Trưởng Công Chúa, Ngài Quá Bá Đạo!

Chương 46: Chương 46: Thương tổn




“Chuyện kia....”

“Không nên hỏi lại.”

Sở Sương Thiển ở bên hông Sơ Hạ dùng chút lực làm cho Sơ Hạ mất thăng bằng, ngã ngồi ở trong lòng Sở Sương Thiển, trong lúc nhất thời mùi hương nồng nàn xộc vào mũi.

Sơ Hạ không nghĩ tới Sở Sương Thiển sẽ có hành động này, trong nháy mắt mặt đỏ lên, không nghĩ tới yêu nghiệt Trưởng công chúa này còn là một cao thủ ghẹo gái!

“Bổn cung muốn hỏi tâm của ngươi một chút.”

“Tâm của ta?”

Sở Sương Thiển ôm Sơ Hạ trong lòng thật chặc, cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của nàng, dù không nhìn thấy mặt nàng nhưng lại cảm thụ được nhiệt độ từ nàng.

“Ngươi khi đó nói yêu thích một người không thể thích là ai? Ngày ấy Bổn cung thấy ngươi cùng Trung Nghiệp...”

Sở Sương Thiển còn chưa nói, Sơ Hạ liền mở miệng cắt đứt.

“Từ đầu đến cuối đều là ngươi, không biết từ lúc nào bắt đầu... trong tâm của ta đều là hình ảnh của ngươi, nhưng ta vẫn cho là ngươi cùng ta vĩnh viễn là không thể, đoạn thời gian đó, ta mang theo tuyệt vọng, cố gắng mượn cớ đi làm nhiệm vụ ngươi giao để tránh nghĩ nhiều...”

Nói tới đây, Sở Sương Thiển không nói gì thêm, chỉ khẽ thở dài, đem người trong ngực ôm thật chặt, lấy biểu thị áy náy cùng đau lòng.

“Nói đến nhiệm vụ, trong Hoàng Loan Cung có hai cung nữ gọi Vân Nhị cùng Vân Tam, thường thường đi lại ở trong cung lúc đêm khuya, hành tích khả nghi.”

Sở Sương Thiển cười khẽ, buông người trong lòng ra, nói: “Không nghĩ tới ngươi cũng là người giỏi về phá hoại bầu không khí.”

Ách... Sơ Hạ lộ ra một mặt túng quẫn, Trưởng công chúa, ban ngày ban mặt, ngươi muốn như thế nào? Nghĩ tới đây, mặt Sơ Hạ đỏ lên, may mà Sở Sương Thiển cũng không phát hiện.

“Người của Hoàng Loan Cung Vân Nhị cùng Vân Tam này phỏng chừng là do Sinh Vương phái tới giám thị nhất cử nhất động của Văn Ý cùng Thái tử, có lẽ bọn họ đều không tín nhiệm lẫn nhau.”

Văn Ý, Thái tử cùng Sinh Vương đều là người đa nghi, như thế nào sẽ tin tưởng đối phương, đều chỉ là muốn lấy chút lợi ích từ trên người đối phương thôi.

Nhưng lần này Văn Ý thật sự là dữ hổ mưu bì. ( bảo hổ lột da ý là không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương)

“Ta đã hỏi thăm được một ít tin tức về Vân Nhị Vân Tam, ta sẽ cùng với các nàng thấy sang bắt quàng làm họ, trước mắt thăm dò hư thực.”

Vẻ mặt Sơ Hạ nghiêm túc hẳn lên, giữa cung nữ và công công cũng là một màn tranh đấu, cô cũng không thể xem thường bất kỳ người nào.

“Ngươi nhất định phải vạn sự cẩn thận, còn có hàn khí chưa tiêu trên người ngươi nữa, nhớ phải chăm sóc thân thể.”

Sở Sương Thiển đưa tay phủ lên gò má Sơ Hạ, một mặt cưng chiều.

Nếu như thời gian có thể dừng lại...

Có thể liền đình chỉ ở một giây này hay không...

Một giây này, không có phân tranh, không có cung đấu... không có âm mưu, không có quyền lực..

Chỉ có ngươi cùng ta một lòng hướng về nhau....

Lúc này âm thanh không thích hợp truyền tới.

“Trưởng công chúa, Nguy đại nhân cầu kiến.”

Là tiếng của Mặc Tâm Sơ Hạ nghe xong, đứng lên.

“Vậy thuộc hạ muốn đi Triều tịch đình một chuyến.”

Nhiệm vụ vẫn còn chưa hoàn thành, Sinh Vương lại từng bước một áp sát, xem ra cần phải tăng nhanh tiến độ.

“Ừm vạn sự cẩn thận.”

