Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ

Chương 5: Chương 5: CHƯƠNG 4: CÕNG ĐỐNG PHÂN NÀY LÊN NHA




Editor: VẠN HOA PHI VŨ

“Tống Ngạn Triệt ngươi thật to gan? Kim ốc tàng kiều còn chưa tính, còn dẫn ta tới gặp người đẹp của ngươi, ngươi muốn chết sao?” Đường Cửu nhấc chân định đạp, lại bị Tống Ngạn Triệt lắc mình một cái né tránh, Đường Cửu không kịp phanh lại, thiếu chút tự treo mình lên chạc cây hoa mai.

Tống Ngạn Triệt khẽ mỉm cười, nhẹ khép quạt giấy, nhẹ nhàng đưa tay kéo kẻ tâm thần trước mắt lên. Nghiêng đầu cười mà hỏi: “Ghen à?”

“Ghen cái đầu ngươi ý, không phải muốn đi gặp người thiếu nữ xinh đẹp của ngươi sao? Đi! Gặp!” Đường Cửu rút cánh tay của mình về, lau lau vào quần áo, giật nhẹ vạt áo, cũng không quay đầu lại, sải bước đi về phía trước.

“Ai! Ngươi chậm một chút, sao đi như con cua vậy, ngươi lại hù dọa người ta đấy.” Tống Ngạn Triệt bình tĩnh đi theo ở đằng sau, nụ cười trên mặt rực rỡ đầy sức sống.

“Éc. . . . . .” Vừa vào cửa, Đường Cửu liền ngây ngẩn cả người. Hay cho một mỹ nhân ốm yếu còn đẹp hơn Tây Tử ba phần. Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngũ quan lại hết sức tinh xảo xinh đẹp, lông mày cong cong như liễu, mắt như nước mùa thu, thật sự là vừa thấy đã thương. Chỉ là dáng người này thật sự không tốt, hẳn là ngã bệnh quanh năm, chỉ sợ cả đời này khó có thể rời khỏi giường bệnh. Tất cả mọi người nói Tống Ngạn Triệt có bệnh, nhưng ở trong mắt Đường Cửu, bệnh của cô nương kia còn nghiêm trọng hơn Tống Ngạn Triệt rất nhiều. Đáng tiếc, một cô nương như tiên trên trời hoá làm người như thế, thân thể lại yếu đuối như vậy.

“Này! Còn nhìn à?” Tống Ngạn Triệt đẩy Đường Cửu ngăn ở trước mặt ra “Thân thể rất khỏe nha! Ngươi vừa đứng, thì không ai qua được.”

“Ngừng. . . . . . Ngươi mới chặn đường ý! Ngươi mới khỏe! Tại sao ngươi không nói là thân ngươi quá to, mới. . . . . . Mới không qua được .” Đường Cửu nói thì nói như thế, nhưng không khỏi cúi đầu nhìn qua mình, rất tốt mà. Mặc dù mình không có thân hình mảnh khảnh như mỹ nhân bị bệnh này, nhưng tuyệt đối dung mạo cũng tốt không kém mà.

“Thế nào, mấy ngày nay khá hơn chút nào không?” Tống Ngạn Triệt nói với mỹ nhân bị bệnh trước mắt không giống nhạo báng như với Đường Cửu, trái lại hết sức dịu dàng, xem ra hai người cũng hết sức quen thuộc.

“Tốt hơn nhiều, biểu ca, khụ khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Huynh thành thân, vốn muội nên đi chúc , chỉ là. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Thân thể muội đây thật sự không tốt, lại để huynh mang theo tẩu tẩu đến. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Đến thăm muội trước rồi, Tiêu Tuyết thật sự muốn thi lễ, khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” Lời này còn chưa nói hết, vị tên là biểu muội Tiêu Tuyết liền ho lên không ngừng, trên khăn tay cũng nôn xảy ra chút máu tươi, xem ra bệnh thật sự rất nặng.

“Tuyết Nhi, mọi người đều là người một nhà, cần gì khách khí, muội yên tâm, biểu ca sẽ không để muội xảy ra chuyện, đại ca sẽ nhanh chóng mang đại phu trở lại, vị đại phu này nhé! Y thuật cực kỳ cao, nhất định có thể chữa cho muội khỏi bệnh! Đến lúc đó biểu ca ta bảo đảm muội khỏe như vâm luôn.” Tống Ngạn Triệt đưa ngón trỏ ở trước mặt vừa so sánh, chỉ kém lấy tay vuốt vuốt chóp mũi biểu muội hắn.

