Truy Thê

Chương 39: Chương 39: Phạt quỳ




Tác giả: Luna Huang

Về đến phủ, bước chân vào môn viên của An Tri hiên, ba huynh muội lập tức bị mang ra “công đường” thẩm vấn nghiêm khắt. Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị ngồi uy nghiêm trên chủ vị trong thính tử. Ba huynh muội quỳ bên dưới, đầu không dám ngẩng cao, mắt không dám liếc ngang liếc dọc.

Nhũ mẫu nhanh tay phân phó việc cho ba tên nội gián bên cạnh Mã Phi Yến xuất phủ. Không cho họ ở lại nghe được bất cứ chuyện gì. Đương nhiên, Thiết Trụ là người duy nhất biết chuyện mang về bẩm báo với chủ tử.

“Nói, đến cùng là chuyện gì?” Mã Tuấn Vĩnh nghiêm giọng bức cung.

Tề thị bên cạnh phụ họa: “Mã Phi Yến, chuyện này có phải do ngươi bày ra không?”

Mã Phi Yến nuốt ngụm nước bọt ra mở miệng đánh gãy lời nói của hai huynh trưởng đang định giúp mình đỡ lời. Nàng kể rõ từng chi tiết của ngày hôm đó, cuối cùng nói: “Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi thật không muốn gả.”

Thành thân có gì mà tốt chứ? Chôn vùi cuộc sống, nàng mới không muốn đâu. Thế mà đám người cổ đại này mười lăm tuổi đã bắt đầu thành thân rồi.

“Ngươi không muốn thành thân liền dọa người khác như vậy sao?” Tề thị tức giận, cả hình tượng thục nữ cũng chẳng màng đến mà cao giọng quát to.

Mã Tuấn Vĩnh bên cạnh liên tục trấn an: “Phu nhân có chuyện gì cứ bình tĩnh mà nói, không cần nóng giận như vậy.”

Mã Viễn Duẫn cũng giúp muội muội đỡ lời: “Đúng đó mẫu thân, người có giận nữa cũng không thể thay đổi được.” Cho đến giờ phút này đây lòng hắn cũng chưa từng hối hận vì đã thành toàn cho muội muội.

Mã Viễn Luật cũng ngẩng đầu long lanh mắt thay muội muội cầu tình: “Huống hồ, Vũ Văn Dương Khải cũng không trách móc gì nữa, hay là người cũng đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Lúc nãy nhìn thấy Vũ Văn Dương Khải như vậy hắn cũng cảm thấy bản thân mình không đúng, nhưng muội muội không muốn gả phải làm sao bây giờ.

“Các ngươi, các ngươi....” Tề thị thở hổn hển, đưa tay vuốt ngực nén giận, từ ngữ trong đầu bị ba huynh muội chọc đến loạn cào cào không biết nên nói từ nào trước.

“Phu nhân.” Mã Tuấn Vĩnh ôm lấy Tề thị vỗ vỗ bả vai của nàng rồi nhìn ba huynh muội đang bày ra vẻ đáng thương quỳ bên dưới: “Không muốn gả chỉ việc nói cùng vi phụ, vì sao phải dùng đến hạ sách đó. Ngay cả vi phụ mà các ngươi cũng tính kế sao?” Hắn không biết nên vui hay nên buồn nữa. Đám hài tử nhà hắn có phải quá thông minh rồi không?

Mã Phi Yến lại cảm thấy không đúng nên phản bác lại: “Nữ nhi phản đối thì phụ mẫu sẽ cãi nhau, cả nhà đều không vui. Chỉ có cách để Vũ Văn gia từ hôn thì mới không ai có thể nói được gì. Tính kế phụ thân cũng là bất đắc dĩ, nếu người ta đến từ hôn mà phụ thân bày sắc mặt cho người ta xem liệu có phải đến bằng hữu cũng không thể làm không?”

Nàng nói cực kỳ có đạo lý, Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị nhìn nhau trân trối không nói được câu nào. Lát sau Mã Tuấn Vĩnh mới thở dài nói: “Không muốn gả bây giờ bị tứ hôn cho Định quốc công thì chẳng phải cũng vậy sao? Lần này cơ hội giải trừ rất thấp.”

