Tương Dạ

Chương 118: Q.1 - Chương 118: Câu chuyện về chiếc ô đen lớn




Màn kỳ diệu phát sinh sáng sớm hôm qua, Ninh Khuyết đã mơ hồ nhớ ra một ít, bao gồm cả cảnh tượng như thật như ảo mà hắn gặp được lúc hôn mê trên phố dài kia. Sự mạnh mẽ của vị tu hành giả ven hồ tiểu trúc triển lộ không chút nghi ngờ, dù Ninh Khuyết có mang hết ba thanh đao cũng không có khả năng là đối thủ, về chuyện gặp được trên phố thì càng hung hiểm, nếu không phải Hạo Thiên chúc phúc, hắn căn bản không có khả năng sống sót, càng không có khả năng nghênh đón đại cơ duyên như thế này.

Hắn tin tưởng vững chắc Hạo Thiên để hắn buông xuống thế giới này là có này dụng ý, cho nên hắn cho rằng bản thân sẽ không vô duyên vô cớ chết đi, loại tín niệm này chống đỡ hắn sống qua đoạn năm tháng tuổi thơ gian nan nhất, giúp hắn vượt qua hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác. Trong mắt hắn, chiếc ô đen lớn bên gối Tang Tang... chính là lễ vật Hạo Thiên ban cho mình.

Chiếc ô đen lớn thoạt nhìn thật phổ thông, trừ việc nó rất lớn ra, còn lại đều không có điểm gì khác lạ.

Nhưng trong cuộc chiến hung hiểm sáng sớm hôm qua, nếu không phải nó ngăn chặn thanh phi kiếm không chuôi kia ngay thời khắc mấu chốt nhất, lại chặn đứng chiêu kiếm chỉ ngưng kết suốt đời tu vi của Nhan Túc Khanh, Ninh Khuyết đã sớm chết đi.

Quá trình nhặt được chiếc ô đen lớn, thật hết sức tầm thường, tựa như hắn nhặt được Tang Tang.

Thật nhiều năm trước, Ninh Khuyết ôm đứa nhỏ sơ sinh đi trên quan đạo, nhìn sắc trời giống như sắp mưa, vừa khéo thấy chiếc ô đen bị người vứt bỏ bên cạnh đường, liền thuận tiện nhặt lên.

Thời điểm bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc con cầm lấy cán ô thật to của chiếc ô đen lớn, thế giới cũng không có tình huống khác thường gì phát sinh, bầu trời tối đen u ám không có lập tức trút xuống giông bão, Mân Sơn xa xa cũng không có lay động bất an, càng không có khói đen gì gì phóng lên cao, thần nhân mặc giáp vàng gì đó phá mây mà ra, ba hoa một tràng nói nhảm.

Lúc nhỏ hắn còn không biết tiết kiệm, sau khi qua hết mùa mưa liền chuẩn bị quẳng chiếc ô đen này, bởi vì hắn cảm thấy nó thật sự là quá bẩn, ngâm nước suối rửa bao nhiêu cũng không sạch, hơn nữa lại nặng quá mức, lưng đeo ô tay ôm đứa trẻ, còn muốn cướp lương thực quan phủ phát cho lưu dân chịu hạn phía nam với đám Man tộc thảo nguyên, thật sự là có chút phiền phức.

Nhưng kỳ diệu thay, có lẽ do thời gian dài ôm chiếc ô đen lớn ngủ, cô nhóc sơ sinh Tang Tang phát hiện trong lòng không có chiếc ô đen lớn liền bắt đầu thút thít nỉ non, vô luận Ninh Khuyết dỗ thế nào cũng không chịu nín, thậm chí ngay cả trộm đến nước đường cho ăn đều không có hiệu quả, hắn bất đắc dĩ đành phải đi nhặt chiếc ô đen lớn trở về.

Suốt mấy năm sau đó, rất nhiều chuyện gặp được đã chứng minh Tang Tang nỉ non và Ninh Khuyết quyết đoán quả thật vô cùng anh minh, trong quá trình sống cùng lão thợ săn, hoặc về sau săn thú một mình, chiếc ô đen lớn thoạt nhìn mười phần phổ thông kia dần dần hiển lộ càng nhiều chỗ kỳ dị.

Mặt ô đầy mỡ bóng loáng của nó không biết là dùng tài liệu gì chế thành, đúng là hoàn toàn không sợ hỏa thiêu, không sợ kiếm đâm đao chém, chỉ bằng vào loại phẩm chất riêng kỳ dị này, chiếc ô đen lớn đã vài lần cứu Ninh Khuyết và Tang Tang, thuở nhỏ chủ tớ hai người có thể sống sót giữa núi non trùng điệp thế gian hiểm ác, phần lớn đều nhờ công lao của nó.

Ninh Khuyết và Tang Tang làm bạn cùng chiếc ô đen lớn nhiều năm, sớm đã coi nó như một đồng bọn cực kỳ quan trọng, cho nên ngày đó tại cửa thành Trường An, Tang Tang mới nói ra câu kia: "Ô còn người còn, ô mất người vong."

Ngoại trừ không sợ hỏa thiêu, không sợ kiếm đâm đao chém, chiếc ô đen lớn còn có rất nhiều chỗ kỳ dị khác, Ninh Khuyết hết sức tin tưởng điểm này, chỉ là bản thân tạm thời còn không có năng lực phát hiện, cần chậm rãi mò mẫm.