Sở Sương Thiển đáp lại, nở nụ cười ấm áp với Sơ Hạ, nhìn theo bước chân rời đi của cô, lúc này thần sắc mới chuyển thành nghiêm nghị.

Nguy Chi Lương đến rồi, phỏng chừng là sự tình tiếp theo về Vô Khuyết Thành.

- ---------------------------------- đường phân cách hoa lệ ---------------------------------------

Triều tịch đình, vẫn đầy tiếng nói nhao nhao ồn ào, Sơ Hạ sau khi hoá trang xong mang theo chút tiền chơi vài bàn, khi thấy trong đám người từ Hoàng Loan Cung có một vị khách quen là Tiểu Dung mặt mày ủ rũ, Sơ Hạ như thấy được hi vọng đến gần nàng ta.

“Tiểu Dung tỷ tỷ, sao mặt mày ủ rũ thế? Đánh cược không như ý à?”

Tiểu Dung nghiền đánh cược, là khách quen của Triều tịch đình, lần này nhìn sắc mặt xem ra là thua không ít.

“Haiz, đúng vậy, đi mượn Vân Nhị Vân Tam chút tiền, kết quả ngày hôm qua lại thua sạch, ngày hôm nay muốn thử vận may nếu thắng liền trả lại tiền cho các nàng, nhưng mà... haiz...”

Lông mày Sơ Hạ nhảy nhảy, dân cờ bạc chính là như vậy, mười lần đánh cuộc chín lần thua vẫn tiếp tục đánh cược, mãi mãi cho rằng bản thân sẽ thắng lại. Thế nhưng nghe thấy tên Vân Nhị Vân Tam, số tiền kia nhất định phải trả lại.

“Nơi này... là chút tiền ta vừa thắng được, ngươi cầm đi.”

Sơ Hạ đem tiền trong túi đưa cho Tiểu Dung, nàng do do dự dự đưa tay ra, nhưng không có cầm lấy.

“Tiểu Lăng, tại sao ngươi lại tốt với ta như vậy?”

Sơ Hạ sững sờ, cười nói: “Ta ở trong cung không có bằng hữu, trái lại ở đây nhận thức Tiểu Dung tỷ tỷ, có người có thể cùng ta tán gẫu vài câu, ngươi gặp nạn, ta làm sao có thể không giúp đây? Nhưng sau này nhớ ít đánh bạc lại!”

Hai mắt Tiểu Dung đỏ lên, không nghĩ tới ở trong cung, nàng có thể biết được một người chịu làm bằng hữu với mình.

“Tiểu Lăng, ta đáp ứng ngươi, sau này ta sẽ không đánh cuộc nữa.”

Tiểu Dung tiếp nhận túi tiền, nói cám ơn với Sơ Hạ, lúc này Sơ Hạ chuyển đề tài, làm bộ hiếu kỳ nói: “Nghe nói Vân Nhị Vân Tam xưa nay quái gở, sao tỷ tỷ lại đi vay tiền các nàng?”

Tiểu Dung tâm tư đơn thuần, không nghi ngờ gì liền nói rõ sự thật.

“Kỳ thực là các nàng muốn ta mỗi lần Văn Thừa tướng đến tìm nương nương thì phải nói cho các nàng biết mới bằng lòng đem tiền cho ta mượn.”

Tiểu Dung là cung nữ quét tước tiền viện, có ai đến nàng đều biết, hơn nữa tâm tư tương đối đơn thuần, chỉ có thể dùng đánh bạc để uy hiếp, chẳng trách Vân Nhị Vân Tam sẽ tìm tới nàng, như vậy Vân Nhị Vân Tam hẳn là người của Sinh Vương rồi.

“Tiểu Lăng muội muội muội muội cũng rất quan tâm đến chuyện của tỉ muội ta nha ~ “

Sơ Hạ vừa nghe thấy, sống lưng lạnh lẽo, cứng ngắc, máy móc quay đầu lại, hai người hình dáng có chút tương tự đập vào mắt.

Vân Nhị Vân Tam hai tay ôm ngực, mắt lạnh nhìn Sơ Hạ, khóe miệng còn mang theo nụ cười khẽ.

Sơ Hạ trong lòng hồi hộp, cất lên tiếng cảnh báo thật lớn.

Vân Nhị Vân Tam không biết cung nữ trước mắt là người phương nào, chỉ là vừa vặn đến tìm Tiểu Dung thì nhìn thấy màn này, đối với người đi hỏi thăm về mình, các nàng càng thêm phần cảnh giác cùng thăm dò.

