Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ

Chương 13: Chương 13: CHƯƠNG 12: “QUẢ CÂN” RƠI TỪ TRỜI CAO




Editor: VẠN HOA PHI VŨ

“A ~. . . . . .” Kèm theo một tiếng tiếng kêu thê lương, một thứ từ trên trời nện mạnh xuống một bóng người, người bị đập đau đớn rên rất yếu ớt, cho dù hắn không thấy được tảng đá lớn trên người, hắn cũng cảm thụ được hơi thở của người này, người này là Đường Cửu.

“Quả cân mà! Ngươi đứng lên cho ta!” Không còn hơi sức hừ hừ, chống đối, cuối cùng đành khóc thầm cầu khẩn, “Quả cân này, ngươi tới đây làm gì?”

“À? Ai? Là ngươi à? Ha ha. . . . . . Thật tốt quá. . . . . .” Đường Cửu ngồi ở trên người một sinh vật không rõ, đang phiền muộn lắm! Cũng không biết thân thể lớn của mình đại đập trúng ai Chẳng lẽ lại khiến tai nạn chết người? Lần này thì tốt rồi, người bị đập trúng chính là Tống Ngạn Triệt, vậy cũng không cần gấp rồi. Nàng hưng phấn trực tiếp nhảy trên lưng người ta hai cái.

Không cần gấp sao? Rất quan trọng đấy! Bị “Tảng đá ngàn cân” Đường Cửu này nhảy một cái, Tống Ngạn Triệt bị đập trúng mà muốn hộc máu, “Ngươi đứng lên cho ta! Ngươi mà không đứng, bản thiếu gia sẽ. . . . . . Chết đấy. . . . . .”

“Ồ ồ ồ!” Đường Cửu vội vàng vui vẻ nhảy nhót đứng dậy. Lúc đập Tống Ngạn Triệt nàng không áy náy chút nào, mà ngược lại, vô cùng vui sướng. Dù là ở trong bóng tối, Tống Ngạn Triệt đứng trước khuôn mặt phấn chấn, vui mừng như chim sẻ nhảy nhót, vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, tức đến mức Tống Ngạn Triệt muốn nổi điên.

“Đỡ ta đi lên!” Tống Ngạn Triệt run run rẩy rẩy đưa ra một bàn tay cực kỳ kiêu ngạo, chờ Đường Cửu đỡ hắn lên, Đường Cửu đã nện vào người ta còn không biết nhẹ một chút, vô cùng dã man cộc cằn xách thẳng Tống Ngạn Triệt lên. Sau khi Tống Ngạn Triệt đứng dậy, vẻ mặt không thể quên nổi, chữ đau viết to bự trên mặt hắn, nét ngang nét dọc từ từ hiện lên.

“Ngươi! Sao lại chạy đến đây, đây là thư viện, dù ngươi nhớ ta, không thể xa ta, cũng không thể chạy đến đây đâu? Được rồi, nhìn lén ngươi cũng nhìn xong rồi, nhìn xong rồi thì ngươi trở về đi! Con Bé Dã Man, về sau, lúc nhìn lén người khác có thể đứng vững trên tàng cây một chút hay không, ngươi nhìn người bị rơi trúng là ta đi. . . . . . Ai u. . . . . . Ta đây da mịn thịt mềm đấy! Khuôn mặt ta đây anh tuấn, khí chất ngọc thụ lâm phong, mất sạch!” Lời nói này của Tống Ngạn Triệt cơ hồ có thể dùng từ không biết xấu hổ để hình dung, có câu nói là không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch, cuối cùng Tống Ngạn Triệt hắn đã đi đến cuối con đường lớn này rồi.

“Ta nhổ vào!” Đường Cửu tỏ vẻ xem thường thể hiện nàng đang khinh thường Tống Ngạn Triệt, đáng tiếc nàng đã quên chuyện buổi tối này, mặc dù trăng sáng sao thưa, trăng sáng hoa quang, chiếu lên mặt đất giống như như cảnh tiên, nhưng nàng ta xem thường Tống Ngạn Triệt nên chỉ nhìn mà không gọi. Không phải mắt của nàng nhỏ, ánh mắt vụt sáng của nàng rất to đấy. Chỉ là ánh trăng dù có sáng hơn nữa, hắn cũng không nhìn thấy biểu cảm rất nhỏ của Đường Cửu! Không nhìn thấy Đường cửu này xem thường, nhưng Tống Ngạn Triệt vẫn như cũ có thể từ câu ta nhổ vào kia mà cảm nhận được sự ghét bỏ đầy ắp của Đường Cửu.

