Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 113: Chương 113: Chương 64.1




Lãng Quên- Diễn Đàn

Thành phố S, nhà họ Hoắc.

Trên bàn cơm nhà họ Hoắc luôn có vẻ yên tĩnh.

Nhất là khi có nam chủ nhân ở nhà.

Lương Thụy là một người phụ nữ ôm ấp tình cảm theo chủ nghĩa lãng mạn, bà thích hưởng thụ, thích nhất là đi du lịch vòng quanh thế giới, từ khi Hoắc Bạch phong lưu thành tính không có kỵ mang người phụ nữ khác về nhà, càng về sau thời gian Lương Thụy ở nhà càng ngắn.

Lần trước sau khi đi Ý về nhà, bà ở thành phố S không quá hai tuần lại đi tiếp không thấy bóng dáng.

Nếu không phải con trai gặp chuyện không may, hành trình của bà vẫn còn kéo dài đến tuần sau nữa.

“Kết giao nhiều bạn bè là chuyện tốt, nhưng cũng cần phải phân biệt người nào nên kết giao, người nào không nên kết giao, lần sau nhớ chú ý.”

Sau khi ăn xong, Hoắc Bạch nhìn cánh tay bó bột của con trai dặn dò, Hoắc Diệp dựa vào ghế sofa, vẻ mặt anh tuấn không có một tia biểu cảm, mắt nhìn chăm chú vào TV.

Lương Thụy bưng dĩa trái cây lên cho hai cha con nói:

“Anh cũng ít nói vài câu thôi, dù sao con nó cũng cứu người cũng không phải chuyện xấu.”

Hoắc Bạch không đồng ý nhìn vợ nói:

“Từ khi nào dòng dõi duy nhất nhà họ Hoắc lại có lòng dạ đàn bà rồi? Chỉ là người mới gặp qua vài lần, còn chưa đáng để xưng bạn bè, tấm biển quảng cáo lớn vậy rơi xuống, nó còn dám trực tiếp xông tới cứu người? Ngu xuẩn!”

Giọng nói Lương Thụy vẫn ôn nhu như cũ:

“Tiểu Diệp không cần nghe lời ba con nói, ông ấy chỉ vì lo cho con thôi, trong lòng nghĩ lại mà sợ, có điều ba con nói cũng có đạo lý, tình huống này xảy ra vẫn nên lo cho an nguy bản thân trước đã, nếu con xảy ra chuyện, ba mẹ phải làm sao bây giờ?”

Hoắc Diệp cười cười nhìn về hai người, một người cả ngày vội vàng công tác cùng với cưa gái, một người quanh năm suốt tháng đi du lịch không thấy ở nhà, Lãng@d#d#l#q#d@Quên &%Dien#$D45a33n$3L43Q$3Don cậu ở nhà một mình đã thành thói quen, quả thật không cảm giác được nếu bản thân xảy ra chuyện thì hai người họ có gì không chịu nổi?

Chỉ là lời nói sắc bén muốn nói ra tới đầu lưỡi vẫn được Hoắc Diệp kiềm chế nuốt trở về, cậu cũng không làm chuyện vô dụng, nói ra chỉ tăng thêm tranh cãi, không cần phải làm vậy. Hai người họ vẫn làm theo ý mình như cũ thôi.

“Con biết rồi, sau này sẽ chú ý.”

Thấy con trai biểu hiện trước sau nghe lời, Hoặc Bạch vẫn nghiêm túc răn dạy một lúc, cuối cùng nhận được điện thoại mới chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài.

“Đêm nay tôi không về, không cần chờ.”

Trước khi đi, Hoắc Bạch quay lại dặn Lương Thụy, trên mặt Lương Thụy vẫn ôn nhu như cũ không chút biến hóa, bà thậm chí còn săn sóc nói câu “Chú ý an toàn.”

Hoắc Diệp lại cười lạnh một tiếng.

Sau khi Hoắc Bạch rời đi, Hoắc Diệp nhìn biểu hiện hiền lương thục đức của mẹ, bỗng nói:

“Mẹ biết rõ ông ấy đi ra ngoài gặp ai, cần gì phải làm bộ giả ngu làm gì?”

Lương Thụy khiển trách nhìn Hoắc Diệp:

“Đứa nhỏ này, ba con nói phải vội vàng đi công ty giải quyết công việc, con nghĩ đi đâu vậy?”

Tuy nói vậy, vẻ mặt cũng khó tránh khỏi trở nên trắng bệch, Hoắc Diệp nhìn cũng không có lòng châm chọc tiếp.