Tràng chiến đấu sáng sớm hôm qua, giống như trận đánh nguy hiểm nhất trên chiến trường trong vòng mười năm đổ lại, ở thời điểm sinh tử tồn vong cuối cùng, hắn gần như theo bản năng giao phó hoàn toàn tính mạng của mình cho chiếc ô đen lớn phía sau, sự thật chứng minh chiếc ô đen lớn không làm hắn thất vọng, mà hắn cũng đồng thời phát hiện một bí mật khác của chiếc ô đen lớn.

Có thể khiến thanh phi kiếm tung hoành qua lại vô tung vô ảnh mất đi hết thảy uy lực, có thể khiến một vị kiếm sư ngưng tụ tu vi suốt đời vẫn không cách nào đột phá, điều này đã vượt qua phẩm chất phòng ngự vật lý chiếc ô đen lớn bày ra ban đầu, mà tiến nhập một loại cảnh giới khác kỳ diệu hơn, thậm chí Ninh Khuyết mơ hồ cảm giác được, chiếc ô đen lớn vô cùng có khả năng khắc chế năng lực người tu hành!

Có thể đao thương bất nhập, có thể nước lửa bất xâm, còn có thể giải thích là vải ô dùng tài liệu quý hiếm nào đó chế thành, nhưng nếu suy đoán của hắn là chính xác, vậy phải dùng dạng lý do gì để giải thích hết thảy đây?

Chiếc ô đen lớn lẳng lặng nằm bên cạnh khuôn mặt nhỏ nhắn đen đen của Tang Tang, nó không biết nói, cũng không thể nhúc nhích, chính là một vật chết không có sinh mệnh, nhưng lúc này trong mắt Ninh Khuyết, mặt ô phủ đầy mỡ kia lại bắt đầu dần dần phóng ra một loại hơi thở thần bí, hơi thở này có chút rét lạnh, chờ hắn cẩn thận nhìn lại đã nháy mắt biến mất không thấy.

Đối mặt những điều thần bí, nhân loại theo bản năng đều sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng nơi này dù sao cũng là một thế giới tu hành tràn ngập thiên địa nguyên khí, có rất nhiều truyền thuyết thần kỳ, tự thân Ninh Khuyết lại là đương sự thần bí nhất trong chuyện này, hơn nữa từ nhỏ đã làm bạn cùng chiếc ô đen lớn, dùng nó che gió che mưa, dùng nó đắp thân yên giấc, dùng nó làm khiên tránh nạn, sớm đã thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn và Tang Tang, há có thể sinh ra chút sợ hãi nào.

"Ngươi... rốt cuộc là thứ gì nha?"

Trọng thương chưa lành lại gặp được niềm hạnh phúc đủ để vui đến ngất, hắn lại uống thêm vài chén rượu, Ninh Khuyết thức đến gần sáng, nhìn chiếc ô đen lớn tiến vào mộng đẹp, theo bản năng kéo Tang Tang cách một lớp chăn mỏng vào trong lòng.

Một tiếng vang nhỏ, quạt hương bồ rơi xuống mặt đất.

...

...

Một vầng thái dương ảm đạm treo yên tĩnh phía trên cánh đồng hoang vu, hoàn cảnh hôn ám như màn đêm sắp sửa tiến đến, nhiệt độ bốn phía rất thấp, một mảnh màu đen cực hạn nhất, thuần túy nhất từ xa xa lan tràn đến, mắt thấy sắp sửa chiếm cứ toàn bộ thế giới.

Cánh đồng hoang vu yên tĩnh không có nghĩa là không ai, nơi này có rất nhiều người, đủ loại tướng tá. Những người này không ngẩng đầu nhìn trời, mà là nhìn Ninh Khuyết, trong ánh mắt bao hàm các loại cảm xúc khinh thường nghi hoặc hết sức phức tạp.

Ninh Khuyết biết bản thân lại bắt đầu nằm mơ. Không phải giấc mơ biển lớn mỗi khi minh tưởng, mà là nối tiếp cơn ác mộng đáng sợ hồi lúc đi chung đường đến Trường An kia, tuy rằng bản thân rõ ràng đang ở trong mộng, nhưng hắn vẫn cảm thấy cả người rét lạnh như cũ, phảng phất ánh mắt của những người trên cánh đồng hoang vu kia, vô luận hàm chứa loại cảm xúc nào, đều cất dấu địch ý vi diệu nào đó.

Màu đen dần dần xâm nhập đến bầu trời cánh đồng hoang vu, màn đêm tinh thuần che đậy cả trời không, đúng lúc này, phía trên cánh đồng hoang vu bỗng truyền đến một tiếng sấm, nháy mắt lan ra khắp toàn bộ thế giới.

Rất nhiều người trên cánh đồng hoang vu bị tiếng sấm nổ vang đánh ngã xuống đất, thống khổ rên rỉ. Những người còn có thể đứng thẳng đột nhiên thu liễm biểu tình trên mặt, giống như pho tượng không có sinh mệnh ngẩng đầu nhìn trời, nhìn nơi vang lên tiếng sấm ấy.

Quang huy thánh khiết nháy mắt chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Thương khung cao xa phía trên, giữa vị trí trung tâm nhất, sáng ngời nhất, có một cánh cổng màu vàng vô cùng vĩ đại chậm rãi mở ra, mơ hồ có thể trông thấy một cái đầu rồng hoàng kim vĩ đại hờ hững nhìn xuống.

Tiếng sấm, chính là thanh âm cổng mở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.