Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 51: Chương 51: Đến cửa xin lỗi




“Được rồi, được rồi, con đi ngay! Con nhất định sẽ xin lỗi hắn thật đàng hoàng, mong hắn người lớn không chấp nhất trẻ con, như vậy được rồi chứ?” Phong Chỉ Nhu không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.

“Vậy còn được! Đúng rồi, sao đột nhiên con lại đến tìm ta?” Đứa cháu này của ta trước giờ luôn trốn ở học viện, hôm nay đến tìm ta nhất định là có chuyện gì rồi.

“Ai ya, cô cô không nói con cũng quên mất, cũng tại cô cô ngắt lời!” Phong Chỉ Nhu với dáng vẻ như chợt hiểu ra điều gì vậy.

“Kì thực con đến đây là để tạm biệt cô cô, con phải về Hoàng thành để tham gia buổi khảo hạch của Đan sư vào năm ngày sau. Đợi con thông qua rồi, sẽ giống cô cô vậy là Đan sư rồi!” Phong Chỉ Nhu tự hào nói.

“Với khả năng của con, còn muốn làm Đan sư ư! Thông qua đi rồi nói!” Phong Nhược Tình không do dự nói.

Cấp độ của Đan dược sư và Vũ đạo hoàn toàn không giống nhau, muốn làm Đan dược sư, điều đầu tiên chính là đạt mức Linh Dịch Cảnh, nhưng điều này không có nghĩa là đạt mức Linh Dịch Cảnh là có thể trở thành Đan dược sư.

Phong Chỉ Nhu sớm đã đạt mức Linh Dịch Cảnh rồi, nhưng vẫn chưa thông qua khảo hạch của Đan sư, hơn nữa còn nằm trong top ba của võ bảng, từ đó có thể thấy được Đan dược sư là cực kỳ hiếm địa vị cũng rất tôn kính.

Phong Chỉ Nhu bĩu môi nói: “Có cô cô nào giống cô cô không? Lại đi trù ẻo cháu của mình không thông qua khảo hạch.”

Phong Nhược Tình chẳng màng, trầm ngâm nói: “Lại là khảo hạch tập thể à? Không biết Diệp Viễn có thể làm đến mức độ nào? Với khả năng của hắn, Đan đồ cao cấp chắc không có vấn đề gì? Chỉ Nhu, ngày mai ta sẽ cùng con đến chào hỏi hắn, ta muốn con và hắn cùng nhau thăm gia khảo hạch.”

“Hi hi, cô cô còn nói không có gì với hắn, mở miệng toàn là Diệp Viễn.” Phong Chỉ Nhu chế giễu nói.

“Con bé này, có phải muốn bị đánh đòn không?” Phong Nhược Tình ngại ngùng vô cùng, hai cô cháu quấn quýt lấy nhau.

Náo loạn một trận, Phong Chỉ Nhu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “Diệp Viễn, đột nhiên thấy tên gọi này rất quen thuộc. Đúng rồi, có phải là tên đấu sinh tử chiến với người ta, Diệp Viễn không?”

“Giờ con mới nhận ra sao? Ở Học viện Đan Võ hắn chính là nhân vật nổi tiếng nhất gần đây đấy. Cái này chắc con không biết phải không? Ngay trong buổi sáng ngày hôm nay, hắn một mạch vượt ba ải, chỉ với Nguyên Khí tầng bốn mà hạ gục học viên Địa cấp, Chỉ Nhu, tương lai hắn sẽ trở thành một đối thủ đáng gờm của con đấy!” Phong Nhược Tình trịnh trọng nói.

Phong Chỉ Nhu há mồm kinh ngạc nói: “Hắn lợi lại đến vậy sao? Xem ra Học viện Đan Võ ở Tần quốc đã yên ắng quá lâu rồi, lần này cuối cùng cũng có chút gì đó ồn ào.”

Sau khi Phong Chỉ Nhu rời khỏi, Phong Nhược Tình ngoan ngoãn cầm bút lên, bắt đầu tập vẽ hình vuông và hình tròn trên giấy.

Vài ngày sau, Phong Nhược Tình hai cô cháu dắt tay nhau đến chỗ của Diệp Viễn, nhưng ở bên ngoài bị Lục Nhi từ chối khéo.

“Xin lỗi hai vị, thiếu gia chúng ta đang dưỡng thương, giờ không muốn gặp ai cả.” Lục Nhi nhẹ nhàng nói.

Phong Chỉ Nhu lập tức nóng giận: “Này! Hắn chẳng qua chỉ là bị thương chút thôi, ta và cô cô đên xin lỗi, hắn còn muốn gì nữa?”

Lục Nhi thì lanh lợi đáng yêu, nhưng đụng đến Thiếu gia, nàng ta không chút e ngại.

Hôm qua Thiếu gia bị thương trở về, nàng đã đâu lòng rất nhiều vậy mà giờ Phong Chỉ Nhu không những không có chút thành ý xin lỗi mà còn diễu võ dương oai, nên nàng cũng chẳng cần phải khách sáo làm gì.

“Vết thương nhẹ ư? Ta thật sự không hiểu, rõ ràng là ngươi đả thương người khác nay còn đến tận nhà người ta kiêu ngạo tự mãn, cách hành xử như vậy là do ai dạy ngươi vậy? Cách xin lỗi này của ngươi quý giá quá, ngươi để lại mà dùng đi thiếu gia chúng ta không dám nhận đâu, ta chỉ cầu xin ngươi rời thiếu gia chúng ta xa một chút. Không tiễn!” Lục Nhi ra lệnh đuổi khách.

