát cục “há miệng chờ sung” như vậy.

Bốn người bọn họ thực lực mạnh hơn nhiều so hai người Diệp Viễn, vốn dĩ không cần cẩn thận như vậy.

Một kích sau cùng của Thường Nhất quá mức tinh diệu, thật ra vốn không sơ hở nào để tấn công, Diệp Viễn lúc ấy quả thật cũng ở ải sinh tử.

Nếu không phải một khắc cuối cùng lâm nguy không loạn, lâm trận đột phá, lúc này hắn đã là một bộ tử thi.

Như vậy có thể thấy, Thường Nhất này tuyệt đối là một nhân vật khó dây vào!

Có điều đáng tiếc đối thủ của hắn là Diệp Viễn! Hắn là đại thiếu gia có thù tất báo, nhưng không phải là người hiền lành lấy đức báo oán gì gì đấy.

Đối với Diệp Viễn, Thường Nhất cũng không phản bác bởi vì hắn biết Diệp Viễn nói đúng sự thật.

Chuyện ngu xuẩn nhất đời này mà Thường Nhất hắn làm chính là đắc tội với Diệp Viễn!

Đối với hành động của Diệp Viễn tại Đan võ Học Viện, Thường Nhất dĩ nhiên vô cùng rõ ràng, biết tính hắn có thù tất báo, cho nên việc cầu xin tha thứ tuyệt nhiên là ảo tưởng rồi.

“Các huynh đệ, liều mạng! Không cần lo những yêu thú kia, trực tiếp giết Diệp Viễn!” Thường Nhất quả quyết sát phạt, trực tiếp hạ lệnh.

Thường Nhất ra lệnh một tiếng, tự mình tiến về phía Diệp Viễn một bước. Thường Nhị, Thường Tam và đại ca phối hợp hết sức ăn ý, theo sát phía sau, ba người theo hình chữ “phẩm” hướng về phía Diệp Viễn lướt đi!

Thường Nhất liều chết hành động, đối diện với nhiều yêu thú cấp hai như vậy, hắn cũng không cảm thấy mình có thể giết Diệp Viễn. Nhưng điều khiến Thường Nhất bất ngờ vui mừng chính là những yêu thú cấp hai kia lại không phản ứng gì lúc này!

Những yêu thú này dĩ nhiên không xuất thủ ngăn trở ba người bọn họ!

Chẳng lẽ nói, Diệp Viễn lấy những yêu thú này ra để hù dọa bọn họ ư? Diệp Viễn vốn không chỉ huy được những yêu thú này à?

Sự phát hiện này khiến Thường Nhất mừng rỡ như điên!

“Ha ha, thiếu chút nữa bị ngươi lừa gạt! Hóa ra ngươi vốn không chỉ huy được những yêu thú này! Các huynh đệ, giết cho ta!” Thường Nhất cười to nói.

Diệp Viễn không cử động, chẳng qua là tựa như cười như không nhìn Thường Nhất, trong mắt tràn đầy giễu cợt.

“Hừ! Chết đã đến nơi còn ở đây giả vờ! Phong Lôi Kiếm!”

Kiếm của Thường Nhất xuất hiện lần nữa trước mặt Diệp Viễn, có điều lần này Diệp Viễn cũng không hao phí tâm tư ngăn cản, hắn đứng bất động như cũ ở nơi đó.

Đúng lúc này, một vệt màu trắng bóng nghiêng đâm từ bên trong phóng ra, vô cùng thô bạo tóm được Thường Nhất kiếm, sau đó nghiền nát thành sắt vụn.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Một hiệp, ba chưởng, tách biệt đánh lần lượt vào ngực Thường Nhất, Thường Nhị, Thường Tam.

Đạo thân ảnh này nhanh như chớp, ba người bọn họ chưa kịp thấy rõ là gì, người đã bay ra ngoài.

Ba người “oa” một tiếng, đồng thời khạc ra một búng máu.

“Yêu... yêu thú cấp ba!”

Sắc mặt Thường Nhất rốt cuộc cũng thay đổi, hoảng sợ nhìn cự viên màu trắng trong tháp sắt. Hắn bây giờ mới biết, Diệp Viễn tại sao mãi không động thủ bởi vì hắn vốn không cần động thủ.