Đường Cửu: “Ngươi đến đây!”

Tống Ngạn Triệt nhìn đôi tay nhỏ bẻ không ngừng vẫy gọi của Đường Cửu, tại sao lại cảm giác rằng nó không có ý tốt, hôm nay là ngày 15 trăng rằm, chẳng nhẽ yêu quái Đường Cửu này biến thân sao? Nàng ta có sức mạnh kinh người, sức nhổ núi, khí ngút trời, có một không hai, đúng là không phải con người, tám phần là một yêu quái. Nhưng mà nàng ta diễn xuất thô kệch, không giống hồ ly tinh, dù dáng dấp xinh đẹp nữa cũng không giống, ngược lại lang yêu khá giống nàng.

“Lang yêu mà!”

“Ngươi nói ai tên là lang yêu đấy?”

Tống Ngạn Triệt nghĩ như vậy cũng liền nói ra như vậy, Đường Cửu vừa nghe liền bùng nổ, “Ngươi mới là lang yêu, cả nhà ngươi đều là lang yêu!”

Tống Ngạn Triệt cười ha ha: “Đúng! Đúng! Đúng! Ta là lang yêu, cả nhà của ta đều là lang yêu, ! Sói cái! Cũng gào thét một cái đi! Ngao ~. . . . . .”

Nói chuyện thì nói chuyện, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng còn gào rú nữa, Đường Cửu tức đến mức muốn quất hắn! Gào rú cái gì chứ? Còn ngao! Ngao cái gì ngao? Không sợ gọi hết mội người trong thư viện ra sau núi sao.

“Được được được! Đừng trợn mắt nhìn, trừng ta cũng không nhìn thấy! Nhưng mà, cảm nhận được sát khí trên người ngươi, bản thiếu gia tới còn không được sao? Bản thiếu gia có thương tích trong người! Vừa rồi bị ngươi đè đau, ngươi hãy hành hạ bản thiếu gia nhẹ một chút.” Cái miệng này của Tống Ngạn Triệt! Đường Cửu thật sự muốn xé rách hắn, thực sự là nhịp nhàng khiến người đang sống sờ sờ tức chết. Nếu không phải sợ khuya khoắt bắt tất cả đám tú tài, thư sinh nghèo kia nghe cãi vã, thì thật sự nàng sẽ đánh cho hắn một trận tê người. Họ Tống này, chính là cần ăn đấm!

Đuổi theo đập! Đập lên đầu bả vai của Tống Ngạn Triệt này! Tống Ngạn Triệt cũng không biết tại sao muốn nhận phần này tội! Nữ tử khác thì cũng thôi đi, đánh cứ đánh, mặc dù trong mắt người ngoài Tống Ngạn Triệt hắn mang bộ dáng thư sinh nhu nhược, nhưng thật ra người ta chính là người luyện võ mà. Nhưng mà người luyện võ này cũng có chút cố hết sức. Đừng nhìn dáng vẻ của Đường Cửu mảnh khảnh, trên thực tế là một thân cơ bắp, nâng lên thật sự rất nặng, không hổ là người có thể nhấc sư tử bằng đá lên, thể trọng này cũng có thể so với sư tử bằng đá rồi.

Hắn là thư sinh yếu đuối kia mà, hắn còn bị đập một cái, hắn phải ra vẻ nữa! Hắn không giả bộ ngã trái ngã phải, lảo đảo, thì chuyện này không phù hợp lẽ thường đâu! Vì vậy Tống Ngạn Triệt bắt đầu lắc lư, lắc đông, lắc tây, hắn phải biểu hiện thật yếu đuối!

Trời mới biết hắn lắc lư như vậy, Đường Cửu muốn quất hắn bao nhiêu! Đường Cửu hận không được đá mạnh chân lên vai hắn một cái, đạp nát bấy xương hắn.