- ---------------------------------- đường phân cách hoa lệ -------------------------------------

Văn Ý bưng trà nóng trong tay lên, nhàn nhã nhấp một miếng, nhưng trong mắt lúc ẩn lúc hiện để lộ ra tia hung tàn.

“Có người nói lần này Đường Thư Niên bị Sở Sương Thiển nắm lấy đuôi, trong đó công lao thật lớn là đến từ cung nữ tên là Sơ Hạ kia.”

Văn Ý hời hợt tự thuật lại, hắn từ trong miệng Đường Thư Niên biết được, có một tên họ Lăng giả mạo là người của mình phái đi, dụ dỗ Đường Thư Niên giao ra sổ sách. Nếu như không đoán sai, cái tên họ Lăng kia chính là Lăng Sơ Hạ.

Hàng lông mày Văn Mẫn khẽ nhíu một hồi, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, lần này Văn Ý tới là hưng binh vấn tội, nếu không phải lần trước mình nhất thời sơ sẩy để nha đầu Sơ Hạ sống sót từ hầm băng, chỉ sợ cũng sẽ không dẫn tới Đường Thư Niên cùng một đám quan lại bị xử trảm, Văn Ý cũng sẽ không mất đi một nguồn tiền, thả hổ về rừng, quả nhiên người ở bên cạnh Sở Sương Thiển, ai cũng đều là người không thể coi thường.

“Hảo nữ nhi của ta, chuyện này ngươi có ý kiến gì không?”

Văn Ý giương mắt, ánh mắt sắc bén kia nhìn về phía Văn Mẫn, khiến Văn Mẫn không tự chủ run lên.

“Là ta sai rồi.”

Văn Mẫn cúi đầu, không dám nhìn Văn Ý, nàng biết Văn Ý lần này tức giận không nhẹ, chỉ là tại sao đã hơn một tháng trôi qua hắn với đi hưng binh vấn tội với nàng, nào trong một tháng này, còn có chuyện quan trọng hơn.

“Văn Mẫn, ngươi nhớ kỹ...”

Văn Ý đi tới trước mặt Văn Mẫn, ở trên cao nhìn Văn Mẫn.

“Nếu như không phải Mẫn nhi thật sự mất đi sau khi sinh Thương nhi, ta cũng sẽ không để cho ngươi thứ hàng giả này đến làm Mẫn Quý Phi, những gì ngươi có đều là ta ban cho, cách làm việc sau này của ngươi tốt nhất cẩn trọng một chút cho ta!”

Văn Ý tát một bạt tai lên mặt Văn Mẫn, Văn Mẫn chỉ cảm thấy một trận ù tai, máu tràn ra khóe miệng.

Văn Ý phất tay áo rời đi, nhìn theo hướng Văn Ý rời đi, Văn Mẫn cười khổ...

Đúng vậy, tất cả những thứ này vốn không nên thuộc về ta...

Nàng chỉ là một đứa cô nhi, chỉ vì lớn lên phi thường giống với khuê nữ Văn Mẫn của thừa tướng đương triều Văn Ý, lẽ đó từ nhỏ liền bị mang về phủ Thừa tướng nuôi.

Văn Ý nói bản thân có bao nhiêu thương yêu con gái của mình, làm cho Văn Mẫn không chỉ có nở nụ cười khẩy, một khắc hắn mang mình về nhà, hắn cũng đã bắt đầu tính toán con gái của mình, hắn sợ, nếu như con gái của hắn chết rồi, chí ít còn có một con cờ để dùng.

Đúng như dự đoán, Văn Mẫn thật sự là sau khi sinh Sở Thương không lâu liền bởi vì bị nhiễm phong hàn nghiêm trọng mà qua đời, mà nàng thì suốt đêm bị Văn Ý đưa vào trong cung, thay thế cho nhân vật Mẫn Quý Phi này, không có ai hoài nghi thân phận thực sự của nàng, bởi vì nàng đã đã sớm mất đi bản thân, nàng có thể trở thành bất luận người nào.

Văn Mẫn thật sự kia thật đáng thương, ngay cả một lễ tang, một mộ phần đều không có, thi thể cứ như vậy được hỏa tán thả xuống biển rộng.

Văn Ý thật là một kẻ đáng sợ, thế nhưng cũng là người đáng thương... Trong thế giới của hắn, cũng chỉ còn sót lại quyền lực.

Ngoài cửa tới một người đi vào, nàng đi tới trước mặt Văn Mẫn, ngồi xổm xuống.

“Hắn đánh ngươi?”

Là Nhược Thủy, âm thanh lạnh như băng, lạnh đến mức khiến người ta không khỏi cảm thấy run cầm cập.

“Chuẩn bị cơm đi, Bổn cung đói bụng.”

