Tục Lạt Giang Hồ

Chương 78: Chương 78: Kiếm Khởi Giang Hồ (BẢY)




Mặt đường vào buổi tối được ánh trăng chiếu vào bóng loáng, tiếng ve kêu trong bóng đêm, chòm sao trên trời giống như đĩa ngọc bị đánh vỡ, ánh sao lóe lên lân quang dị sắc. Trong bóng đêm vung lên một đường sáng màu tím, ngân hà rực rỡ.

Lý Đông Thanh trở lại trong viện, đèn trong phòng vẫn sáng, hắn đẩy cửa ra, Ninh Hòa Trần dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi, quyển sách đang cầm trong tay lướt xuống, nghe thấy tiếng hắn đẩy cửa thì tỉnh lại. Nhìn thấy là Lý Đông Thanh, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Không biết,“ Lý Đông Thanh nói, “Dù sao cũng không còn sớm.”

Hắn đi tới, hôn một cái lên miệng y, sau đó cởi giày, nói: “Ngày hôm nay bị chậm trễ một lát, ta không thích giao thiệp với bọn họ lắm. Quá phiền toái, nói mãi cũng không thông, ai cũng cho là mình phải, nói đủ kiểu ai cũng không nghe ai, Hoắc Hoàng Hà không nói câu nào, chỉ muốn động thủ, còn cái miệng của Văn Nhân Thiên lại quá lợi hại, luôn cãi nhau với người ta, đau đầu.”

Ninh Hòa Trần chống cánh tay, ở giường đầu nhìn hắn cởi y phục, có chút mệt mỏi, thuận miệng nói: “Kết quả ra sao?”

“Lý Trục Ca ngày mai cùng ta đi đến Văn Chung gia,“ Lý Đông Thanh cười nói, “Hắn nói nếu như Văn Nhân Việt đến, hắn cũng đến.”

Ninh Hòa Trần cười gằn một tiếng, nói: “Chơi đùa ngươi đây mà.”

“Có thể là vậy,“ Lý Đông Thanh nói, “Ngày mai ngươi gặp rồi sẽ biết.”

Ninh Hòa Trần lười biếng nói: “Lúc nào của ngày mai?”

“Buồn ngủ rồi thì cứ ngủ đi,“ Lý Đông Thanh cười nói, “Ta ngày mai nếu phải đi sớm sẽ mang theo mấy người Hoắc Hoàng Hà qua đó trước. Ngươi ngủ đi.”

Ninh Hòa Trần lại nói: “Toàn môn Văn Nhân gia đều rất cứng cỏi, đối với ngươi mà nói không chừng còn là chuyện tốt. Ngươi còn nhớ năm đó Văn Nhân cùng Văn Chung tách phái như thế nào không?”

“Hả?” Lý Đông Thanh đi sang bên cạnh rửa mặt, mơ hồ nói, “Chưởng môn nhân chết rồi, hai vị đồ đệ đều muốn làm chưởng môn nên ra ở riêng, đúng không?”

“Đúng,“ Ninh Hòa Trần nói, “Hai nhà này trước đó vẫn tính là một nhà, người nhà này làm việc vẫn luôn trung nghĩa song toàn, nếu không cũng sẽ không tình nguyện tự lập môn hộ, cũng không thủ túc tương tàn, bọn họ tuân theo những lý lẽ rất cứng nhắc.”

Lý Đông Thanh thấy buồn cười, nói: “Đây cũng không giống những lời ngươi sẽ nói.”

Ninh Hòa Trần: “Nếu không ta nói cái gì?”

“Ta cho là ngươi phải nói “Họ Văn Nhân đều là đồ ngu, đầu đeo trên cổ, có với không có cũng chẳng khác gì nhau“.” Lý Đông Thanh nói.

Ninh Hòa Trần: “Cũng có thể nói như vậy.”

Lý Đông Thanh cởi y phục vén chăn trèo lên giường: “Không muốn giết sư huynh của chính mình coi như là trung nghĩa sao?”

“Ngươi còn muốn như thế nào?” Ninh Hòa Trần hỏi, “Có người không chỉ sẽ giết sư huynh, còn có thể vu oan cho người khác, lại diệt khẩu toàn bộ những người biết chuyện này, sau đó chính mình lên làm chưởng môn. Mỗi lần đến ngày giỗ của sư huynh, hắn còn muốn rơi hai giọt nước mắt.”

Lý Đông Thanh hối hận rồi, nói: “Quả thực tính là trung nghĩa mà.”

Ninh Hòa Trần nói: “Chẳng qua xác thực không chỉ có cái này, ngươi biết gia huấn của Văn Nhân gia là gì không?”

