Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 162: Chương 162: Chương 162: Video Của Gia Cát Nguyệt




Trên đường trở về, Tống Thư Hàng thoáng chau mày, hắn luôn thấy cái tên kỳ quái kia có gì là lạ, không phải lạ ở ngoại hình, mà từ đầu đến chân, kẻ đó đem đến cái cảm giác “không phải người thường”. Chẳng nhẽ là tu sĩ?

Quay trở lại căn phòng của Dược Sư.

Kinh Ba Đậu Đậu vẫn đang chơi game, chơi với bà bà xã trong game của nó, nhưng hôm nay chưa mở camera, nó đợi Tống Thư Hàng về, để Tống Thư Hàng gọi video với cô nàng kia.

Tống Thư Hàng lắp máy tính cho Bạch tiền bối, rồi cài một số phần mềm cơ bản.

Ròi lại đăng ký một tài khoản nói chuyện cho hắn.

- Tiền bối, ngươi muốn lấy tên gì? - Tống Thư Hàng hỏi.

- Bạch, đấy là đạo hiệu của ta.- Bạch tiền bối đáp.

- Được rồi.- Tống Thư Hàng điền hết nhưng thông tin cơ bản, đăng ký tài khoản rồi yêu cầu gia nhập nhóm Cửu Châu số 1, - Xong rồi, đợi Hoàng Sơn Chân Quân đồng ý là được.

Vừa nói vậy, điện thoại của hắn liền vang lên.

- A lô, xin hỏi ai thế? - Tống Thư Hàng nhận cuộc gọi rồi hỏi.

- Thư Hàng tiểu hữu, là ta đây, Hoàng Sơn Chân Quân, có tiện nói chuyện sao? - Tiếng cười sang sảng của Hoàng Sơn Chân Quân vang tới.

- Được. Đúng rồi, Hoàng Sơn tiền bối, ta còn đang định tìm ngươi đây. Ta vừa đăng ký tài khoản cho Bạch tiền bối, đã gửi yêu cầu gia nhập nhóm Cửu Châu số 1 rồi, lúc nào onl, ngươi nhớ đồng ý.- Tống Thư Hàng cười bảo.

- Được, ta đi giải quyết đây, Bạch Chân Quân đang ở bên cạnh ngươi? - Hoàng Sơn Chân Quân hỏi dò.

Tống Thư Hàng đáp:

- Đúng vậy, ta đang cài phần mềm cho máy tính của hắn.

- Cố lên! Ta cúp máy để đi thêm tài khoản của Bạch Chân Quân đã.- Hoàng Sơn Chân Quân nói xong liền ngừng cuộc gọi.

- A? Tiền bối, ngươi còn chưa nói gọi điện cho ta làm gì! - Tống Thư Hàng hô lên, nhưng phía chân quân đã ngừng cuộc gọi.

Chân quân làm sao thế?

Tít tít ~~ Phần mềm nói chuyện trên máy tính vang lên tiếng gợi ý, tài khoản của Bạch tiền bối đã gia nhập nhóm.

- Vào nhóm rồi, tiền bối muốn đổi tên trong nhóm không? - Tống Thư Hàng hỏi.

- Ừm, để ta xem.- Bạch tiền bối kéo danh sách trong nhóm, rồi đổi tên mình thành “Bạch Tôn Giả”.

Ngay khi hắn vừa đổi tên xong, nhóm Cửu Châu số 1 liền ào lên.

Hoàng Sơn Chân Quân:

- Bạch đạo hữu đột phá rồi?

Vũ Nguyện Chân Quân của Đại La Giáo:

- Ai nha, Bạch tiền bối! Chúc mừng ngài thăng lên linh tôn thất phẩm!

Túy Nguyệt Cư Sĩ:

- Chúc mừng tiền bối tấn chức!

...

Các thành viên trong nhóm dậy lên làn sóng chúc mừng, họ thi nhau nhắn lại những câu chúc.