Ý tứ của hắn trước giờ vẫn không hề thay đổi, vẫn là không muốn ái nữ gả cho một người thập toàn thập mỹ như Vũ Văn Dương Khải. Lúc trước nghe nàng bảo ái mộ Vũ Văn Dương khải nên hắn cũng không nói gì nữa, không nghĩ đến nàng vì hắn cùng Tề thị nên mới nói như vậy.

Mã Phi Yến mang cây trâm vàng trên đầu mình xuống. Tề thị nhìn cây trâm vàng hình con rắn tinh xảo liền rùng mình nói: “Sao Định quốc công lại có thể mang con rắn này để trang trí trâm cơ chứ?”

Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật cũng sớm có ý nghĩ đó. Chỉ là bọn hắn chưa kịp nói ra miệng thì Tề thị đã nói trước rồi.

Mã Phi Yến chỉ nhìn cây trâm trên tay không nói bất kỳ lời nào. Ngoại trừ nàng cùng Cung Vô Khuyết ra thì không có ai biết được vì sao hắn lại dùng rắn làm trâm cho nàng.

Mã Tuấn Vĩnh đoán được một phần liền thay nàng giải thích: “Lúc ở Tân Hà thôn, Định quốc công từng bị rắn cắn. Không phải chuyện đó có liên quan gì đến bảo bối chứ?” Đôi mày kiếm nhướng lên cao, giọng cũng kéo cao đặt câu hỏi.

Mã Phi Yến rùng mình một cái nhìn Mã Tuấn Vĩnh trân trối. Mã Viễn Luật vuốt vuốt cằm trêu chọc: “Hóa ra muội muội còn có chuyện giấu chúng ta.”

Mã Viễn Duẫn áp sát mặt mình vào mặt nàng thẩm tra: “Muội muội có phải hay không nên nói thật?”

Cùng nàng mấy năm qua cũng sớm không kiêng kỵ chuyện nam nữ nữa. Mã Phi Yến rất tùy hứng, lúc thì cầm tay, lúc lại khoác tay, cao hứng liền ôm chấm lấy nên khái niệm quy củ đối với bọn họ cũng không phải chuyện to tác gì.

“Có gì đặc biệt đâu sao mọi người lại hiếu kỳ như vậy?” Mã Phi Yến nhún vai kể lại chuyện đó. Đương nhiên nàng không có nói chuyện nàng vì Cung Vô Khuyết hút độc rồi.

Tề thị sợ đến xanh mặt quỳ xuống ôm lấy nàng nức nỡ: “Vì sao lúc đó người không nói cho vi nương biết? Ngươi thật không biết sợ gì cả.”

Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật không hẹn cùng đồng thanh: “Giờ thì khác rồi, muội muội sợ nhất là Định quốc công đấy.” Nàng ở đây vênh váo thế này thôi trước của Cung Vô Khuyết lại chẳng hề dám phản bác gì.

Mã Phi Yến lườm bọn họ xong lại mở miệng nói: “Mẫu thân, người đừng có hỡ chút là khóc lóc có được hay không? Chẳng phải là đã không sao rồi sao? Lúc trước A Ngưu ca có dạy nữ nhi cách tránh rắn nên mới không sợ, lại nói có Cung..à không, Định quốc công ở đó mà sợ cái gì.”

Mã Tuấn Vĩnh khom người ôm Tề thị đứng dậy rồi ra lệnh: “Dù sao các ngươi cũng có lỗi, đến từ đường quỳ đến tối cho ta. Không có sự cho phép không được dùng cơm.” Rất muốn phạt bọn họ quỳ vài ngày nhưng nghĩ lại mỗi người sáng sớm đều bận rộn nên phạt một chút thôi.

Ba huynh muội nghe được tha bổng liền dập đầu tạ ơn rồi chạy như bay ra khỏi An Tri hiên đến từ đường Mã gia.

Bên trong từ đường ba huynh muội ngồi trên đệm tròn bằng gấm nâu. Mã Phi Yến ôm lấy hai đầu gối quỳ đến đỏ của mình than thở: “Chỉ không muốn thành thân thôi mà mẫu thân cùng phụ thân có cần phải giận như vậy không?” Cái bụng của nàng đến tối nay mới có thể vui vẻ rồi.