“Khụ khụ!”

“Làm sao ngươi cũng khụ rồi? Chẳng lẽ cảm thấy biểu muội ta ho khan đẹp, cũng muốn học? Giọng cỡ lớn của ngươi vẫn nên miễn đi, chớ dọa biểu muội ta.” Tống Ngạn Triệt đối mặt Đường Cửu, thật sự đúng là chẳng có một lời hay, ngay cả giọng nói cũng thay đổi, dịu dàng là cái gì, chỉ sợ bây giờ đã ném ra ngoài chín tầng mây rồi.

Không đợi Đường Cửu cãi lại, Tiêu Tuyết đã nói trước, khăn tay nhẹ nhàng che, cúi đầu cười yếu ớt: “Biểu ca lại nói bậy, tẩu tẩu đây tính tình hào phóng, đã sớm nghe di mẫu nói, kỹ thuật chưng cất rượu của tẩu tẩu đệ nhất thiên hạ, Dao Trì Tiên nổi tiếng thiên hạ, hôm nay thấy . . . . . Khụ khụ. . . . . . Tẩu tẩu, chẳng những là người khéo tay, còn là một mỹ nhân như tiên trời, biểu ca cưới được tẩu tẩu đó là may mắn của biểu ca. Tiêu tuyết muốn làm lễ ra mắt tẩu tẩu.” Nói xong, mỹ nhân bị bệnh kia liền muốn đứng dậy hành lễ, chỉ là thân thể mang bệnh, vừa nhấc cái chăn trên người lên, lúc khẽ kéo một cái, lại bắt đầu không ngừng ho khan, Đường Cửu sợ hãi vội vàng đến bảo nàng đừng đa lễ, cứ nằm dựa vào thôi.

Lại ngồi chốc lát, Đường Cửu cùng Tống Ngạn Triệt liền đứng dậy cáo từ, thứ nhất vị biểu tiểu thư này có bệnh trong người, thật sự là không tiện quấy rầy lâu, nàng ấy cũng không đủ tinh thần và thể lực tán gẫu với người ta. Thứ hai bản thân Tống Ngạn Triệt cũng là con ma bệnh, mặc dù không nghiêm trọng như Tiêu Tuyết, nhưng thân thể cũng không khỏe mạnh, cường tráng như Đường Cửu, vẫn là sớm trở về thì hơn.

Mặc dù hay đang ở bên trong Tống phủ, nhưng Tiêu Tuyết Các này là nơi u tĩnh, là một nơi thanh nhã, cách chỗ ở của Đường Cửu bọn họ không gần. Đối với Đường Cửu mà nói, có thể lập tức đi trở về, nhưng loại như Tống Ngạn Triệt này có thể khó tránh khỏi đi được một lúc thì bị ngất. Bên cạnh lại không mang theo người làm, đến lúc đó còn không phải là chính Đường Cửu nàng cõng cái tên Tống Ngạn Triệt này về. Cõng về cũng không phải chuyện lớn gì, sư tử bằng đá nàng cũng mang nổi, huống chi là tên ma bệnh Tống Ngạn Triệt này.

Chỉ là chính là nàng không muốn, không đáng nha! Dù sức lực không có chỗ sử dụng, nàng cũng không thể dùng cho tên ma bệnh ở đây, ghét bỏ hắn còn không kịp! Còn cõng hắn, ta nhổ! Ta nhổ ta nhổ ta nhổ!

“Tống Ngạn Triệt, trong phủ của các ngươi có phải phong thủy không tốt hay không, thế nào lại một người ngã bệnh, hai người ngã bệnh, mọi người đều ngã bệnh? Này? Xem ra biểu muội ngươi bệnh rất nặng, tại sao ngươi không mời giúp nàng một đại phu?”

“Đúng vậy! Phong thủy tốt mới có thể lấy cái kiểu người như ngươi vào cửa, lại nói, ngươi không nghe thấy sao? Đại ca ta đã đi mời đại phu rồi.” Quả nhiên, họ Tống này há miệng là không nói lời hay.

