Tư Thái Cung Phi

Chương 148: Chương 148: Hòa thuận vui vẻ




Edit: Huyền Hiền viện.

Beta: Mai Thái phi.

So với Mạnh Hữu Nhân biết tin mình trở thành ngoại công của Hoàng tử thì Mã Uân ở vùng đất Tây Bắc xa xôi biết tin muộn hơn một chút. Tất nhiên Mã Uân không trải qua chuyện khôi hài kịch tính giống như Mạnh Hữu Nhân, nhưng sau khi nhận được tin tức thì ông ta cũng vui mừng không kém.

Ở thời đại này, lý tưởng cả đời của một nam nhân chính là tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Nếu rút gọn thì là thê nhi được hưởng phước, gia tộc được thịnh vượng. Mã Uân quật khởi chiến đấu trên sa trường đã giúp cả gia tộc vươn lên, nhưng căn cơ lại quá mỏng. Mặc dù có nữ nhi vào cung, nhưng cũng không được những gia tộc lớn để vào trong mắt. Hơn nữa, những phe phái trong quân bén rễ ăn sâu đã lâu, không có biện pháp diệt trừ. Nhưng một khi có Hoàng tử thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn thay đổi. Ít nhất bây giờ, bất luận đứng trước ai đi nữa thì Mã gia cũng có thể tự tin mà lên tiếng.

Rất ít người nguyện ý đâm đầu vào đắc tội với Hoàng tử. Không cần nhắc đến phụ thân của ngươi là Hoàng đế, chỉ cần ngươi là Hoàng tử, vậy thì sau này chắc chắn sẽ là một Vương gia. Mà với chức quyền của Vương gia, cho dù ngươi kém cỏi đến đâu đi nữa thì cũng sẽ có đất phong của riêng mình. Ngươi ở đất phong bắt tay với Quận thủ, ngay cả Hoàng đế cũng không cản được.

Còn việc Vương gia bị Quận thủ quản thúc nghiêm ngặt ở đất phong của mình, trên cơ bản chỉ xảy ra khi tiên hoàng không còn, quan hệ giữa Vương gia ngươi với ca ca, đệ đệ hoặc chất tử - người được kế vị không tốt, thì khi đó cuộc sống của ngươi tất nhiên sẽ khác rồi.

Nhưng hiện tại phụ thân của Lục Hoàng tử còn tại vị, vậy thì không cần nghĩ đến việc làm khó Lục Hoàng tử nữa. Giả sử như đầu óc của Vu Tri phủ không được rõ ràng, không biết đến tình hình xung quanh. Nếu sổ con buộc tội Mạnh Hữu Nhân của ông ta thật sự được đưa đến trước mặt Hoàng đế, thì thử nghĩ một chút mà xem, cảnh tượng đó sẽ “tệ” đến mức không ai dám nhìn thêm.

Hoàng đế bệ hạ đang vui mừng vì phi tần sinh được nhi tử cho mình, đảo mắt một cái liền nhận được sổ con buộc tội ngoại công của nhi tử. Ngươi nói xem, có phải là ngươi đã dội một gáo nước lạnh lên gương mặt tôn quý của Hoàng đế bệ hạ hay không? Lại còn ở trước mặt Hoàng đế làm cho tiểu Hoàng tử bị mất thể diện nữa.

Đương nhiên Hoàng đế sẽ tức giận, nhưng vì nhi tử nên Hoàng đế sẽ không tính toán với ngoại công của nó. Điều quan trọng là ấn tượng đối với vị Tri phủ buộc tội đó chắc chắn sẽ không được tốt đẹp. Mà nếu Hoàng đế đại nghĩa diệt thân, theo lý mà chấp pháp công bằng, thì chắc chắn sự khó chịu trong lòng hắn sẽ không thể tiêu tán ngay được. Sau này lúc kiểm tra đánh giá quan viên thì đừng có hi vọng Hoàng đế sẽ bỏ qua chuyện cũ. Hắn sẽ không bao giờ “có cái nhìn khác” về ngươi.

Hơn nữa vị tiểu Hoàng tử đáng thương kia sau khi trưởng thành và hiểu chuyện, ngươi nói hắn sẽ nghĩ như thế nào? Có hận chết ngươi hay không? Nếu vị này chịu ảnh hưởng lớn từ mẫu tộc, tính tình lại có chút nóng nảy, nói không chừng hắn có thể liều mạng với ngươi.

