Tuấn Hồ

Chương 23: Chương 23: chương 23




Màu lông thuần trắng mềm mại, tuy rằng bị mưa dội lên nhưng vẫn đang ngạo nghễ xuất sắc, khí thế hào hùng.

Ở nơi này lại có loài động vật như vậy sao……

Cô khó có thể tin kinh ngạc, cảm thấy quá mức quỷ dị, quỷ dị đến nỗi làm cho người ta cảm thấy như đang nằm mộng……

「 Hí……」Bạch Hồ trừng mắ phát ra tiếng kêu hung mãnh, toàn thân tràn ngập sát khí.

Cô lui về phía sau trực giác mách cô nên nhanh chạy trốn, nhưng cô mới chuẩn bị bò người lên, thì con Bạch Hồ kia đã đến trước trước mặt cô, ngăn cản đường đi của cô, hơn nữa một đôi mắt hẹp hung dữ đang tập trung vào cô,giống như đang cảnh cáo cô, cô đã thành con mồi của nó tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ.

「 Ngươi…… Muốn giết ta sao?」 Cô nín thở hỏi, giống như nó có thể nghe hiểu được tiếng người.

Bạch hồ phun hơi thở, chậm rãi đảo quanh cô, miệng dài hơi hơi mở ra giống như đùa cợt lại giống ở uy hiếp, vẻ mặt kia quả thực giống như con người.

Đột nhiên một ý nghĩ kỳ lạ lọt vào trong đầu cô,cô tổng cảm thấy con hồ ly này rất giống người kia……

Tim cô mới động,Bạch hồ đột nhiên liền đánh tới,cô kinh hãi vội vàng tránh sang một bên, nhưng động tác của bạch hồ cực nhanh cô còn không kịp trốn,cô đã nó áp đảo, móng vuốt thậm chí còn để ở trái tim của cô.

「 Ưm……」 Cô trừng lớn mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm sợ tới mức trắng bệch.

「……」 Bạch hồ hướng sát vào người cô, quát nạt nhe răng trợn mắt.

Hơi thở hung mãnh của nó phun lên mặt cô, ánh mắt đằng đằng sát khí, sắc bén đến nổi muốn đâm vài lỗ thủng trên người cô.

Cả người cô không tự giác run lên dường như có thể biết trước bản thân đã cách cái chết không xa……

Khi Bạch hồ mở miệng rộng ra hướng về phía cổ cô cắn xuống, cô cam chịu số phận nhắm mắt lại, tinh tường cảm giác được hàm răng bén nhọn cắn vào cổ.

Đau quá……

Cô muốn gọi nhưng kêu không ra tiếng,muốn động đậy cũng không động đậy được, chỉ có thể bất lực ngồi phịch ở tại chỗ để nước mưa cọ rửa mặt của cô, thân thể của cô, còn có tự trách của cô.

Đây là báo ứng sao? Bởi vì cô có lỗi với Lưu Chí Tuyên cho nên ông trời trừng phạt cô, muốn cô chết tại núi rừng hoang dã, bị con Bạch hồ này gặm đến hài cốt không còn sao?

Cô mơ mơ màng màng nghĩ không khỏi cảm thấy muốn khóc.

Hai mươi lăm năm không có cái gì đáng giá lưu luyến, mỗi một ngày mỗi một khắc, đều là cuộc sống áp lực và thống khổ, căn bản không hề có vui vẻ để nhớ.

Đến tột cùng cô tại sao đến thế giới loài người nha? Vì ai mà sống vất vả như vậy nha? Vốn tưởng rằng Lưu Chí Tuyên có thể cho cô cuộc sống bình tĩnh và yên ổn, nhưng khi La Ẩn xuất hiện lại phá huỷ giấc mộng nho nhỏ của cô.

Cô thật ra cái gì cũng không cầu a! Không cần phải giàu có, không cần cái gọi là tình yêu,cô chỉ thầm nghĩ yên ổn sống hết đời này mà thôi ,như thế mà thôi, như thế mà thôi a!

Phân không rõ trên mặt là nước mưa hay là nước mắt,cô thương cảm lấy khuỷu tay ngăn lại ánh mắt, đang đợi cái chết mau chấm dứt, không ngừng nói cho chính mình chỉ cần nhịn một chút, lập tức sẽ trôi qua.

Chẳng qua là đợi một hồi lâu, chồn bạc lại chậm chạp không có hành động,cô buồn bực mở mắt ra chỉ thấy nó vẫn như cũ bổ nhào ở trên người cô, nhưng lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khủy tay giơ cao của cô, đáy mắt lóe ra một ánh sang kỳ dị.