“Ngươi còn có đại ca sao? Là biểu ca của ngươi sao? Ca ca ruột thịt của Tiêu Tuyết?”

“Đại ca? Ha ha! Là của đại ca kết nghĩa của ta, họ kép Thượng Quan, tên đơn một chữ Hành, ngày khác chờ hắn trở về, ta sẽ giới thiệu cho các ngươi biết. Mà có lẽ không nên, ngộ nhỡ ngươi dọa đại ca ta, vậy ta rất mất mặt.” Lúc nào cũng chế nhạo người khác, mỗi phút mỗi giây trêu chọc Đường Cửu, chính là chuyện khiến Tống Ngạn Triệt cảm thấy thú vị nhất lúc này.

“Ngươi còn có đại ca kết nghĩa sao? Ta cũng có một kim lan tỷ muội, hôm nào giới thiệu cho ngươi biết, bảo đảm nàng có thể hù chết ngươi!” Dứt lời, một tiếng “Bốp”, Đường Cửu chợt vỗ trên bả vai Tống Ngạn Triệt một cái. Tống Ngạn Triệt đau đớn la lên á á, tay dùng sức mạnh như vậy là muốn giết người à.

“Không đợi cha ngươi, chị em tốt của ngươi dọa ta chết, ta đã bị ngươi đánh chết rồi, ngươi không thể giống phụ nữ, dịu dàng một chút, nhã nhặn một chút.”

“Bốp” lại thêm một cái: “Không thể!” Đánh xong người ta rồi bỏ chạy. Đường Cửu đánh Tống Ngạn Triệt xong, vèo một cái liền nghiêng mình nhảy đi. Tống Ngạn Triệt rất đau, đau muốn chết. Tống Ngạn Triệt tức giận rồi nha! Cực kỳ phẫn nộ.

Đợi đến Tống Ngạn Triệt trở lại bình thường, cái đồ đanh đá kia đã sớm chạy ra khỏi ngoài hơn trăm thước, khóe miệng giương nhẹ, khóe môi khó nén nổi một nụ cười, “Chạy trốn rất nhanh, ta nói, Man Ngưu! Man Nữu! Man Nữu Nữu(*)! Ngươi chờ ta một chút, này? Ta gọi ngươi rất Nữu Nữu đi!”

(*) Man Nữu Nữu: Con nhóc ngang ngược

Cách thật xa, Đường Cửu liền nghe được tên thân mật mới của mình, Man Nữu Nữu, cái gì thế? Thật khó nghe.”Man Nữu Nữu cái gì, ngươi mới là Man Nữu Nữu đấy.”

“Man Nữu Nữu! Man Nữu Nữu! Man Nữu Nữu!” Nàng không để cho gọi, Tống Ngạn Triệt càng không thể không kêu, theo ở phía sau mà gọi cực kỳ vui sướng.

Đường Cửu chợt dừng lại, đứng tại chỗ quát um lên: “Tống Ngạn Triệt, ngươi đến đây cho ta, ta vả nát miệng ngươi! Ta xem ngươi còn này này này! Thế nào lại ngất vậy, này! Đừng có giả bộ, đứng lên!”

Còn chưa chạy đến trước mặt, cách hơn ba mét, Tống Ngạn Triệt lảo đảo ngã gục, cái đầu to hướng thẳng xuống, ngã xuống đất, sau đó nằm sấp trên mặt đất không có động tĩnh, không nhúc nhích giống như bông hoa bông, hay hoặc là giống như một đống phân, Đường Cửu càng nhìn, càng thấy hắn giống như một đống phân, đúng! Chính là một đống phân, một đống phân nha!

“Cõng đống phân này lên nha, bước trên đường về nhà nha! Cố gắng lên! Cố gắng lên! Cố gắng lên. . . . . . Cõng đống phân này lên nha, bước trên đường về nhà nha! Cố gắng lên! Cố gắng lên! Cố gắng lên nữa! . . . . . .” Đường Cửu vừa hô khẩu hiệu, vừa đi về sân nơi bọn họ ở, cơ mặt người trên lưng căng cứng như sắp hỏng, cũng sắp không nhịn được, thật là vừa tức giận, vừa buồn cười.