- Phải, một trăm năm trước đã tấn chức rồi.- Bạch tiền bối cười ha hả, đáp lại.

- Một trăm năm trước đã tấn chức rồi? Tức là sau khi tấn chức, ngươi còn bế quan hơn trăm năm? - Hoàng Sơn Chân Quân thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, quả là một Bạch Chân Quân cuồng bế quan nha, à không, giờ đã là Bạch Tôn Giả rồi.

Động Chủ Tuyết Lang:

- Quỳ gối trước tiền bối!

Tạo Hóa Pháp Vương:

- Tiền bối, đây chính là số đầu gối trong vòng mười năm của ta, mong tiền bối nhận lấy!

Thất Tu Tôn Giả:

- Chúc mừng Bạch đạo hữu đã đạt được ngôi vị linh tôn. Hoàng Sơn, ngươi phải cố lên. Một trăm năm trước, Bạch đạo hữu đã tấn chức rồi, ngươi không được thua kém hắn nhiều quá.

Hoàng Sơn Chân Quân cười ha hả, sao hắn có thể so với Bạch Tôn Giả chứ, sở thích của người ta là bế quan tu luyện dó!

Nhóm chat bắt đầu náo nhiệt, Bạch tiền bối một tay chống má, một tay vẽ vẽ lên màn hình, thi thoảng lại đáp một đôi lời.

Mỗi lần bế quan xong, ra thế giới bên ngoài, lại có cảm giác vật đổi sao dời, mọi thứ biến đổi, nơi này trở nên lạ lẫm. Nhưng chỉ cần các đạo hữu vẫn còn, thì hắn sẽ lại dần quen với cái thế giới lạ lẫm này thôi.

Lo xong chuyện bên Bạch tiền bối rồi, Tống Thư Hàng đi tới bên Đậu Đậu:

- Đậu Đậu, tặng ngươi món quà này, có muốn không?

- Quà gì? - Đậu Đậu nhìn Tống Thư Hàng với vẻ nghi hoặc.

- Ta da! - Tống Thư Hàng lấy cái máy tính mà Bạch tiền bối rút thăm trúng, Bạch tiền bối đã có một cái, cái này bị thừa ra, - Tặng ngươi, nhận không?

Đậu Đậu nhìn chằm chăm vào Tống Thư Hàng rồi le lưỡi:

- Gâu, nói đi, muốn giúp gì?

- He he, Đậu Đậu đúng là hiểu chuyện. Đúng là có chút chuyện nhỏ, đối với ngươi thì chẳng đáng gì! - Tống Thư Hàng nói, - Ban nãy, lúc ta và Bạch tiền bối về nhà, có gặp một người, ta cảm thấy kẻ này vô cùng kỳ quái!

Hắn kể lại chuyện giữa đường gặp phải người đàn ông mặt thanh tú, cơ thể thì hùng tráng cho Đậu Đậu nghe.

Từng trải qua vụ của đàn chủ cách đây không lâu, nên hắn vô cùng cảnh giác mấy “nhân vật khả nghi” đó, lỡ người này cũng giống như cấp dưới của đàn chủ ngày trước, định làm hại bạn bè mình thì sao?

- Vậy nên, ngươi muốn ta làm gì? - Đậu Đậu hỏi với vẻ nghi hoặc.

- Đậu Đậu, ngươi có thể chạy đến chỗ cái hố Bạch tiền bối ngã sấp mà thành, rồi dựa vào mùi để tìm cái gã qua đường đó không. Xem thân phận hắn rốt cục là gì? - Tống Thư Hàng hỏi.

- Được, cam đoan rồi! - Đậu Đậu vươn móng vuốt ra đập tay với Tống Thư Hàng, - Mà này, ta chỉ phụ trách việc điều tra thân phận của hắn, không phụ trách việc ra tay nha.

- Không thành vấn đề.- Tống Thư Hàng cười đáp.