Mã Viễn Duẫn cười hì hì nói nhỏ: “Như vậy cũng tốt, lúc nãy thấy mẫu thân nhìn chầm chầm hài tử trên tay của Vũ Văn bá mẫu huynh tưởng hồi phủ sẽ cùng nhị đệ bị ép thành thân cơ đây.”

Mã Viễn Luật vỗ mạnh tay vào nhau tán thưởng Mã Viễn Duẫn nói có lý: “Lúc nãy đệ cũng là sợ chuyện này.” Hắn quay sang nhìn Mã Phi Yến ngồi giữa: “Muội muội cùng Định quốc công cũng rất hợp a.”

Mã Phi Yến ngồi thẳng thắt lưng mắng: “Hợp cái đầu của lão nhị. Hắn lấy muội là vì muội khác với đám thiếp thất của hắn thôi. Đây là do hắn tự thừa nhận với muội đấy.” Nghĩ lại càng thấy câm phẫn con khỉ chết tiệt đó.

“A.” Hai huynh trưởng của nàng đồng thanh gật đầu la lên một tiếng rồi khẽ cười trêu nàng.

Ba huynh muội bên trong từ đường không biết đã nói chuyện bao lâu chỉ biết là ba cái bụng liên tục biểu tình không dứt. Bên ngoài truyền vào tiếng bước chân, cả ba liền chuyền tư thế quỳ trên nệm, vẻ mặt như rất thành tâm xám hối vậy.

Tiếng cửa bị đẩy vào rồi đóng lại: “Xem ra còn có sức quỳ nghiêm túc thế này chắc không đói đâu nhỉ?” Âm thanh mềm mỏng xen lẫn tiếng cười khẽ của Tạ thị khiến ba huynh muội xoay đầu lại.

“Đường tẩu tẩu.” Mã Phi Yến xúc động nhìn giỏ thức ăn trên tay của Tạ thị.

Mắt của Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật sáng rực rỡ: “Đường ca, đường tẩu.” Có viện binh, không cần chịu đói nữa rồi.

Mã Viễn Hành bên cạnh nhe răng cười, hai tay giờ lên hai giỏ thức ăn nữa: “Vì nông nỗi gì lại bị phạt hết cả ba thế này? Đã lớn thế này còn mang chức quan trên người lại bị phạt quỳ từ đường, chuyện này truyền ra ngoài há chẳng phải để thiên hạ chê cười sao?”

Mã Phi Yến che miệng nhìn hai huynh trưởng cười đầy trêu chọc: “Ây da, ca ca không cần mặt mũi nữa rồi.”

Hai huynh trước của nàng mặt đỏ hơn cả trái táo trên bàn cúng không trả lời được câu nào. Là do ai nên bọn họ mới bị phát quỳ thế này a.

Tạ thị vội mang ba giỏ thức ăn đặt xuống trước mặt bọn họ rồi dặn dò: “Ta chỉ là lén lút mang đến đây thôi, các người ăn nhanh đi.”

Cả ba ngồi ăn xuống ăn lấy ăn để. Mã Phi Yến còn kể cho Mã Viễn Hành cùng Tạ thị nghe lý do bị phạt nữa. Nghe xong Tạ thị ngạc nhiên hỏi: “Muội không muốn lấy Vũ Văn Dương Khải sao?” Hắn đứng đầu trong tứ đại công tử cơ mà, nữ tử muốn gả cho hắn đếm không xuể a.

“Không.” Ngắn gọn phun ra một chữ Mã Phi Yến lại tiếp tục ăn. Trong mấy năm cùng chung đụng nàng cũng biết bọn họ đối với nàng không có ý xấu nên nàng cũng không giấu diếm gì nữa. Càng che giấu, càng nhiều bí mật thì chỉ càng mệt mỏi thôi.

Mã Viễn Hành cũng sớm đoán được ý định của nàng nên không có gì ngạc nhiên cả: “Vậy đường muội muội chỉ cần nói cùng thúc phụ, thẩm mẫu là được rồi. Đâu cần hù dọa người khác như vậy.”

“Dễ như đường ca nói tụi đệ đã không cần dùng hạ sách này.” Mã Viễn Luật chậm rãi buông ra một câu.

Mã Viễn Duẫn dùng cơm xong dùng khăn lau miệng khẽ nói: “Do mẫu thân nhất quyết bức muội muội gả đi. Chúng đệ không làm vậy e là giờ muội muội đã ở Vũ Văn gia rồi chứ không phải từ đường đâu.”