“Ta nói, ngươi đừng lắc lư nữa, đây chính là vì biểu muội ngươi làm việc đấy? Ngươi cũng mong bệnh cũ của biểu muội ngươi có thể sớm ngày hết chứ? Vị lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc Tần cô nương nói rồi, phải để Nhật Nguyệt Thần Tiên Đằng phải hút lấy tinh hoa nhật nguyệ, ta thận trọng mang từng đoạn từng đoạn từ trên núi xuống, dễ dàng lắm sao? Nếu không phải là ngươi khuya khoắt chạy đến đây, ta sẽ bị ngươi dọa sợ đến rớt xuống sao? Ta cho ngươi biết, đập trúng ngươi, đó là ngươi đáng đời! Đây là do chính ngươi, ngươi cũng chỉ có thể tự mình nếm kết cục này thôi.”

“Đã biết! Đã biết! Ngươi đừng nói nữa, tập trung leo lên đi! Ngươi đừng nắm hỏng cái Tiên Đằng gì đó kia.” Tống Ngạn Triệt cảm giác mình thật xui xẻo! Nửa đêm ra ngoài hoạt động gân cốt, thật vất vả mới rời cmn đi, định nắm chặt thời gian luyện công. Ngày xưa ở nhà, có nương hắn ở đây, hắn cũng không dám chạy đi luyện công thường xuyên. Vốn tưởng rằng giờ được tự do, nhưng ai có thể nghĩ quân chưa thắng trận đã chết! Lần đầu tiên của hắn: tới rừng cây nhỏ phía sau núi luyện kiếm, đã bị nha đầu Đường Cửu này đập trúng rồi, duyên phận mà! Tống Ngạn Triệt yên lặng rơi lệ trong tim. . . . . .

Mất sức của chín trâu hai hổ, Đường Cửu thật khó khăn bò lên, Tống Ngạn Triệt coi như đã hiểu, nha đầu này chính là “Một tên đại ngốc”, uổng phí sức lực của cơ thể, mà tài nghệ lại kém, còn cái đầu đầu. . . . . . Thì. . . . . . Cũng tạm được! Coi như có thể miễn cưỡng vượt qua kiểm tra trí thông minh. Hôm nào, tìm một cơ hội, dạy Đường Cửu một chút, để cho nàng cũng học một ít võ thuật. Tống Ngạn Triệt càng nghĩ càng thấy không thích hợp, vậy không phải là hắn đào hầm cho mình sao? Nếu Con Bé Dã Man này học võ công xong, còn không bắt nạt hắn mỗi ngày sao.

Ánh trăng như thần chú, kim đằng lóng lánh, khẽ sáng, hiện lên từng điểm ánh sáng, Nhật Nguyệt Thần Tiên Đằng coi như là hoàn thành lần đầu tiên hút lấy tinh hoa của mặt trăng, linh khí của thiên địa. Đợi Tiên Đằng này lấp lánh ánh sáng nhạt, Tống Ngạn Triệt mới phát hiện dây mây này chia làm hai rễ, đan vào nhau mà sinh trưởng, lửa nước cùng tồn tại, hồng cùng xanh lá xen lẫn nhau mà sinh trưởng, giờ phút này lóe kim quang chính là màu xanh lá của Nguyệt Quang Đằng, mà màu đỏ của Thái Dương Đằng không phản ứng chút nào.

Mới vừa rồi chỉ lo chơi đùa tranh cãi ầm ĩ với Đường Cửu, lại quên nghiêm chỉnh hỏi tỉ mỉ, đợi Tống Ngạn Triệt tỉ mỉ hỏi, mới biết được hôm nay Nguyệt Thần Tiên Đằng này hút lấy tinh hoa thiên địa mới là bước đầu tiên, mà bước thứ hai là do đại ca kết nghĩa Thượng Quan Hành của hắn đi làm, về phần bước thứ ba dĩ nhiên là muốn đưa những thứ đồ này lên tay Tần cô nương, để cho lạt thủ y tiên vì Biệt Tiêu Tuyết chữa khỏi căn bệnh đã nhiều năm này.

Tống Ngạn Triệt nhìn Đường Cửu leo lên leo xuống, còn phải ở đây đợi đến ngày mai mặt trời xuống núi thật khổ cực, thân là nam tử, làm sao có thể nhẫn tâm vứt một mình này ở đây, liền quyết định ở chỗ này cùng với Đường Cửu mãi cho đến khi lấy tinh hoa nhật nguyệt xong.