Cô không hiểu nó vì sao chần chờ, lại càng không biết cô tại sao có thể ở động vật lại thấy nó có cảm xúc như con người, vì thế theo tầm mắt của nó nhìn về phía khuỷu tay chính mình bên trong có một vết bớt màu đỏ giống như bị răng nhọn cắn.

Cái bớt này từ lúc sinh ra cô đã có, có vấn đề gì sao?

Cô kinh ngạc nghĩ, cảm thấy khó hiểu, chồn bạc lại hé miệng cắn xuống khủy tay cô.

「 A!」 Cô chấn động vội vàng rút tay về, may là Bạch hồ chẳng qua khẽ cắn cho nên cũng không có cảm giác đau đớn, nhưng mà khi cô cúi đầu nhìn vết thương lại đột nhiên ngây dại.

Chồn bạc cắn xuống đúng là vị trí vết bớt trên cánh tay, mà làm cô kinh ngạc là dấu răng của nó lại hoàn toàn ăn khớp với vết bớt của cô nha!

Hoàn toàn…… Giống nhau như đúc……

Trùng hợp ly kỳ này đúng là không thể tưởng tượng nổi, thật giống như cái bớt này là do Bạch hồ tạo thành……

Thật giống như…… cô từng bị nó cắn qua……

Nhưng…… Làm sao có thể nha? Làm sao có thể!!

Cô kinh ngạc giương mắt nhìn Bạch hồ bị nó làm cho hồ đồ.

Trong mắt Bạch hồ sát khí rụt khỏi, vẻ mặt có chút hoài nghi,nó cúi đầu xuống thân thể của cô ngửi một chút, lập tức lại liếm một chút hai má của cô dường như muốn xác nhận cái gì.

Cô ngẩn người theo bản năng đưa tay vỗ về gáy của chồn bạc, khi cô chạm đến đám lông mềm như tuyết kia, trong đầu đột nhiên hiện lên một cảm giác giống như từng quen biết.

Cảm giác rất quen thuộc……

Giống như ở thật lâu thật lâu trước kia,cô cũng từng vuốt ve âu yếm một sủng vật như vậy……

Âu yếm nhất……

Bạch hồ vừa tiếp xúc với đầu ngón tay của cô, phút chốc trở nên tương đối kích động, tiếp theo ngoài dự kiến của cô, từ trong miệng nó thế nhưng bật ra một câu –

「 Là nàng!Nàng là Lưu Tô! Nàng lại chính là Lưu Tô! Trời ạ –」 Giọng nó khàn khàn thấp hô.

Cô kinh hãi nhìn Bạch hồ, làm sao cũng không tưởng tượng được nó có thể nói? Nói xong……

Tiếng người!

「 Lưu Tô, Lưu Tô a!……」 Bạch hồ lần lượt hô tên cô, thanh âm lộ vẻ nồng đậm nhớ nhung cùng với thâm tình.

Cô ngẩn ra toàn bộ linh hồn bị nó la lên cái tên kia cảm thấy lay động.

Lưu Tô……

Người đó là ai? Vì sao cô đối với cái tên này có cảm giác khắc sâu như vậy? Hơn nữa cảm giác này lại kèm theo khủng hoảng và bất an không thể nói thành lời,giống như có điềm báo không tốt, một khi hô lên cái tên cấm kỵ này thì sẽ có tai nạn buông xuống……

Ngay tại cô ngây ngốc lo sợ nghi hoặc hết sức, một đạo tia chớp không hề dự báo trước từ ở trên bầu trời chém thẳng xuống, lúc ánh sáng lóe lên cô tinh tường thấy chùm tia sáng bạc giống như linh xà, mà ở ngay phía trước một cây châm mũi nhọn dài lạnh như băng hướng về phía Bạch hồ mà đến.

Cô trừng lớn hai mắt theo bản năng bật thốt lên:「 Phong…… Phong hồn châm!」

Ba chữ này vừa ra khỏi miệng cả người cô đại chấn, tại ánh sáng điện đánh xuống trong đầu hỗn độn đột nhiên hiện lên một đạo hào quang, nhất thời gông xiềng khóa trí nhớ cô rốt cục đã cởi bỏ, làm cho rối rắm trong lòng cô trở nên càng thêm rõ ràng.

Cô nhớ tới thân phận chính mình, nhớ tới chính mình vì sao mà đến, vì ai mà đến –

Nhưng vào lúc này Phong hồn châm đã mạnh mẽ như tia chớp tiến về phía bạch hồ,bạch hồ giật mình xoay người, nhanh nhẹn bay vọt nhảy ra, nhưng mà cây kim này giống như ánh mắt hẹp dài,ở không trung vòng vo vài vòng,sau đó nhắm ngay bạch hồ mạnh mẽ đâm trúng lưng nó.

「 A –」 Nó đau đến khan giọng rống to, liên tục xoay vài cái rồi ngã xuống đất không dậy nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.