“Muội mới không cần.” Đôi môi bóng dầu của Mã Phi Yến chu ra, rồi bĩu một cái.

“Kỳ thực ta thấy Vũ Văn Dương khải đối với đường muội muội cũng rất tốt.” Mã Viễn Hành nhíu mày nhớ lại. Lúc Vũ Văn Dương Khải ở cùng Mã Phi Vũ cũng không thể tốt được như vậy đâu.

“Vậy đường ca ca gả cho hắn đi.” Mã Phi Yến liếc mắt ý bảo nàng nhường cho đó.

Tạ thị liếc mắt nhìn Mã Viễn Hành dùng khăn tay che miệng cười hì hì: “Viễn lang gả đến Vũ Văn gia.” Giọng nàng ta còn cố ý kéo dài trêu trượng phu nhà mình.

Mã Viễn Hành nhìn thê tử của mình càng ngày càng không ra dáng thục nữ như trước nữa rồi. Lúc trước nửa lời nói giỡn nàng cũng không biết, từ khi gả đến đây mỗi ngày cùng Mã Phi Yến chung đụng liền ra bộ dáng này.

Bỗng cánh cửa vốn được khép chặt của từ đường bị đẩy ra, Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị xuất hiện ánh sáng phía ngoài chiếu vào khiến cả người họ phát ra hào quang như thần tiên vậy. Miếng bánh bao trong miệng của Mã Phi Yến đột nhiên nghẹn lại ở cổ họng. Khó khăn lắm nàng mới dung sức nuốt xuống được.

Mã Viễn Hành cùng Tạ thị vội vã đứng dậy cúi đầu, nụ cười trên môi cũng rất nhanh được thu lại. Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật mím chặt môi, hô hấp cũng quên luôn nhìn phụ mẫu của mình.

“Các ngươi là đang muốn tạo phản sao? Đã bảo không được dùng cơm cơ mà.” Tề thị lạnh giọng nói. Thật là sợ hài nhi đói nên cố ý mang đồ đến đây. Không ngờ bên này sớm đã có tiếp tế, nàng lo lắng phí tâm rồi.

“Mẫu thân.” Mã Phi Yến vội cười cầu hòa, giọng nàng trong trẻo ngọt ngào vang lên: “Người xem, nữ nhi cùng ca ca không có dùng cơm. Đường ca ca và đường tẩu tẩu chỉ mang bánh bao và một ít cao điểm đến thôi.”

Mã Viễn Hành như thấy được bậc thang vội vàng nói: “Phải đó thẩm mẫu, điệt nhi cùng Giản nhi không hề có mang cơm đến cho họ dùng.” Cung may lúc nãy từ hoàng cung trở về có Thục phi có ban cho bọn họ ít điểm tâm nên mang qua đây. Nếu lúc nãy là lấy cơm thì tiêu rồi.

Mã Viễn Luật thấy được gì đó liền nói: “Mẫu thân là đang cầm gì đó?”

“Sẽ không phải mẫu thân mang cơm đến cho hài nhi chứ?” Mã Viễn Duẫn cũng thêm miệng.

Bọn hắn là sợ đại họa không xảy ra nên cố tình châm lửa đây mà. Tạ thị vội chạy đến bên Tề thị: “Thẩm mẫu, hôm qua Giản nhi mới thêu xong đôi hài không biết có đẹp hay không, thẩm mẫu giúp Giản nhi xem với.” Vừa nói vừa lôi kéo Tề thị ra ngoài.

Mã Viễn Hành viện cớ chạy theo Tạ thị. Trước khi đi còn cấp cho ba huynh muội ánh nhìn “tự bảo trọng“.

Mã Tuấn Vĩnh bước vào bên trong nhìn ba hài tử của mình. Đến chuyện ăn vụng chùi mép cũng đã nghĩ ra rồi, xem ra, đã sớm có tính toán: “Ăn no rồi?” Giải thích của Mã Phi Yến quá hợp lý, cho dù muốn phát hỏa cũng không thể phát được.

Ba người đồng loạt gật đầu: “Mai lại tiếp tục quỳ từ đường.” Nói xong phất tay áo tiêu sái quay ra ngoài.

Bỏ lại ba huynh muội ngơ ngác nhìn nhau khổ sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.