Hai người yên lặng duy trì một gia đình hoàn hảo giả dối, Lương Thụy đang thay đổi kênh thì dừng lại, Hoắc Diệp không chút ý nhìn lên màn hình TV, trên TV đang chiếu trực tiếp trận thi đấu vũ đạo.

Một cô gái rất đẹp đang ở trên sân khấu đề nghị với các vị giám khảo:

“...Biết quy tắc trận đấu tạm thời thay đổi, vũ đoàn Niết Bàn….”

Hoắc Diệp nhìn cả người cô ấy một lúc, nghe giọng nói cô gái có khí phách không hiểu sao có chút quen quen, ngồi suy nghĩ một lúc, cuối cùng Hoắc Diệp nhớ tới nghe được ở đâu.

Là lần đó ở Lễ Viên, trong bóng tối bị cậu bắt được tưởng nhầm là paparazi, thật đúng là duyên phận.

Hoắc Diệp nhếch môi cười một cái, nhìn về phía Lương Thụy ngồi:

“Mẹ cũng không yêu thích vũ đạo, sao lại….”

Nói đến một nửa liền im bặt ngừng lại, trên mặt Lương Thụy quanh năm vẫn luôn treo một cái mặt nạ ôn nhu giả dối bây giờ sắc mặt trở nên tái nhợt, môi run rẩy, bàn tay được bảo dưỡng tốt cầm lấy điều khiển TV trở nên trắng bệch.

Hoắc Diệp có chút kinh ngạc, từ nhỏ đến lớn số lần cậu nhìn thấy mẹ luống cuống có thể đếm trên đầu ngón tay…

“Mẹ làm sao vậy?”

Hoắc Diệp vẫn quan tâm hỏi một câu.

Nhưng Lương Thụy giống như không được bình thường, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú vào TV, hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của Hoắc Diệp, d!^Nd+n(#Q%*d@n Hoắc Diệp nhìn qua TV rồi nhìn sang mẹ mình, cảm thấy vấn đề có thể do người con gái ở trong TV.

Vũ đạo vô cùng đặc sắc, bố trí cũng vô cùng mới mẻ, nhưng trên TV chỉ có nhảy múa, hốc mắt Lương Thụy lại bắt đầu đỏ lên.

Dù sao Hoắc Diệp cũng không phải ý chí sắt đá, tuy đối với một đôi ba mẹ này tình cảm không quá sâu, nhưng cậu cũng biết tính tình mẹ sở dĩ trở nên như thế này không thoát khỏi quan hệ bởi người ba phong lưu thành tính của cậu, chờ trên TV nghe các vị giám khảo cho lời bình xong, nghe hai chữ “Khương Sam” lại cảm thấy hết sức quen thuộc, Hoắc Diệp lục trong trí nhớ chính là cái tên mới nổi gần đây.

Cậu làm bộ không để ý nói với mẹ mình:

“Cái cô Khương Sam ở trên TV này dạo gần đây ở trên mạng cũng khá nổi tiếng, thân thế rất đáng thương, không cha không mẹ, lại còn bị họ hàng thân thích tính kế…”

“Cái, cái gì?”

Lương Thụy đột ngột ngắt lời Hoắc Diệp, quay đầu mạnh về phía cậu hỏi:

“Sao lại nói không cha không mẹ?”

Hoắc Diệp ngẩn ra, không ngờ bà lại có phản ứng mạnh thế này:

“Nghe nói từ nhỏ đã không có mẹ, nửa năm trước ba mới qua đời….”

Hoắc Diệp không nhanh không chậm nói tin tức khi mình nhàn rỗi không có gì lên mạng đọc một số tin hot gần đây, ánh mắt nghi ngờ nhìn mẹ mình, khi cậu kể chuyện ngày càng nhiều, nhìn thấy vẻ mặt Lương Thụy ngày càng trắng bệch ra, sống lưng bà ưỡn thẳng, bả vai run lên nhè nhẹ.

Mà Lương Thụy bắt đầu từ lúc nghe được tin Khương Lạc Sinh qua đời nửa năm trước do tai nạn xe, đầu óc đã trở nên trống rỗng….

Ông ấy chết? Khương Lạc Sinh…. Đã chết?

Bà trốn tránh nhiều năm như vậy, giấc mơ mỗi đêm khuya khiến bà áy náy nhất không muốn nhớ đến người đàn ông đó, đã chết?