“Chưa từng nghe nói.”

“Lòng trắc ẩn, sự hổ thẹn, tâm khiêm nhường, tâm thị phi.”

“Mạnh Tử.” Lý Đông Thanh lẩm bẩm nói.

Mạnh Tử nói, đời người có bốn tiêu chuẩn của cái thiện, lòng trắc ẩn, sự hổ thẹn, tâm khiêm nhường, tâm thị phi; tương ứng với: Nhân, nghĩa, lễ, trí. Lý Đông Thanh ngược lại là không nghĩ tới, một môn phái giang hồ còn tin cái này.

Ninh Hòa Trần nói: “Nếu như Văn Nhân gia không muốn dính líu đến chuyện này, năm đó sẽ không đi giúp Thôn Bắc Hải, nếu như bọn họ quyết định, vậy khẳng định thề chết cũng theo, tâm tư của Văn Nhân Thiên không xấu, ngươi có thể cùng hắn giao thiệp thử xem.”

Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn hắn, nói: “Lý Trục Ca năm ngoái cũng tham dự trận chiến Thôn Bắc Hải, thế nhưng hắn lại không muốn.”

“Hắn có tâm tư khác,“ Ninh Hòa Trần để sách qua một bên, đẩy hắn một cái, “Tắt đèn đi. Trên đời này người có tâm tư không sạch chiếm đại đa số, không bỏ xuống được cũng là nhân chi thường tình, Lý Trục Ca là ngươi không ép hắn, hắn sẽ không đi đến bước kia. Tương lai ngươi còn phải gặp rất nhiều người, không phải đúng hay sai là có thể nói được, cho nên Văn Nhân gia tin đúng sai, chính là tốt nhất rồi.”

Lý Đông Thanh lại: “Ta hôm nay không muốn cùng ngươi nói về cái này.”

Ninh Hòa Trần: “Vậy muốn nói cái gì? Ta hôm nay mệt rồi.”

Thế là Lý Đông Thanh thoáng chốc lại trở về bình thường, xuống giường thổi đèn.

Ninh Hòa Trần nằm xuống, nói với Lý Đông Thanh: “Đè lên tóc ta rồi.”

Lý Đông Thanh thế mà lại sấn tới, nhỏ giọng nói: “Bây giờ thì sao?”

Ninh Hòa Trần vờ đẩy hắn một chút, không có đẩy ra, Lý Đông Thanh không biết xấu hổ mà lại gần tiện, vô cùng đáng thương nói: “Buổi tối ngày hôm ấy ngươi còn nói với ta, nếu có thời gian...”

“Có sao?” Ninh Hòa Trần hỏi, “Nghiêng đầu ra nhìn đi, trời sắp sáng rồi, ngoan.”

Lý Đông Thanh: “...”

Ninh Hòa Trần đợi một lát, thở dài, kéo tay hắn đặt lên nút buộc trung y của mình, nhẹ nhàng hôn hai má hắn một chút, hỏi: “Biết không?”

Lý Đông Thanh chỉ biết ngơ ngác.

Ngày hôm sau.

“Nếu như thuyết phục được Văn Nhân Việt, nhiều người như vậy, sắp xếp ở chỗ nào?” Diệp A Mai ở trên bàn cơm hỏi.

Lý Đông Thanh: “Ngươi hỏi đúng vấn đề rồi.”

Diệp A Mai không thể tin được: “Ngươi không nghĩ tới sao?”

“Ngươi nếu như ngày hôm qua hỏi ta, ta còn không nghĩ tới,“ Lý Đông Thanh nói, “Ngày hôm nay lại có. Lưu Triệt trợ binh Đông Âu, sau khi đánh thắng Đông Hải vương nói muốn cả nước di dời, muốn tới phía Bắc Trường Giang của Trung nguyên sinh sống, Đông Âu chưa tới một đã là một tòa thành trống không.”

Diệp A Mai: “Ngươi muốn để mọi người đến Đông Âu sinh sống?”

“Đông Âu không tốt sao?”

“Cách Trung nguyên quá xa.”

“Chính là muốn cách xa Trung nguyên mà,“ Lý Đông Thanh lại nói, “Cách hoàng quyền càng xa càng tốt, tốt nhất là không dây dưa với nhau.”

Văn Nhân Thiên đi tới, nhìn thấy Lý Đông Thanh sửng sốt một chút, hỏi: “Ngươi sao lại ở đây?”

“Ta vừa nãy đi tìm ngươi, phòng của ngươi không có ai,“ Văn Nhân Thiên ngồi xuống, “Ta còn tưởng các ngươi bỏ chạy giữa đêm rồi.”