Phong Chỉ Nhu định phản bác lại, liền bị Phong Nhược Tình bịt miệng lại. Con a đầu này, thành sự thì ít bại sự thì nhiều!

“Lục cô nương, là chúng ta không đúng, ngươi đừng giận nha. Thực ra bụng dạ của con nha đầu này không xấu, chỉ là tính khí ngay thẳng, hành xử lỗ mãng.”

Đúng vào lúc này, giọng của Diệp Viễn từ trong phòng vang ra: “Lục Nhi, bảo họ ta không có nhà!”

Ba người họ ở bên ngoài yên lặng.

Thái độ của Diệp Viễn làm cho Phong Chỉ Nhu nổi cáu, định xông vào chặt tên Diệp Viễn này thành tám khúc, nhưng bị Phong Nhược Tình ngăn lại.

“Nếu con còn càn quấy nữa, thì đợi mà bị cấm túc đi!” Phong Nhược Tình lạnh lùng nói, đó cũng là do bị đứa cháu gái này chọc tức.

Đợi Phong Chỉ Nhu nguôi ngoai, Phong Nhược Tình mới hướng vào trong phòng nói: “Diệp Viễn, hôm qua là do Chỉ Nhu không phải, ta thay nó xin lỗi ngươi. Còn ta nữa, cũng xin lỗi ngươi vì thái độ ngày hôm qua, sau này ta sẽ không ép ngươi làm trợ thủ của ta nữa, được chưa?”

“Chít chít..”

Cửa mở, Diệp Viễn liền nhảy ra.

“Cái này là do ngươi nói đó nha! Nói lời phải giữ lấy lơi! Ngươi không được nuốt lời đấy nha!” Lúc này vẻ mặt của Diệp Viễn rất hào hứng, không có vẻ gì là bị thương.

“Diệp Viễn, ngươi!” Phong Chỉ Nhu nhìn thấy Diệp Viễn hận một nỗi rút kiếm đâm hắn lần nữa, nhưng bị Phong Nhược Tình ngăn lại.

“Ngươi gì mà ngươi? Đừng cho rằng ngươi là cái gì mà võ bảng cao thủ, đợi ta đột phá Linh Dịch Cảnh một tay thôi cũng đủ lấy mạng ngươi rồi!”

Diệp Viễn rất không ưa người con gái này.

Trước giờ Phong Chỉ Nhu cao ngạo tự mãn, chẳng hề quan tâm đến ai. Ai ngờ được chỉ mới gặp hôm qua thôi lại như một tên điên vậy.

Diệp Viễn lại từ Quỷ Môn Quan trở về lần nữa, có cảm tình với nàng ta mới lạ.

“Cô cô, thả con ra, con phải giết hắn, xem hắn lấy gì để đột phá Linh Dịch Cảnh.” Phong Chỉ Nhu ra sức vùng vẫy, nhưng vẫn không thể thoát ra được.

“Đủ rồi, con dừng lại ngay cho ta, có giỏi con cứ cựa quậy nữa cho ta xem!” Phong Nhược Tình lần này thật sự buông Phong Chỉ Nhu ra, lần này lời nói của nàng ta khiến Phong Chỉ Nhu không còn dám cựa quậy nữa.

“Diệp Viễn, muốn ta không ép ngươi cho ta trợ thủ cũng được, nhưng là ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện! Nếu như ngươi có thể làm được, ta sẽ bỏ qua ngươi.” Phong Nhược Tình nhàn nhạt nói.

Nghe lời này một cái, Diệp Viễn theo bản năng cảnh giác.

Người phụ nữ này nhìn thì có vẻ ôn tồn hiểu lẽ, kì thực bên trong giống hệt Phong Chỉ Nhu không nói lí lẽ. Lúc trước nàng ta đã răng bẫy một lần, giờ ai mà dám chắc không phải là một cái bẫy khác.

“Ngươi nói trước là chuyện gì đã! Đừng có ép ta, cùng lắm ta sẽ quay về Hoàng Thành tiếp tục làm một công tử ăn chơi lêu lỏng.” Diệp Viễn lưu manh nói.

Nhưng Phong Nhược Tình hình như cũng chẳng để tâm, ngược lại mỉm cười nói: “Bốn ngày sau, học viện sẽ tổ chức cho học viên đến Hoàng thành tham gia khảo hạch Luyện Dược Sư, ta hy vọng ngươi và Chỉ Nhu cùng nhau tham gia.”

“Khảo hạch Luyện Dược Sư?” Diệp Viễn đơ ra, không ngờ Phong Nhược Tình lại đưa ra lời mời như vậy.

Tham gia khảo hạch thì không có vấn đề gì, nhưng công hội Luyện Dược Sư dược sư đối với hắn mà nói có chút mân thuẫn.

Mối quan hệ giữ Công hội Luyện Dược Sư và cha con hắn kiếp trước không được tốt, bị tất cả những Luyện Dược Sư khác bài trừ coi như dị biệt.

“Không sai, ta muốn ngươi đi tham gia đan đồ khảo hạch của Công hội Luyện Dược Sư, chẳng những thế còn phải dốc hết toàn lực, đừng nói với ta là ngay cả đan đồ ngươi cũng không qua nổi nha!”

Phong Nhược Tình hiểu rằng, khả năng của Diệp Viễn hiện tại cao hơn đan đồ rất nhiều, chẳng qua thực lực hạn chế, nên mới không thể bào chế thành Đan dược cao cấp.

Nhưng với thực lực về Đan dược của Diệp Viễn, thông qua đan đồ khảo hạch dễ như đi chơi vậy!

Diệp Viễn không trả lời Phong Nhược Tình ngay, mà đi qua đi lại trầm ngâm suy tư, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Được, ta tham gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.