“.... Danh ngạch xuất ngoại bị cướp mất, bị lừa đẩy vào học ở một trường quân đội cấp hai… Phá hủy thanh danh của cô ấy, nói cô ấy vì muốn đoạt được danh ngạch nên quyến rũ thầy giáo… Di sản của cha ruột thiếu chút nữa không bảo vệ được, ầm ĩ đến trên tòa án…”

Hoắc Diệp đang nói bỗng ngừng lại, cậu kinh ngạc nhìn về phía mẹ mình:

“Mẹ, cuối cùng mẹ bị sao vậy?”

Lương Thụy ngơ ngẩn nhìn TV, sớm đã chuyển qua phần quảng cáo giữa giờ, một hình ảnh không biết đã lập đi lập lại bao nhiêu lần, một bé gái vẻ mặt đáng yêu bước đi nghiêng ngã lảo đảo bưng một chậu nước rửa chân vào phòng ngủ.

Khi đó con bé chỉ mới hai tuổi, đang lúc bi bô tập nói, bởi vì bộ dáng vô cùng đáng yêu nên khiến cho những người bên cạnh rất yêu thích con bé, khi đó Khương Mật thỉnh thoảng dẫn Khương Vi đến nhà, bà ta không thích mọi người vây quanh tiểu Khương Sam, khen con bé đáng yêu, thông minh.

“Đứa nhỏ thông minh sớm cũng không phải chuyện tốt, tuổi còn nhỏ đã có nhiều tâm tư như vậy, đâu có giống một đứa bé ngây thơ dễ thương được? Vi Vi nhà tôi mới đúng là ngoan ngoãn đáng yêu….”

Tình tình Lương Thụy mềm yếu, chỉ cười cho qua.

Tiểu Khương Sam nghe không hiểu lời nói của người lớn, vẫn nắm lấy góc áo của mẹ mình, vẫn nói bập bẹ mấy chữ, khuôn mặt đáng yêu tinh xảo đầy vẻ mới lạ.

“Mẹ, chim, chim, xin chào.”

Lương Thụy nghe không rõ, liền vỗ vỗ đầu con gái hỏi:

“Sam Sam từ từ nói, chim gì?”

Tiểu Khương Sam ôm lấy chân bà, tiếp tục nói:

“Xin chào, mẹ khỏe, đi.”

Khương Lạc Sinh trẻ tuổi anh tuấn đứng ở một bên cười tít mắt, ông vẫn ôn nhu nho nhã như vậy:

“Sam Sam, cái này cho con đi ra ngoài chơi.”

Vừa vặn Lương Thụy cũng không muốn ở lại trò chuyện với Khương Mật có đầy bụng nhỏ nhen, đi theo hai cha con ra bên ngoài.

Khi đó cả nhà vẫn còn ở trong thôn, ngoài cửa có một tảng đá lớn, trên bàn đá có đặt một cái lồng chim, bên trong là một con vẹt có nhiều sắc.

“Xin chào, xin chào, xin chào.”

Con vẹt ngơ ngác kêu.

Tiểu Khương Sam vui vẻ vỗ tay, giữ chặt lấy tay bà, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng:

“Chim, xin chào, mẹ khỏe.”

Khương Lạc Sinh dịu dàng nhìn bé nói:

“Quà sinh nhật của con, thích không?”

Một bên là người đàn ông bà yêu, một bên là đứa con gái yêu, trong khoảng khắc này bà vô cùng hạnh phúc, trong tim lại cảm thấy rất cay đắng.

Trong nhà đã sớm nghèo rớt mùng tơi.

Lãng mạn của bà, mộng tưởng của bà, toàn bộ tình cảm ôm ấp của bà, lại đang lãng phí trong cuộc sống như thế, suốt ngày vây quanh chồng vây quanh con, vây quanh một người mẹ chồng kén cá chọn canh cùng với cô em chồng chanh chua.

Tiểu Khương Sam vỗ vỗ tay, cánh tay non mềm hướng về phía Lương Thụy đòi ôm:

“Mẹ ôm!”

Lương Thụy không nhúc nhích, tiểu Khương Sam lại càng làm nũng:

“Mẹ ơi mẹ, ôm!”

Bà bất đắc dĩ bỏ đi u sầu đầy trong bụng, cố gắng tươi cười ôm lấy cơ thể nho nhỏ vào trong lòng.

“Sam Sam ngoan.”

....

“Mẹ?”

Hoắc Diệp đẩy đẩy người Lương Thụy, khiến cho Lương Thụy đang chìm trong quá khứ trở về.