Lý Đông Thanh nở nụ cười, Văn Nhân Thiên lại hỏi: “Ngươi tối hôm qua đi đâu vậy?”

Lý Đông Thanh nói thẳng: “Tìm ta có việc?”

“Có,“ Văn Nhân Thiên nói, “Chính là đi hỏi ngươi tối hôm qua đi đâu vậy. Bởi vì tối hôm qua ta đã đi tìm ngươi một lần rồi.”

Lý Đông Thanh: “Ngươi sáng sớm hôm nay tìm ta, chính là vì hỏi ta tối hôm qua đi đâu vậy?”

Văn Nhân Thiên: “Đúng.”

Lý Đông Thanh: “Làm chưởng môn nhân không có việc gì làm sao?”

Văn Nhân Thiên một nhún vai.

Hoắc Hoàng Hà mở miệng nói: “Tối hôm qua tìm hắn làm gì?”

“À,“ Văn Nhân Thiên nói, “Muốn hỏi ngươi một chút, đến cùng có kế hoạch gì không, chúng ta sẽ chờ Lưu Triệt tới sao?”

Hoắc Hoàng Hà ăn xong cháo rồi, cầm bát đặt xuống bàn, nói với Lý Đông Thanh: “Thật sự không có việc gì.”

Thế nhưng hắn rốt cuộc không hỏi Lý Đông Thanh cái câu khiến người ta lúng túng “tối hôm qua ở chỗ nào” nữa, mấy người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Lý Đông Thanh nói: “Ta cũng đang nghĩ chuyện này, dự định hai ngày nữa thuận tiện đến Trường An một chuyến, tìm hiểu một chút tin tức.”

Văn Nhân Thiên nói: “Ồ.”

Sau đó hắn quay đầu lại hỏi Lý Đông Thanh: “Ngươi tối hôm qua đi đâu vậy?”

Lý Đông Thanh muốn điên rồi, không thể làm gì khác hơn đành nói: “Đi tìm Ninh Hòa Trần, ngươi vì sao vẫn luôn muốn hỏi?”

“Bởi vì ngươi vẫn luôn không nói,“ Văn Nhân Thiên nói, “Ngươi nói rồi ta còn cứ hỏi mãi sao?”

Lý Đông Thanh lắc lắc đầu, ăn điểm tâm của mình, không muốn cùng hắn dây dưa cái vấn đề này, miễn cho Văn Nhân Thiên lại muốn hỏi hắn tại sao đến phòng của Ninh Hòa Trần.

Thế nhưng chuyện không như mong muốn, Văn Nhân Thiên nói câu tiếp theo chính là: “Ngươi đi tìm Ninh Hòa Trần làm cái gì?”

Trên bàn cơm chỉ có bốn người, thoáng chốc không một ai nói chuyện, ngoại trừ Văn Nhân Thiên, ba người khác cùng lúc dị thường lúng túng.

Lý Đông Thanh buông bát xuống, nói với Văn Nhân Thiên: “Huynh đệ, nếu như ta không nói cho ngươi, ngươi vẫn cứ hỏi tiếp sao?”

Văn Nhân Thiên khó hiểu nói: “Vì sao không nói cho ta? Các ngươi giấu ta làm chuyện gì sao?”

Hoắc Hoàng Hà nhịn không được, khóe miệng hơi run run, ho nhẹ một tiếng, che giấu ý cười. Diệp A Mai cũng chịu không nổi, đứng dậy nói: “Ta ăn xong rồi, đi trước đây.”

Lý Đông Thanh nói: “... Đừng, khoan hãy đi, còn có chút chuyện cần nói.”

Hắn lại muốn lơ cái chuyện này đi, Văn Nhân Thiên nhìn sắc mặt của ba người, cau mày nói: “Các ngươi đang trêu ta sao? Tại sao ba người các ngươi đều là cái biểu tình này?”

Trên Văn Nhân Thiên đã giận lắm rồi, Lý Đông Thanh cảm thấy hắn sắp nổi giận, nói: “Là như thế này, ta buổi tối sẽ đi tìm Ninh Hòa Trần, y là sư phụ ta, có lúc ta có làm cái gì không đúng, làm cái gì không tốt, y sẽ tìm ta trò chuyện một chút, dạy ta nên làm như thế nào, đúng, chuyện chính là như vậy, quá muộn rồi ta sẽ không trở lại.”

Văn Nhân Thiên nói: “Chỉ có như vậy?”

“Chỉ có như vậy.”

“Vậy các ngươi cười cái gì?”

