Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 45: Chương 45




CHƯƠNG 89: THẾ GIỚI NÀY THẬT HUYỀN HUYỄN (1)

“Khụ khụ!” Tiếng ho khan vang lên, cả hội trường khôi phục yên tĩnh.

Ánh mắt Hà lão sắc bén nhìn quanh bốn phía, thấy mọi người đều lặng ngắt như tờ mới mỉm cười lên tiếng: “Tốt, từng người các ngươi đều tiến vào tái tràng (đấu trường), ta sẽ tuyên bố quy tắc trận tỷ thí đầu tiên.”

Mọi người nghe vậy, lần lượt đi vào tái tràng.

“Trận đầu tỷ thí rất đơn giản, là phân biệt dược liệu, ở đây ta đã chuẩn bị sẵn cho mỗi người không ít dược liệu, các ngươi chỉ cần viết ra năm loại dược tính cùng đan phương luyện chế đan dược, thời gian là một nén nhang, nếu trong thời gian một nén nhang mà chưa hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị loại, được rồi, tỷ thí bắt đầu.”

Nói xong, Hà lão nhắm mắt dưỡng thần, lập tức có người thắp một nén nhang, hương nhang bay vào chóp mũi, tất cả mọi người có cảm giác buồn ngủ.

Trong lòng mọi người rất kinh ngạc, đại khái trong nhang này có trầm miên hương có thể khiến người ngửi tiến vào mộng đẹp, xem ra trận tỷ thí này không chỉ so về dược tính mà còn rèn luyện ý chí bọn họ.

Ngay tức khắc có người hung hăng nhéo đùi mình một cái, cưỡng chế cơn buồn ngủ.

Nhưng trong số những người ở đây, chỉ có bốn người vẫn duy trì được tinh thần tỉnh táo...

Hai người trong số đó là Mộ Như Nguyệt và Tần Phi Vân, còn có một thiếu niên thanh tú, thiếu niên kia giống như tùng trúc đứng thẳng, con ngươi sáng ngời trước sau vẫn nhìn dược liệu trước mắt.

Nếu phải dùng từ gì để hình dung thiếu niên kia, chính là nhìn hắn giống như nhìn thấy một thế giới non xanh nước biếc, lại như thanh trúc, đẹp làm người ta không khỏi ghé mắt nhìn.

“Tần gia Tần Phi Vân và tôn tử của hội trưởng có thể chống cự lại trầm miên hương thì không có gì đáng ngạc nhiên, chẳng qua còn hai người kia là lai lịch gì? Chẳng lẽ sẽ trở thành hắc mã của đại hội lần này?”

Hỏa lão nhẹ nhàng vuốt ve chòm râu, ánh mắt đảo qua Mộ Như Nguyệt, sau đó dừng lại ở nam nhân mặc hắc bào cách đó không xa. Không biết vì sao khi nhìn thấy nam nhân này, trong lòng hắn có chút không thoải mái.

“Vì sao trên người nam nhân này có loại hơi thở khiến ta thật không thoải mái? Xem ra phải cho người tra lai lịch của hắn.”

Cũng không nghĩ nhiều nữa, hỏa lão thu hồi ánh mắt, đôi mắt mang ý cười nhìn nhóm người trẻ tuổi phía dưới.

“Nha đầu kia cũng không phải nhân vật đơn giản, có thể chống cự lại trầm miên hương đã chứng tỏ tinh thần lực của nàng không tồi, một nhân đan trung cấp? Ha ha, xem ra trận tỷ thí này ngày càng có ý tứ.”

Mà hắn, cũng càng ngày càng mong đợi...

“Xong.” Tần Phi Vân buông bút trong tay, đi về hướng ba vị trọng tài, cung kính đưa bài thi của mình lên, “Ba vị trưởng lão, đây là đáp án của ta.”

“Thì ra là Tần Phi Vân a”, Hà lão hơi mỉm cười, “Để đáp án đó rồi lui xuống đi.”

“Vâng, Hà lão.”Tần Phi Vân chậm rãi lui xuống. Chẳng qua nàng nộp bài trước tiên làm cho phía dưới nghị luận ầm ĩ.

“Là Tần Phi Vân a, tốc độ thật mau, phỏng chừng quán quân lần này cũng là nàng đi.”

“Ha ha, đừng quên còn có thanh ngọc công tử, thanh ngọc công tử là tôn tử của hội trưởng đại nhân, chắc chắn thực lực không thể coi thường.”

“Mặc kệ thế nào, so về tốc độ vẫn là Tần gia Tần Phi Vân chiếm ưu thế.”

Trong lúc mọi người còn đang nhao nhao nghị luận, những người khác cũng lần lượt nộp bài thi.