Đương nhiên, không đáng để một vị Hoàng tử liều cả mạng sống của mình vì muốn diệt trừ một vị Tri phủ, thế nhưng ngươi còn có gia tộc sau lưng. Nói không chừng khi vị Hoàng tử này lựa chọn đất phong, nhất định hắn sẽ chọn nơi ngươi sinh sống, sẽ dạy cho ngươi biết nên làm người thế nào suốt phần đời còn lại.

Tuy đặc quyền của các Vương gia ở đất phong đã bị cắt giảm bớt, đất phong cũng bị khống chế nghiêm ngặt, nhưng lạc đà dù có gầy thì vẫn còn hơn ngựa. Vì thế, Vương gia muốn gây chút phiền toái chỉ là chuyện búng ngón tay mà thôi.

Cho nên hiện giờ trong thời gian mang thai, Hoa Thường vô cùng hi vọng mình có thể sinh được một bé trai.

Lan Chi bưng chén thuốc nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hoa Thường, mở miệng nói: “Nương nương uống thuốc đi. Thái y cũng đã nói rồi, có vẻ như thai này là nam hài, nên nương nương cứ yên tâm.”

Hoa Thường bất đắc dĩ nhận lấy chén thuốc. Đương nhiên nàng biết, chỉ bắt mạch thì không thể phân biệt được thai nhi là nam hay nữ, đây là việc phản khoa học. Hiện tại Thái y phán đoán là nam hay nữ chỉ dựa vào những kinh nghiệm hư vô mờ mịt, phần lớn là nhìn vào hình dáng của bụng, hoặc thời gian phản ứng khi mang thai.

Hoa Thường cười nói: “Người ta nói gì ngươi cũng tin sao? Hồ đồ. Đúng rồi, Ngọc Quý tần, à không, là Ngọc Chiêu dung mới phải, nàng ấy chuẩn bị sao rồi? Thời tiết đầu xuân vẫn còn rất lạnh. Hoàng thượng cũng thật là, sao một hai cứ muốn người khác phải chuyển cung ngay lúc này vậy?”

Ngọc Quý tần bởi vì sinh con có công, được Hoàng đế tấn phong lên Nhị phẩm Cửu tần – Chiêu dung. Hơn nữa còn cho dời đến Trữ Tú cung, làm chủ chính điện, quả nhiên đúng như lời của Nghiêm Tu nghi nói.

Lan Chi bĩu môi, mở miệng nói: “Ngọc Chiêu dung đã trở thành chủ vị một cung, không còn là người của Thượng Dương cung chúng ta nữa, nương nương còn quan tâm đến nàng ta làm gì? Từ lúc nàng ta vào cung đã khiến cho nương nương ngột ngạt biết bao nhiêu. Quản gì họ có bị trời lạnh hay không, nói không chừng người ta còn đang vui vẻ phấn khởi, vội vã muốn chuyển đi đó.”

Hoa Thường nhìn Lan Chi tức giận, cười cười lên tiếng: “Cũng không phải là Ngọc Chiêu dung cố ý làm cho bổn cung cảm thấy ngột ngạt, huống chi nàng ta còn luôn luôn cung kính thủ lễ. Bây giờ nàng ta cũng đã trở thành chủ vị một cung, kết thiện duyên với nàng ta cũng là chuyện tốt. Ở hậu cung này, tốt nhất là không nên gây thù chuốc oán khắp nơi, một mình Thấm Thục phi đã đủ lắm rồi.”

Lan Chi nghe đến tên của Thấm Thục phi, liền chuyển sự tức giận từ Ngọc Chiêu dung sang Thấm Thục phi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thục phi, hừ, nương nương đừng tức giận. Người cứ chờ xem, qua mấy năm nữa, nhất định Thấm Thục phi sẽ không bằng Ngọc Chiêu dung đâu. Dù sao vẫn là người không có nhi tử, hừ.”

Hoa Thường nghe vậy sờ sờ bụng mình, thở dài nói: “Nếu thai này là nhi tử thì tốt quá rồi.”

Thời đại này, nữ hài thật sự là không được coi trọng. Dù là Công chúa cao quý, nhưng cũng có chỗ cản tay, cản chân. Tương lai xuất giá cũng là một việc khó, vì không phải ai cũng nguyện ý cưới Công chúa. So với các quý nữ khác, thật ra Công chúa không có ưu thế gì, bởi vì mặt hạn chế khi thành thân với Công chúa quá rõ ràng.