Bên người có một con yêu thú cấp ba bảo vệ, cần gì hắn phải tự mình động thủ?

Nhưng... một con yêu thú cấp ba vì sao lại nghe lệnh của Diệp Viễn? Hắn mới chỉ là một tên võ giả Nguyên Khí Cảnh!

Thường Nhất chợt nhớ tới Diệp Viễn mới vừa đi xuống từ Xích Phong Lĩnh, rốt cuộc cũng hiểu rõ gì đó, sắc mặt không khỏi đại biến thêm lần nữa!

“Ngươi... ngươi thu phục toàn bộ tộc Thông Tí Thạch Viên ở Xích Phong Lĩnh ư?” Thường Nhất nhìn chằm chằm Diệp Viễn, hoảng sợ nói.

“Ha ha, ngươi rốt cuộc cũng phản ứng rồi. Ta còn tưởng ngươi thông minh, không nghĩ tới ngươi chậm chạp như vậy! Không sai, Viên Phi và tộc nhân của hắn sau này sẽ đi theo ta.”

Dĩ nhiên không phải vì Thường Nhất ngu ngốc, mà là hắn hôm nay nhận được chấn động quá lớn.

Một gã võ giả Nguyên Khí Cảnh thu phục toàn bộ tộc Xích Phong Lĩnh Thạch Viên, nếu nói ra, người khác nhất định sẽ nghĩ hắn là kẻ điên!

Nhưng chuyện không thể nào này lại thật sự xảy ra!

“Chuyện này... điều này sao có thể? Viên Vương là yêu thú cấp ba, hắn làm sao cam tâm tình nguyện nghe lệnh của ngươi? Hơn nữa lời nói nhân loại và yêu thú khác nhau, làm sao ngươi có thể thu phục hắn?” Thường Nhất không cam lòng hỏi.

“Ngươi cảm thấy ta cần phải trả lời vấn đề của ngươi sao?” Diệp Viễn cười lạnh nói.

Chẳng qua trong lòng Thường Nhất mang theo một sự nghi ngờ mãnh liệt mới hỏi ra lời, thật ra cũng không hi vọng Diệp Viễn trả lời hắn.

Thường Nhất thở dài, thống khổ nhắm hai mắt lại, thở thật dài một cái nói: “Ai, Tô gia đối nghịch ngươi, là thất bại lớn nhất của Tô gia! Có lẽ, Tô gia sẽ hoàn toàn biến mất trên võ đài Tần quốc! Ra tay đi!”

Cánh tay dài của Viên Phi vừa vung lên, hơn mười nhị giai Thông Tí Thạch Viên lập tức xông lên, nhấc huynh đệ Thường thị đã không còn sức đánh trả lên.

Chỉ chốc lát, xa xa truyền tới một hồi tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, chỉ nghe cũng khiến da đầu tê dại một hồi.

Thông Tí Thạch Viên vốn dã tính khó thuần, cho tới bây giờ hễ thấy võ giả nhân loại liền giết chết. Cũng chỉ có Diệp Viễn thông dụng ngôn ngữ loài thú mới có thể khai thông linh trí của Viên Phi, nếu không kết quả cũng không khá hơn so với huynh đệ Thường thị là bao.

Từng tiếng kêu thảm thiết đó truyền vào trong tai Tô Nhất Sơn, lần lượt đánh thẳng vào tinh thần của hắn, hoàn toàn đánh sụp phòng tuyến tâm lý của hắn.

Diệp Viễn chậm rãi đi tới hướng Tô Nhất Sơn, Tô Nhất Sơn mới đột nhiên thức tỉnh, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, cho đến khi đụng vào một con Thông Tí Thạch Viên mới sợ hết hồn thì vội vàng né ra.

“Diệp... Diệp Viễn, ta... ta sai rồi... Ta đáng chết! Ta đáng chết! Cầu xin ngươi đừng giết ta! Đều là cái lão già khốn nạn Tô Vũ Bách buộc ta đấy! Đều là hắn buộc ta!”

Tô Nhất Sơn cũng không cầm cự được được nữa, “phốc” một tiếng quỳ xuống mặt đất, khàn giọng cầu xin tha thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.