Thanh ngọc công tử cầm bài thi trong tay đi lên phía trước, trên khuôn mặt thanh tú mang ý cười nhàn nhạt, hắn gật đầu với ba người rồi lui xuống, hiện giờ cũng chỉ còn một vài người chưa nộp bài thi...

---------------------------------

CHƯƠNG 90: THẾ GIỚI NÀY THẬT HUYỀN HUYỄN (2)

“Bang!”

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nam nhân mặc hắc bào buông bút trong tay xuống, hắn cầm bài thi vẫy vẫy cho khô mực rồi bước về phía ba vị trọng tài.

Hà lão cầm bài thi của hắn để qua một bên, nhìn qua phía nén nhang, nhàn nhạt nói: “Còn một phần mười thời gian, hi vọng tốc độ các vị nhanh hơn một chút, hết giờ mà chưa nộp bài thi cũng sẽ bị loại.”

Một phần mười thời gian có thể hoàn thành cái gì?

Có mấy người đã đổ mồ hôi lạnh, chỉ có Mộ Như Nguyệt vẫn bình tĩnh viết bài, giống như chưa nghe thấy gì cả.

“Chẳng lẽ ta đoán sai?” Hỏa lão nhăn mày, “Đây chỉ là kiến thức cơ bản thôi, nàng cũng cần tốn thời gian lâu như vậy, chẳng lẽ nàng không phải hắc mã lần này? Trầm miên hương có lẽ chỉ là trùng hợp đi.”

Một chút nhang cuối cùng rơi xuống, mà Mộ Như Nguyệt cũng viết xong một chữ cuối cùng trước khi nhang cháy hết.

“Vận khí của nàng thật không tồi, trước một giây cuối cùng cũng hoàn thành.” Tần Phi Vân mắt lạnh nhìn Mộ Như Nguyệt đang đi về phía trọng tài, cười lạnh, nàng còn tưởng nữ nhân này ngay cả vòng loại cũng không qua được.

Bất quá như vậy mới có hứng thú, không phải sao? Nếu thực lực đối phương quá kém, nàng đả kích cũng không có ý tứ gì, cho nên, thật ra Tần Phi Vân hi vọng nàng có thể vượt qua vòng đấu loại.

“Tốt, thời gian đã hết, các vị đều buông bút chờ kết quả đi.”

Nghe thế, nhóm người chưa làm xong đều lộ vẻ thất vọng lui xuống, bọn họ biết chắc là bị loại rồi.

Hà lão cũng mặc kệ biểu tình của người khác, bắt đầu cùng hỏa lão đọc bài thi của nhóm thí sinh, chỉ có Tần lão là mặt lạnh ngồi một bên không thèm liếc nhìn bài thi một cái.

Trong lòng hắn đã sớm xác định, xem hay không cũng chẳng có gì khác nhau.

“Hỏa lão, ngươi xem người này viết”, đột nhiên Hà lão cầm một tờ bài thi, kích động nói, “Ta còn thắc mắc tại sao lần trước ta dùng Vân hỏa thảo cùng Tinh quang hạt luyện chế đan dược lại luôn bị nổ lò, thì ra là thiếu một thành phần, còn có, thì ra Vân tử bì còn có công hiệu này, lần đầu tiên ta nghe nói...”

Nếu bài thi này viết lung tung, Hà lão sẽ không kích động như thế, nhưng mà bài thi này giải thích rất tỉ mỉ kĩ càng khiến hắn không thể không tin tưởng.

Hơn nữa, bài thi này viết rất lưu loát, thành phần mỗi loại dược liệu đều phân tích rất rõ ràng, còn có những điều bọn họ chưa từng nghe nói qua, ngay cả đan phương luyện chế cũng viết hơn mười loại.

“Mộ Như Nguyệt...” Hà lão nỉ non tên này, ánh mắt kích động, “Gia hỏa này nhất định là thiên tài, không sai, tuyệt đối là thiên tài.”

Trí nhớ một người là có hạn, cho dù có sư phụ chỉ dạy, nhưng sao nàng có thể biết nhiều như thế? Ngay cả tiểu tử thanh ngọc kia cũng chỉ viết sáu loại mà thôi.

“Cái gì?” Hỏa lão đoạt bài thi qua xem, hắn nhìn nội dung trên đó, lại có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là như thế, ta nói lần trước luyện chế tam nguyên đan sao lại thất bại, thì ra là như vậy.”

“Ta còn chưa xem xong ngươi đoạt cái gì!” Hà lão hung hăng trừng mắt hắn một cái, vội vàng đoạt lại bài thi, nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy có chỗ không hiểu lắm.

“Ngươi...” Thấy lão nhân này không biết xấu hổ như vậy, hỏa lão giận thổi râu trừng mắt, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể thò đầu lại gần cùng nhau xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.