- Được rồi, nhiệm vụ này ta nhận. Giờ đến lượt ngươi hoàn thành nhiệm vụ của ta.- Đậu Đậu chỉ vào máy tính, - Nào, chuẩn bị bật camera lên để thấy mặt với bà xã ta đi.

- Ta cần làm gì? - Tống Thư Hàng hỏi.

- Ngươi cứ ngồi im, ta sẽ điều khiển nhân vật, sau đó khi ta cần ngươi cười thì ngươi nở cái nụ cười đẹp trai nhất là được.- Đậu Đậu bảo.

Được rồi, nếu chỉ cần cười thì chắc là hắn làm được.

Tống Thư Hàng ngồi trước máy tính rồi bật camera.

Đậu Đậu mở phần mềm nói chuyện, đăng nhập tài khoản của nó.

- Bà xã ơi, bật camera rồi! Cho bà xã ngắm cái vẻ đẹp trai của ông xã! - Kinh Ba Đậu Đậu gõ phím liến thoắng.

Thấy Đậu Đậu không ngừng khoe cái vẻ đẹp trai của mình, Tống Thư Hàng có chút ngượng ngùng, bởi cái người được khen chính là hắn mà.

- A a? Ông xã lắp camera rồi à? - Cô thiếu nữ vội vàng trả lời rồi chọn mở camera.

Chẳng mấy chốc, phía màn hình bên kia liền hiện ra hình ảnh của một thiếu nữ chừng mười bảy, mười tám tuổi. So với hôm qua thì sắc mặt cô hồng hào hơn hẳn, càng hiện ra vẻ phơi phới.

Mà ngoại hình của Tống Thư Hàng cũng xuất hiện ở phía bên kia màn hình của cô gái, so với cái ảnh của mấy năm trước, Tống Thư Hàng của hiện tại càng trưởng thành, ánh mắt còn ẩn chứa khí thế.

- Có camera, nhưng mic còn chưa chỉnh xong, dùng tạm vậy.- Đậu Đậu đáp lại rất nhanh, sau đó nó nói với Tống Thư Hàng, - Đừng có ngây ra nữa, cười lên xem nào, cười cái điệu dịu dàng ấy.

- Tống Thư Hàng vẫy vẫy tay cái camera, rồi nở một nụ cười rất tự nhiên.

- Đẹp trai quá! Ông xã ơi! Em yêu ông xã nhất! - Cô thiếu nữ làm dáng hôn gió.

Tống Thư Hàng cảm thấy mặt mình nóng lên, ngượng chết mất.

- Đi đi đi, chúng ta lên game thôi. Nay không đi phụ bản, đi chém người đi! Hôm qua ông xã cày cả đêm để kiếm được bộ chiến thần ngũ, cái gã canh xác bà xã hôm qua ấy à, hôm nay trả lại gấp trăm lần, nợ máu phải trả bằng máu! - Đậu Đậu lộ vẻ hưng phấn, sau đó nói với Tống Thư Hàng, - Ra cái dáng vừa tự tin vừa đẹp trai đi, phối hợp chút!

Tống Thư Hàng hít sâu một hơi, hai mắt sáng rực lên, làm cái điệu tự tin.

- Ông xã ơi! Ông xã tuyệt nhất! Yêu ông xã chết mất.- Cô thiếu nữ cười rộ lên.

Tống Thư Hàng giơ ngón cái, vẫn là cái câu nói ấy, cái cảm giác xấu hổ chỉ cần chạm ngưỡng cực hạn, thì mọi ngượng ngùng đều biến mất!

Đậu Đậu và cô nàng kia nhanh chóng vào game, rồi nhanh chóng đi chém người.

Tống Thư Hàng phụ trách phối hợp Đậu Đậu, tạo dáng một đống vẻ mặt, nào đẹp trai, nào hưng phấn, nào cười điên cuồng...

Hắn cảm thấy mình giờ này, như đang chạy ầm ầm trên con đường ảnh đế!

Trong lúc rảnh rỗi, Tống Thư Hàng rút điện thoại ra, mở web của trường lên để đọc tin.