Lấy Công chúa, cũng coi như là gả cho Công chúa, ở trong phủ Công chúa, mỗi ngày hầu hạ Công chúa, lại còn không thể quang minh chính đại nạp thiếp. Nếu Công chúa không thể sinh con, vậy thì hay rồi, ngươi cứ ở đó mà chờ đoạn tử tuyệt tôn đi. Trừ phi bản thân Công chúa có phẩm cách tốt đẹp, rộng lượng hiền lương, có lẽ sẽ đồng ý cho ngươi thu nhận một nha hoàn để có hài tử nối dõi. Nhưng vấn đề là, khi đứa bé ra đời đã phải chịu điều tiếng, có ai lại muốn mẫu thân của con mình có xuất thân ti tiện đâu chứ? Đây chính là đứa bé nối dõi tông đường, tương lai thành thân lại càng thêm phiền toái.

Hoa Thường ở thời đại này đã quá lâu nên không tránh khỏi bị đồng hóa, trọng nam khinh nữ cũng là điều dễ hiểu. Thậm chí hiện tại nàng đã bắt đầu lo lắng phiền muộn cho hôn sự của Viện nhi. Gả ra ngoài không khó, vấn đề ở chỗ là phải gả đến gia đình nào tốt, cuộc sống cũng phải tốt.

Không riêng gì cổ đại, cho dù ở hiện đại đi nữa, thì cũng vẫn còn tồn tại tư tưởng trọng nam khinh nữ. Ví dụ như, đài tiếng nói nhân dân hay đưa tin chị gái “không màng hi sinh tương lai”, bỏ học kiếm tiền để em trai được đến trường. Hi sinh cho người thân đương nhiên là điều tốt, nhưng vấn đề ở đây đều là chị gái, em gái hi sinh vì anh trai, em trai. Hiếm khi nghe nói có anh trai hay em trai nào bỏ học để chị gái và em gái có thể đi học.

Lan Chi nhìn Hoa Thường xuất thần ngây người, cười nói: “Nương nương, Tứ Hoàng tử cũng nói trong bụng của nương nương chính là tiểu Hoàng tử. Gần đây Tứ Hoàng tử đã thu dọn, sắp xếp lại những đồ chơi của mình, sau đó chia làm ba phần. Một phần giữ lại cho mình, một phần cho Lục Hoàng tử vừa sinh ra. Phần còn lại, Tứ Hoàng tử nói là để cho tiểu Hoàng tử trong bụng của nương nương.”

Hoa Thường nghe chuyện của tiểu Tứ xong thì hiểu ý cười cười. Bé trai ở tuổi này mỗi ngày có một suy nghĩ khác nhau, ý tưởng mới lạ ùn ùn kéo đến không dứt. Hơn nữa, thằng bé là Hoàng tử, nó có đủ quyền để thực hiện ý nghĩ của mình, vì thế mà đã gây ra một vài chuyện cười. Hôm trước thằng bé còn mang theo Lục đệ vừa tròn tháng đi cưỡi ngựa, thiếu chút nữa là đã hù dọa mama chết ngất. Nghe nói tiểu Tứ ôm Lục Hoàng tử, mặc một thân kỵ trang, nhấc chân định chuẩn bị đi ra ngoài thì bị bắt gặp.

Hoa Thường tò mò hỏi: “Sao tiểu Tứ lại không chia cho Thất Hoàng tử một phần vậy?”

Vẻ mặt Lan Chi kiêu ngạo, lên tiếng nói: “Tứ Hoàng tử của chúng ta rất cơ trí. Thất Hoàng tử sắp dọn ra khỏi cung của chúng ta, nên không được xem là người Thượng Dương cung nữa. Tứ Hoàng tử vô cùng thông minh, nói chỉ cho các đệ đệ do mẫu phi nuôi dưỡng mà thôi.”

Hoa Thường cong môi cười cười, tâm trạng quả thật thoải mái hơn rất nhiều.

“Gần đây Thế tử thế nào rồi? Dạo này bổn cung quá bận rộn, có chút bỏ bê lơ là thằng bé.” Nhắc đến bọn trẻ, đương nhiên là không thể thiếu Thế tử thẹn thùng ôn nhu, Hoa Thường vẫn rất quan tâm đến Thế tử Trần Cát.