Lý Đông Thanh nói: “Bọn họ đang cười ta đây, cảm thấy ta thật mất mặt.”

Đúng lúc đó, Ninh Hòa Trần từ cửa đi vào, thuận miệng nói: “Nhi tử ngoan, đang nói gì thế?”

Lý Đông Thanh: “...”

Hoắc Hoàng Hà nghe thấy y gọi Lý Đông Thanh là nhi tử, lúc này nở nụ cười, vùi mặt vào miệng bát.

Văn Nhân Thiên nghe xong, có chút mờ mịt mà liếc nhìn Ninh Hòa Trần.

Lý Đông Thanh thân thiết mà nói với Hoắc Hoàng Hà: “Thúc thúc, cẩn thận kẻo sặc.”

Mờ mịt trong mắt Văn Nhân Thiên càng sâu, thế nhưng che lại rồi, không nhìn bọn hắn nữa. Chỉ xem như là người phương Bắc dân phong dũng mãnh, không câu nệ lễ nghĩa tầm thường, tám phần là thật đi.

Ninh Hòa Trần hiển nhiên là vừa nãy nghe thấy được, cố ý trêu Lý Đông Thanh mới gọi hắn một tiếng nhi tử, lúc này ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Đang nói chuyện gì?”

Tâm tình của y ngày hôm nay tựa hồ đã tốt hơn rồi, còn nói thêm hai câu. Lý Đông Thanh cảm thấy nếu như y tâm tình tốt, vậy muốn nói gì thì nói thôi, dù sao thì bản thân hắn cũng không có hình tượng gì.

Văn Nhân Thiên nói: “Thế nào, các vị cảm thấy nơi này khoản đãi như thế nào?”

“Tốt,“ Lý Đông Thanh nói, “Thật sự rất tốt, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”

Văn Nhân Thiên: “Cứ nói không sao.”

“Gia huấn của Văn Nhân gia các ngươi là gì, ngươi biết không?”

Văn Nhân Thiên há miệng đã nói ra được: “Lòng trắc ẩn, sự hổ thẹn, tâm khiêm nhường, tâm thị phi. Hỏi cái này làm gì?”

Lý Đông Thanh không nghĩ tới hắn thế mà vẫn nhớ đến, hắn cho là sau khi tách nhà, có lẽ Văn Nhân gia cũng không dùng gia huấn này nữa, xem ra vẫn chưa đổi, đã như thế, vậy có lẽ Văn Chung, Văn Nhân vẫn chưa phân biệt quá rạch ròi.

Lý Đông Thanh: “Ngươi vẫn còn nhớ tới?”

“Đùa gì thế,“ Văn Nhân Thiên, “Gia huấn nhà ngươi, ngươi không nhớ rõ sao?”

Lý Đông Thanh: “Nhà ta không có gia huấn.”

Hắn lại quay đầu hỏi Hoắc Hoàng Hà: “Nhà ngươi có không?”

Hoắc Hoàng Hà: “Quên mất rồi.”

Diệp A Mai nói: “Gia huấn nhà ta có một ngàn ba trăm chữ, ba trăm hai mươi điều, ngươi muốn nghe sao?”

Văn Nhân Thiên tỏ vẻ đồng tình: “Không dễ học thuộc đi?”

Diệp A Mai nói: “Chưa từng học, không biết.”

Hai huynh muội các nàng hồi bé bị ăn đánh, mà có những lần cũng không oan ức.

Lý Đông Thanh lòng sinh hiếu kỳ, hỏi Ninh Hòa Trần: “Núi Bất Khả Đắc có gia huấn không?”

“Trên bia đá có khắc,“ Ninh Hòa Trần tùy ý nói, “Thích làm việc thiện.”

Ninh Hòa Trần nhớ lại những lời Lưu Triệt đã nói vào lần gặp cuối cùng, nói: “Ngươi cũng có gia huấn, khắc vào trong huyết mạch của người nhà họ Lưu các ngươi. Người nhà họ Lưu chú định bất phàm.”

Kể từ khi Hán Cao Tổ Lưu Bang một kiếm lấy được nửa giang sơn, đại nạn không chết đoạt được ngôi vị hoàng đế, đến thời Văn Đế Cảnh Đế chi trị, Hoài Nam vương Lưu An tạo phản, bảy quốc chi loạn, người họ Lưu tới đâu cũng không an phận. Thậm chí ngay cả Lý Đông Thanh cũng không ngoại lệ.

Lý Đông Thanh nở nụ cười, không nói gì.