Chẳng mấy chốc, một bài đăng khiến hắn phải chú ý.

- Quá đáng sợ, sáng nay, ở cạnh trung tâm điện máy gần đại học Giang Nam, xảy ra một vụ lún đất! Đất lún tạo thành hố có đường kính đến hơn ba mươi mét! Theo tin tức từ những người chung quanh, trước khi xuất hiện hố rộng đó, họ nghe được một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Nguyên nhân vẫn còn được đang điều tra, mong các bạn sinh viên ở gần đó cần chú ý an toàn.

Bị người ta đăng lên web trường nhanh thế cơ à?

Mong là cơ quan chức năng có thể nhanh chóng đưa ra nguyên nhân của vụ sụt hố này.

Hắn tiếp tục lượn quanh web trường.

Lật rồi lật, hắn bỗng nhiên thấy được cái tên quen thuộc Gia Cát Nguyệt.

[Ha ha ha ha, cười chết mất thôi! Mời các bạn xem công phu chân chính của Hoa Hạ trong mắt người nước ngoài. Cảnh sau này dễ gây sốc, đừng uống nước khi xem video]

Sau đó, là một đoạn video quay bằng di động, cùng với một đoạn chữ giới thiệu.

- Đêm qua, tôi với mẹ đi tham gia một bữa tiệc chiêu đãi ở công ty, chào mừng một nhân vật nước ngoài ở phía đối tác sang thị sát. Tối đó đãi tiệc, người này uống nhiều rượu, có chút say. Sau đó, hắn liền biểu diễn công phu Trung Quốc cho mọi người trong công ty. Kể rằng, gần đây đi xem dự đại hội thể dục thể thao ở trường của con gái, được một cao nhân dạy cho. Không nói nhiều nữa, xem video đi!

Tống Thư Hàng đờ người…công phu Trung Quốc, người nước ngoài, đại hội thệ dục thể thao, cao nhân?

Mấy chữ này tách ra thì không có gì, nhưng khi ghép lại thì lại khiến hắn có linh tính chẳng lành.

Hắn nhẹ nhàng bấm vào đoạn video đó.

Đầu tiên, là hình ảnh của một người nước ngoài cao to xuất hiện.

- Ợ … Hôm nay uống rất vui, ta đánh một bộ chinese kungfu cho mọi người xem! Công - phu - Trung - Quốc! Gần đây, lúc đi xem đại hội thể dục thể thao ở trường con, ta phải xin mãi, cao nhân mới dạy ta một bộ tuyệt học! - Người nước ngoài đó dùng thứ tiếng Trung sường sượng để nói.

Nói xong, hắn ôm quyền với mọi người.

Rồi bắt đầu biểu diễn công phu của Hoa Hạ.

- Một hai ba bốn năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn năm sáu bảy tám... bốn hai ba bốn năm sáu bảu tám! - Người đàn ông đó miệng thì đếm nhịp, bài tập hoàn chỉnh của “Thời đại đang vẫy gọi” được người đó đánh ra, khiến mọi người đều sửng sốt.

Họ bị cái bộ tuyệt học này làm cho cứng họng.

Mấy cổ đông Trung Quốc còn nhịn cười đến đỏ mặt, còn thương hại vỗ tay!

Mẹ nó, không đứng lên vỗ không được ấy chứ! Nếu không, tiếng cười trong cổ sẽ phụt ra mà không nhịn nổi, dựa vào vỗ tay còn giúp mình không bật cười thành tiếng!

Cùng lắm thì, có thể dựa vào tiếng vỗ tay để che lấp tiếng cười của mình!

Trong video, Gia Cát Nguyệt cười đến run rẩy.

Cái hành động che mặt của Tống Thư Hàng lúc này chẳng thể nói lên điều gì, bởi che mặt đã không đủ để thể hiện cái nỗi lòng trào dâng của hắn lúc này, bởi hắn biết gã nước ngoài này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.