Đường Cửu nhìn ánh mắt kiên định của Tống Ngạn Triệt, khóe miệng vô thức hiện lên một chút ý cười, Tiểu Dạng (*)! Chớ nhìn thân thể hắn yếu ớt, ngược lại còn rất có khí phách đàn ông, rất có lòng trách nhiệm, nhưng mà đã nửa đêm, thân thể kia của hắn sao có thể chịu được, giữa trưa mai còn một cửa quan lớn nữa! Nếu hắn bị phơi nắng hôn mê, nàng vừa phải lo cho Tiên Đằng! Vừa phải lo cho Tống Ngạn Triệt hắn nữa!

(*) bản gốc là 小样, là kiểu xưng hộ thân mật giữa bạn bè đồng trang lứa, nếu dùng cho người không quen thân sẽ là mất lịch sự, có thể hiểu như cách xưng hô mày-tao giữa bạn bè trong tiếng Việt.

Đường Cửu càng nghĩ càng thấy không được, đứng ở trên sườn núi dụ dỗ Tống Ngạn Triệt trở về. Lời mới nói ra một nửa, chỉ nghe sói tru “Ngao” một tiếng, Đường Cửu sợ đến mức vội vàng nuốt nửa lời còn lại vào.

Tống Ngạn Triệt đứng dưới sườn núi, nhìn bóng dáng Đường Cửu co đầu rúc cổ, không khỏi vui lên, đứa ngốc! Nói bụng cũng không biết! Cũng may mà hắn biết nói bụng, nha đầu này lại sợ sói, nếu không thật sự không dễ làm. Lại nói nha đầu này ác như sói cái thành tinh, sao lại sợ sói nhỉ? Chẳng lẽ sợ thấy đồng loại thì hiện nguyên hình?

“Ngươi mới hiện nguyên hình!” Tống Ngạn Triệt cũng thật là, nghĩ thì nghĩ, còn nói ra ngoài làm gì, nói người ta là sói cái thành tinh, sói cái thành tinh này không mắng ngươi mới là lạ đấy!

Tống Ngạn Triệt đây cũng là cảm thấy nhàn rỗi cô quạnh, hai người sẽ đỡ nhàm chán hơn nhiều! Vẫn nên tranh cãi ồn ào một chút, đùa thật vui. Nhất là nha đầu Đường Cửu này, cái miệng không buông tha cho người khác, cãi nhau với nàng rất vui A ha ha ha. . . . . .

Ầm ĩ cũng ầm ĩ, cãi nhau cũng cãi nhau, đêm dài đằng đẵng, này Tiên Đằng còn phải chớp hai lần, một lần tối một lần sáng, đừng xem hiện tại kim quang lấp lánh, không ngừng bốc lên Tiên Quang, sau này lần hai sẽ càng sáng hơn, hơn nữa một khi ánh sáng trở nên mạnh, nhấp nhoáng chớp hiện, phải phun thuốc nước riêng của Tần Mộ Sắc lên gốc Tiên Đằng, nếu không gốc cây Tiên Đằng liền vô dụng, cho nên, đôi mắt hai người không dám nháy một cái, coi chừng một tấc không rời.

Không có chuyện làm, nhìn Tiên Đằng đủ rồi, cũng chỉ phải nhìn trời, trăng sáng đủ đẹp, mặc dù tối nay sao không nhiều, nhưng bóng đêm vẫn rất đẹp, không được hoàn hảo chính là trên núi ban đêm gió lớn, Đường Cửu mặc áo choàng, nhưng mà có một thiế gia nho nhã yếu đuối ở bên cạnh, cũng đành phải tặng cho hắn.

Tất nhiên Tống Ngạn Triệt không chịu nhận, nhưng mà càng không lay chuyển được Đường Cửu, lại không thể nói thân thể mình vô cùng khỏe mạnh, so với nàng còn mạnh khỏe hơn nhiều. Không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, nhưng khi nhìn thấy Đường Cửu lạnh cóng run lẩy bẩy, sao có thể bảo hắn nhẫn tâm, cùng nhau sử dụng đi! Ôm chầm bả vai, vai kề vai, cùng nhau khoác trên vai, cùng nhau che gió tránh rét, Đường Cửu sợ hãi hít một hơi khí lạnh, ngất nha, sàm sỡ nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.