Văn Nhân Thiên nói: “Nếu như ngươi muốn thành lập võ lâm mới, vậy ngươi có thể lập gia huấn cho võ lâm, không có gia huấn không đủ quy cách, có gia huấn rồi, tinh thần sẽ đời đời truyền lại, vĩnh viễn bất diệt.”

Lý Đông Thanh lại nói; “Trên đời này nào có thứ gì là vĩnh viễn bất diệt?”

“Bảo ngươi lập thì ngươi cứ lập đi,“ Văn Nhân Thiên nói, “Sao lại nói nhảm nhiều vậy?”

Lý Đông Thanh dở khóc dở cười: “Ngươi không thể nói chuyện hẳn noi sao? Tính khí lại nóng nảy như vậy?”

Văn Nhân Thiên chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Ninh Hòa Trần, ý là: Tính khí của người nào nóng nảy cơ?

Lý Đông Thanh không dám trả lời cái câu này, chuyển sang câu khác: “Sau này lại nói đi.”

“Ngươi phải nghĩ ra một cái vừa hay,“ Diệp A Mai nhìn hắn, nói, “Vừa dễ học thuộc, ta không chắc hài tử ta sinh ra sẽ rất thông minh, quá dài có thể sẽ không học thuộc được.”

Lý Đông Thanh: “Ta không nghĩ, chuyện này nên để minh chủ làm đi.”

Diệp A Mai lại nói: “Ngươi cho rằng ai có thể đảm đương nổi vị trí minh chủ này đây?”

Lý Đông Thanh buông đũa xuống, còn chưa tiếp lời, Diệp A Mai đã nói: “Người có tài mới có thể làm, nếu như là người khác tới làm minh chủ, vậy ta không tới nữa, về nhà sinh con thôi.”

Lý Đông Thanh nói: “Lúc đó chúng ta nói, nhưng đâu có nói cái này.”

Diệp A Mai cũng bình tĩnh đáp lại: “Vậy ta hiện tại nói cho ngươi.”

Nàng khi còn thiếu niên đã phản nghịch, khi làm mẫu thân rồi cũng vẫn thế, một chút cũng không thay đổi, trên giang hồ không có người nào đáng tin, Thôn Bắc Hải cũng là đại tộc, nói diệt liền diệt, ở trên giang hồ không có ai đáng để Diệp A Mai khom lưng khuỵu gối, cứ nghĩ như thế, Lý Đông Thanh không thuộc về bất kỳ môn phái nào, thậm chí không có giao thiệp với võ lâm Trung nguyên, hắn là người thích hợp nhất trong lòng Diệp A Mai, những người nghĩ như nàng cũng không phải số ít.

Lý Đông Thanh không lập tức phản bác, thậm chí không tiếp tục nói chuyện này nữa, bỏ nó qua một bên. Hắn cảm thấy hiện tại chưa chắc chắn được gì, nói cái này cũng không có ý nghĩa.

Văn Nhân Thiên nói: “Người ta nóng lòng muốn làm, ngươi lại sống chết không muốn làm, tùy ngươi thôi.”

“Cạch” một tiếng, một thanh kiếm đập lên trên bàn.

Thành Bắc Văn Nhân gia.

Văn Nhân Việt nói: “Tiểu huynh đệ, thu kiếm lại đi.”

“Ta nghe nói rồi,“ Văn Nhân Việt nói, “Ta cảm thấy đây là một biện pháp.”

Văn Nhân Việt lại hỏi: “Ngươi là thủ lĩnh?”

“...” Lý Đông Thanh nói, “Hẳn là ta, chẳng qua cũng có thể là ngươi.”

Văn Nhân Việt nói: “Nếu như là ta, khả năng sẽ không có ai nguyện ý gia nhập.”

Văn Nhân, Văn Chung gật đầu, Lý Trục Ca của Thương Sơn Hà buổi tối cũng đến yến hội, Tán Tiên thành giải quyết rồi.

Lý Đông Thanh không cảm thấy được mấy phần thoải mái, tên đã rời cung thì không thể rút lại, hắn biết bây giờ xem như là triệt để đi lên con đường này, không thể quay đầu lại nữa.

Thủlĩnh của các môn phái, của các nhà đều đã là chưởng môn nhân, muốn bỏ xuống phầnquyền lợi này là rất khó, Lý Đông Thanh biết, gật đầu càng thoải mái, lại càngcó hậu chiêu lưu lại, gật đầu không thoải mái cũng lưu lại hậu chiêu. Đại đa sốngười vẫn đang quan sát, cho dù gia nhập với bọn họ rồi cũng chỉ hi vọng saukhi cuộc chiến này kết thúc, có thể một lần nữa quay về làm đại vương núi nhà mình.Con đường phía trước còn rất dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.