Tại sao hắn lại muốn giả bộ bất tỉnh, đây là đang hành hạ ai đó, nhưng nghe biệt hiệu âm vang hùng hồn như vậy, hắn đây không phải là tự mình hành hạ mình sao! Tự làm tự chịu mà. . . . . . Tống Ngạn Triệt đã nhịn đến nội thương, nín đến hộc máu rồi!

Thật vất vả mới khiêng hắn trở về, tuyệt vời, lập tức hô lớn. Trên dưới Tống phủ tại chỗ dường như dốc toàn bộ lực lượng, mọi người từ già đến trẻ, ba chân bốn cẳng nâng cục cưng bảo bối này trở về. Nếu như là bình thường, trên lưng Đường Cửu cõng những thứ đồ khác, nhất định sẽ cảm giác mình bị cướp bóc. Nhưng bây giờ trên lưng nàng là cái kia, nàng chỉ cảm thấy trên lưng nhẹ nhõm hẳn, cuối cùng cũng vứt được đống phân này rồi.

Buổi tối, Tống phu nhân trở lại, vừa nghe nói Tống Ngạn Triệt té xỉu, liền vô cùng lo lắng chạy tới. Vừa chạy tới thăm, Tống Ngạn Triệt đang ở trên giường quấn lấy bắt Đường Cửu phải cho hắn ăn cháo! Đường Cửu đương nhiên là không chịu. Lúc hai người đang ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, Tống phu nhân đã tới, sau khi đến, vội vội vàng vàng ngồi ở mép giường.

Đường Cửu vội vàng tránh ra, có thể xem là tạm thời thoát khỏi tên vô lại này rồi, cái gì cũng đổ thừa lên người nàng, nhất định cho rằng mình hại hắn té xỉu, vừa nói hắn, hắn còn nói một thôi một hồi những lí lẽ ngụy biện xằng bậy. Coi như Đường Cửu chịu thua, rõ ràng chính hắn kéo mình đi Tiêu Tuyết Các, lúc này ngược lại đều là trách nhiệm của mình. Càng tức chính là bản thân mình đã chịu bao nhiêu cực nhọc để vác cái thứ như hắn trở trở về, vậy mà một chữ cảm ơn cũng không có, thật đúng là cõng một đống phân trở về mà.

Tống phu nhân tới thật ra cũng không nói gì, Đường Cửu nhìn ra được, là do Tống phu nhân quá lo lắng cho con trai bảo bối này của mình, mới khiến Tống Ngạn triệt vô dụng như vậy Chỉ là, có câu nói: trong họa có phúc. Tống Ngạn Triệt bị ngất xỉu như vậy, trái lại nàng lại có chỗ ở. Cái đồ Tống Ngạn Triệt này vậy mà lại mở miệng nói với nương hắn muốn ngủ sập,bảo mình đang có bệnh trong người, trong phòng để sập ngủ khá là tiện.

Đầu tiên Tống phu nhân không đồng ý, sau lại không chịu nổi trận thuyết phục của Tống Ngạn Triệt. Nhớ tới lời nói kia, Đường Cửu liền thở cũng không ra hơi. Cái gì mà nàng ngủ ngáy ngủ nghiến răng, nhào lộn hoa tay múa chân..., cái gì mà đêm hôm khuya khoắt nàng nằm mơ nhảy dựng lên như khỉ làm xiếc! Nghĩ đến những thứ này, Đường Cửu tức giận muốn phun ra ba lạng máu bầm .

Thế này thì bảo sau này nàng phải sống ở Tống gia thế nào. Tống phu nhân là người chú ý mặt mũi như vậy, cũng mang nét mặt sợ ngây người. Nhìn lại biểu cảm của những hạ nhân lúc ấy, mọi người cũng nén cười, nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, nước mắt rơi điên cuồng, ngũ quan vặn vẹo, đoán chừng mọi người cũng bị nội thương, quan trọng nhất là ánh mắt nhìn nàng đều kỳ dị. Đường Cửu phỏng đoán có lẽ bọn họ đều đang khiếp sợ, nhất định là như vậy, về sau có cơ hội, nàng nhất định sẽ xé rách cái miệng mở ra là nói lời xấu xa của Tống Ngạn Triệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.