Lan Chi cười nói: “Thế tử cũng rất hiểu chuyện, biết thân thể nương nương yếu ớt, mang thai lại càng thêm vất vả. Hơn nữa gần đây mọi chuyện trong Thượng Dương cung rối ren, vì vậy Thế tử đã dặn dò đám người nô tỳ đừng làm phiền đến nương nương, tránh cho nương nương phải lo lắng. Việc học tập của Thế tử cũng rất tốt, Thái phó rất khen ngợi. Hôm nay Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử còn dẫn Thế tử và Tứ Hoàng tử ra ngoài chơi đấy.”

Hoa Thường vui vẻ gật đầu: “Huynh đệ chúng nó hoà thuận như thế rất tốt, tương lai có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Sao phụ mẫu có thể ở bên cạnh hài tử của mình suốt đời được? Rồi sau này sẽ có một ngày cần đến sự nâng đỡ, hỗ trợ của huynh đệ, người thân và bằng hữu.

Lan Chi vấn cho Hoa Thường búi tóc đơn giản, sau đó có chút do dự, mở miệng nói: “Nương nương, gần đây phu nhân có dâng thẻ bài lên, muốn tiến cung để thăm người. Nhưng mà Hoàng hậu lại không đồng ý, nói thân thể của người yếu ớt, cho nên Hoàng thượng đã hạ ý chỉ, không cho ai đến quấy rầy nương nương an dưỡng.”

Nét cười trên gương mặt Hoa Thường nhạt đi rất nhiều, khẽ nhíu mày: “Lấy da hổ làm cờ, thủ đoạn của Hoàng hậu nương nương thật sự càng lúc càng vụng về. Trước đó vài ngày, Hoàng hậu và Thục phi tranh phong ầm ĩ. Hiện tại Thục phi bị cấm túc, Hoàng hậu nương nương không còn ai để đấu đá, cho nên mới nhớ tới bổn cung sao?”

Lan Chi cẩn thận nhìn sắc mặt của Hoa Thường, an ủi nói: “Nương nương đừng nóng giận, chú ý đến thân thể. Theo nô tỳ thấy, Hoàng hậu đang cố ý chọc giận nương nương. Hoàng hậu biết sức khoẻ của nương nương không tốt, nên tâm trạng không vui.”

Hoa Thường xoè bàn tay ra, cẩn thận nhìn móng tay được cắt tỉa chỉnh tề, khẽ cười: “Chuyện này bổn cung đã có chủ kiến. Mẫu thân dâng thẻ bài muốn tiến cung hẳn là có chuyện quan trọng. Ngươi âm thầm đi thăm dò một chút, bằng không bổn cung sẽ không an tâm.”

Lan Chi cười nói: “Trong nhà thì có chuyện gì được, tất cả đều yên ổn. Đại thiếu gia vừa mới có thêm một nhi tử, đã là đứa thứ tư. Nhị thiếu gia cũng có hai nhi tử và một nữ nhi, phu thê hòa thuận. Năm trước Tích thiếu gia cũng vừa có đích tử, có thể coi là hài tử duy nhất, nên lão thái thái vô cùng vui mừng. Hoa Dung tiểu thư cũng đã xuất giá mấy năm nay, nghe nói phu quân cũng không tệ. Tuy rằng Hoa Dung tiểu thư chỉ sinh một nữ nhi, nhưng không phải bây giờ cũng đang mang thai sao, qua mấy tháng nữa thì sẽ lâm bồn.”

Hoa Thường thích nghe chuyện trong nhà nhất. Bởi vì gia đình hoà thuận, êm ấm viên mãn, nên nàng có chút lo lắng, sợ nghe phải tin xấu. Nhưng bây giờ nghe người thân trong nhà tất cả đều rất tốt, nàng cảm thấy những chuyện nàng phải trải qua nơi hậu cung này đều đáng giá.

Hoa Thường nhoẻn miệng cười: “Lan Chi, ngươi đến Kiến Chương cung nói một tiếng, nếu Hoàng thượng có thời gian thì mời người đến Thượng Dương cung dùng cơm tối. Lục Hoàng tử và Thất Hoàng tử đều rất nhớ phụ hoàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.