Vẻ mặt Hoắc Diệp kỳ quái nhìn bà hỏi:

“Mẹ sao vậy? Sao lại khóc?”

Lương Thụy ngẩn ra, sờ sờ mặt, bây giờ mới phát hiện khuôn mặt mình đã đầy nước mắt.

Bà làm sao vậy?

Đúng vậy, cuối cùng bà làm sao vậy?

Lương Thụy chậm rãi nhìn quanh căn phòng trang hoàng tráng lệ, chậm rãi nhìn đứa con trai ngồi ở bên cạnh được nuôi dưỡng tốt, $#LangQuen%$LQĐ*$ chậm rãi nhìn bản thân mặc bộ đồ sang trọng cùng với đồ trang sức có giá trị.

Bà chạy trốn khắp nơi, xoắn xuýt phiền muộn với cuộc sống của bản thân, Khương Lạc sinh lại chết rồi….

Mà đứa con gái của bà phải nhận lấy mọi đau khổ khó khăn….

Khuôn mặt con bé đầy nước mắt, không ngừng khóc lóc cầu xin bà lại ôm nó, không ngừng lôi kéo quần áo bà không cho bà đi.

“Mẹ ngủ, ôm con.”

Khương Lạc Sinh kéo con bé lại, ôm chặt tiểu Khương Sam vào trong lòng, một người luôn kiên cường như ông cũng nghẹn ngào nói:

“Sam Sam, ngoan nào con, không khóc, mẹ đi ra ngoài mua đồ chơi cho con, không khóc, không khóc, mẹ sẽ trở về nhanh rồi ru con ngủ nhé.”

Tiểu Khương Sam trông mong nhìn bà, nghẹn ngào nói:

“Mẹ, ôm con, cùng đi, ôm con!”

Hai cánh tay bé nhỏ vươn ra đòi mẹ ôm, con bé vẫn luôn dính người như thế, không chịu để cho bà đi khỏi tầm mắt của mình, con bé rất dính bà, khi đi ngủ nhất định co thành một cục trong lòng bà, dán đôi má mềm mại lên người bà.

“Mẹ, ôm ôm!”

Vành mắt Khương Lạc Sinh đỏ lên lạnh lùng nhìn bà, lại buồn bã nhìn về phía tiểu Khương Sam quay mặt hôn lên trán con bé:

“Sam Sam ngoan, mẹ ra ngoài mua đồ chơi cho con, đừng khóc, đứa nhỏ ngốc, đừng khóc nữa con!”

Lương Thụy dứt khoát kéo góc áo con bé nắm, kinh hoảng nghẹn ngào nói:

“Mẹ, mẹ đi ra ngoài, mẹ đi mua, đi mua đồ chơi cho con, đừng khóc.”

Sau đó bà không quay đầu bỏ chạy thật xa.

Bà chạy rất nhanh, chạy mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng khóc vô cùng khổ sở và lưu luyến của con gái.

Lương Thụy hỏi thăm tin tức của bọn họ, vô số lần bà từng nghĩ muốn quay về, bắt đầu lúc bà do dự vùng vẫy lại gặp Hoắc Bạch, tiếp đó sinh ra Hoắc Diệp, sau này nghe được Khương Lạc Sinh làm ăn phát đạt, bọn họ cũng đang hạnh phúc, bà cũng xem như vô cùng mỹ mãn, bà đi du lịch khắp nơi, muốn thực hiện ước mơ của mình.

Sau này bà không dám nghe thấy bất luận nào tin tức của bọn họ nữa, cho dù chạy đến bên kia địa cầu, trong lòng vẫn đau đớn như cũ, bà không dám dừng lại ở một nơi quá lâu, sâu trong nội tâm không lúc nào bà không vùng vẫy thống khổ, bà vô cùng cần một phương pháp nào đó khiến cho bà quên đi thời khắc đau khổ đó.

Nhưng bây giờ lại có người nói cho bà biết, toàn bộ sự chạy trốn của bà là trò cười, có người nói cho bà biết, người đàn ông đó đã chết rồi, chết vào lúc bà không biết đến….

Có người nói cho bà biết, đứa con gái bà luôn trốn tránh không gặp đang chịu phải nhiều khó khăn đau khổ, không nơi nương tựa bị người khác tính kế.

Vào lúc bà không kịp chuẩn bị có người nói cho bà biết tất cả mọi chuyện, tại sao không để cho bà chết đi một lúc, còn hơn phải chịu thống khổ giống như địa ngục, tim đau như bị dao cắt, mãi mãi không có tin tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.