Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 239: Chương 239: Thọc gậy bánh xe (1)




tEditor: Tường An

Trong tiếng nghị luận của mọi người, Ân Hoa đi đến trước cửa phủ quận chủ, thần sắc lạnh lùng nói: “Kêu quận chủ ra đây!”

Đúng lúc này, một thanh âm khinh miệt từ trong sân truyền ra.

“Muốn gặp nàng, ngươi còn chưa đủ tư cách!”

Mọi người lập tức hai mặt nhìn nhau, theo bản năng tránh ra thành một con đường, một nam nhân anh tuấn tiêu sái từ trong sân chậm rãi đi ra, trong mắt ẩn chứa ý cười lạnh, khinh thường đảo mắt qua phía Ân Hoa.

Sắc mặt Ân Hoa trầm xuống, lạnh giọng nói: “Ngươi là ai?”

Nghe vậy, người trong phủ quận chủ đều nhịn không được cười ha hả.

“Ân gia chủ, vị này chính là Hải Uy đại sư của phủ quận chủ chúng ta! Hải Uy đại sư là đan dược sư vương giai, ở trước mặt hắn, ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện!”

Hải Uy kiêu ngạo hất cằm, yên tâm thoải mái để mọi người khen ngợi, cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho Ân Hoa.

“Đan dược sư phủ quận chủ? Chẳng lẽ Thần nguyên đan kia là từ tay ngươi?” hai mắt Ân Hoa lập lòe vài cái, nói: “Ngươi ở lại đây chính là nhân tài không được trọng dụng, không bằng đi theo Ân gia chúng ta, chúng ta sẽ cho ngươi điều kiện phong phú hơn!”

Ân Hoa cho rằng, một cái phủ quận chủ nhỏ bé không đáng nhắc tới, nếu không có Hải Uy đại sư này, phỏng chừng cũng chẳng khơi nổi sóng gió gì.

Cũng không cần phải để vào mắt...

Mọi người đồng loạt ngây ngẩn.

Đây chính là thọc gậy bánh xe trong truyền thuyết? Lại còn ngay trước phủ quận chủ? Nếu mất đi đan dược sư này, phủ quận chủ liền không có tư cách đối đầu với Ân gia.

Nghĩ đến đây, mọi người đều có chút tiếc hận.

Ân gia thế lực cường đại, nữ nhi Ân gia lại gả làm thiếp cho một gia tộc cường đại, dù thân phận chỉ là thiếp thất nhưng rất được sủng ái, cho nên hắn hẳn là hiểu rõ, đi theo ai sẽ có lợi cho hắn hơn.

Thời điểm tất cả mọi người đều cho rằng Hải Uy sẽ vứt bỏ phủ quận chủ, hắn lại hừ lạnh một tiếng, cao ngạo nói: “Ân gia thì ghê gớm lắm sao? Xin lỗi, ta không có bất kì hứng thú gì với Ân gia, Khổng quản gia, đừng để mấy người này bước chân vào phủ nửa bước, miễn làm bẩn địa bàn chúng ta.”

Sắc mặt Ân Hoa đại biến, nhìn chằm chằm bóng dáng Hải Uy xoay người bỏ đi.

Hắn cự tuyệt?

Nam nhân này, tại sao lại cự tuyệt hắn?

Chẳng lẽ hắn ra điều kiện chưa đủ hấp dẫn?

Con ngươi Ân Hoa xoay chuyển, xem ra có một số việc không thể nóng vội, hôm nay tạm thời bỏ qua cho bọn họ, chờ đến khi mượn sức hắn làm việc cho Ân gia, lúc đó lại hung hăng đả kích phủ quận chủ!”

Trái ngược với bầu không khí ầm ĩ bên ngoài, lúc này Mộ Như Nguyệt đang ngồi trong phòng tiếp khách.

Trong đại sảnh, Thu Mi một thần hồng y yêu mị tôn lên dàng người nóng bỏng, nụ cười mị hoặc động lòng người, như yêu tinh câu hồn đoạt phách.

“Khụ khụ.”

Văn Hạo ho khan hai tiếng, sắc mặt tái nhợt ốm yếu, cười nhạt nói: “Quận chủ đại nhân, lần này chúng ta tới là muốn thương lượng với ngươi một việc.”

“Chuyện gì?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.

“Trước khi ngươi tới, tam đại thế lực Nam Dương quận chúng ta phát hiện một tòa lăng mộ, sau khi tra xét biết được lăng mộ kia là của một vị cường giả lưu lại, còn cụ thể là vị cường giả nào thì phải vào lăng mộ xem xét mới biết được, hiện tại nếu ngươi đã đến Nam Dương quận, việc này tất nhiên cũng nên thông báo cho ngươi một tiếng, không biết quận chủ đại nhân có hứng thú với lăng mộ này hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.