Văn Mẫn không có nhìn Nhược Thủy, trái lại đứng lên, lướt qua người nàng.

“Văn Mẫn, ta không muốn bất luận người nào thương tổn ngươi.”

Nhược Thủy từ phía sau nắm chặt lấy tay Văn Mẫn, cảm thấy tay Văn Mẫn lạnh đến mức đáng sợ.

“Thương tổn? Ha ha...”

Văn Mẫn thoát tay khỏi Nhược Thủy, quay đầu lại nhìn Nhược Thủy một chút.

“Sống ở trong thâm cung này, đã là một loại thương tổn, Nhược Thủy... ngươi giúp không được ta.”

Văn Mẫn đi rồi, Nhược Thủy vẫn đứng tại chỗ, nhìn nữ nhân miễn cưỡng thẳng người mà đi, trong lòng bỗng dưng đau đớn.

Nhược Thủy... ngươi giúp không được ta.

Thật không?

Văn Mẫn, ta sẽ dẫn ngươi thoát khỏi gông xiềng này... ta nhất định làm được.

Vào đúng lúc này Nhược Thủy liền làm một quyết định, quyết định thay đổi cả đời nàng và Văn Mẫn.

- ----------------------------------- đường phân cách hoa lệ --------------------------------------

Trong một tháng này, Văn Ý đến cùng đang làm gì? Sau khi Đường Thư Niên và một đám quan lại bị xử trảm xong, Văn Ý còn chưa kịp xử lý ổn thỏa sự tình tiếp theo, Sinh Vương liền đến báo tin nói sinh thần Sóc Đế lần này sẽ đến kinh thành, Sóc Đế đối với Sinh Vương vẫn có khúc mắc, Sinh Vương muốn Văn Ý cùng Thái tử ở trước mặt Sóc Đế nói tốt vài câu, hơn nữa hỗ trợ hắn chuẩn bị một ít vật liệu, hắn muốn cấp cho Sóc Đế một phần kinh hỉ.

Vì lẽ đó Văn Ý mới không có thời gian đến hưng binh vấn tội Văn Mẫn, bây giờ sự tình đã giải quyết, tự nhiên Văn Mẫn liền gặp xui xẻo.

“Lần này Sinh Vương đến, e sợ không phải đơn giản chỉ để chúc thọ phụ hoàng như vậy.”

Thái tử Sở Thương uống trà nóng, nhiều lần nhìn thư tín Sinh Vương gửi tới.

“E rằng mũi dùi của hắn cũng chỉ hướng về Sở Sương Thiển.”

Văn Ý cười cợt, như đang cười trên sự đau khổ của người khác.

“Sinh Vương đến rồi, xem ra Lãnh Nguyệt Cung lại không được sống yên ổn rồi.”

Sở Thương cười gằn, như một con đại hồ ly đang xem kịch vui....

- --------------------------------- đường phân cách hoa lệ ------------------------------------

Thiên Sắc đi qua ngự hoa viên, tâm tư đang nghĩ về phương xa...

Tháng ngày ở Trích Tinh Cung là thời gian mà nàng chưa từng trải qua, hơn nữa cũng là tháng ngày khiến nàng mất đi sự khống chế nhất.

Ở ngự hoa viên, người kia từng nói...

Ngươi vô vị như thế, Bổn cung thế mà lại đi thích ngươi....

Ngươi vô vị như thế, Bổn cung thế mà lại đi thích ngươi....

Nàng nói, là thật sự sao?

Hay ta chỉ là niềm vui của nàng trong lúc rảnh rỗi.

“Sở Tri Diêu...”

Thiên Sắc khẽ gọi tên của nàng, nhưng phát hiện lúc này có người từ sau ôm lấy, làm cho nàng trong nháy mắt tỉnh táo lại, với bản năng của một ảnh vệ, có người ở phía sau lại không phát hiện, hơn nữa còn để cho nàng dựa vào bản thân gần như thế! Nếu là kẻ địch, nàng chết chắc rồi.

“Thiên Sắc, ngẩn ngơ như vậy không tốt đâu.”

Là tiếng của Sở Tri Diêu, nàng vùi đầu ở trên lưng Thiên Sắc, tham lam hưởng thụ nhiệt độ trên người nàng.

“Nhị... công chúa...”

Thiên Sắc có chút hoảng, muốn tránh thoát, lại bị Sở Tri Diêu ôm chặt lại.

“Ngươi vừa nãy không phải kêu Bổn cung chứ...”

Sở Tri Diêu kiễng chân đem lời nói rót bên tai Thiên Sắc, sau đó rõ ràng cảm giác được người trong lòng dần dần nhũn đi.

“Ngươi nhớ ta.... Đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.