Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 57: Chương 57




Bạch Kỳ được cử đến khu quân đội kế bên, nhiệm vụ của hắn là xử lý chuyện viện trợ bị giảm bớt. Chuyến đi lần này mất hơn mười ngày.

Nếu như trước đây, thời điểm Bạch Kỳ đi chấp hành nhiệm vụ đi đến mấy tháng cũng có, cuộc sống của hắn đã sớm đã có thói quen như vậy. Nhưng lần này không biết vì sao, mới được mấy ngày, hắn lại luôn cảm thấy bên người như thiếu đi cái gì đó.

Thẳng đến hôm nay kết thúc, một đám người cùng đi chấp hành nhiệm vụ với hắn muốn lợi dụng thời gian rảnh kéo hắn đi vòng vòng trong núi. Nơi đó là địa phương trước đây bọn họ cùng nhau tập huấn qua, hai ngày nay lão lãnh đạo đang ở bên trong đó tuần tra.

"Không được, tôi về thành phố S còn có việc, không thể ở trong này trì hoãn."

Theo bản năng, Bạch Kỳ một ngụm liền từ chối.

"Trở về? Chúng ta có thể ở nơi này ngốc hai ngày, có chuyện gì mà cậu vội vã như vậy, lại muốn ngay lập tức liền trở về?"

Nghe lời nói của Bạch Kỳ, người đồng bạn rõ rệt có phần ngạc nhiên. Cái này không phù hợp với phong cách xử sự của Bạch Kỳ a.

Bạch Kỳ bị hỏi liền ngẩn người. Đợi đến khi phản ứng kịp, hắn mới biết vừa nãy mình vừa nói cái gì. Sau đó sắc mặt của hắn đột nhiên liền trầm xuống! Một chút hắn cũng không thể tin được, nguyên nhân chính mình gần đây vẫn đứng ngồi không yên là cái gì. Trong đầu, một bóng dáng vẫn bị hắn không chịu thừa nhận, vẫn bị hắn cất giấu lúc này lại đột ngột hiện ra. Theo bản năng, hắn thế nhưng luôn luôn vội vã muốn trở về là để thấy cô sao?

Cái loại cảm giác này nắm ở trong tay quả thật rất không tốt. Sắc mặt Bạch Kỳ liền có chút khó coi. Chuyện hắn cần làm còn nhiều như vậy, hành vi của hắn làm sao có thể bị một người phụ nữ chi phối được. Nam nhân bị cái loại tình trường trai gái này trói buộc, hắn luôn thấy thật trơ trẽn.

Bạch Kỳ có sự tự chủ kinh người. Hắn chỉ cần ý thức được Khương Sam đã bắt đầu có thể ảnh hưởng đến hành vi của mình, hắn liền nhanh chóng điều chỉnh lại.

"Không được, cũng không việc gì lớn, cùng đi nhìn thủ trưởng thôi."

Kết quả, vốn nên sớm trở lại trước hai ngày, Bạch Kỳ vẫn cứng rắn cho đến khi trước hôm duyệt binh thức một ngày hắn mới trở về s thị. Hắn vừa trở về, Triệu Thanh Thanh liền liên lạc với hắn. Bạch Kỳ phá lệ rút thời gian bồi cô ta một ngày, hắn còn đáp ứng ngày hôm sau sẽ đến buổi duyệt binh thức để nhìn cô ta múa vũ đạo.

Vì thế, lúc duyệt binh thức, Triệu Thanh Thanh phát hiện Bạch Kỳ cũng không có đến nhìn Khương Sam, mà lại đợi đến thời điểm cô ta lên khiêu vũ mới xuất hiện, trong ngực cô ta liền cảm thấy ngọt ngào quả thực muốn tràn ra ngoài a. Sau khi kết thúc màn múa vũ, cô ta vẫn thường thường ẩn ẩn tình nhìn Bạch Kỳ đang đứng ở sân bên cạnh. Hai mắt của Bạch Kỳ cũng khó có được cũng nhìn lại, trấn an nhìn cô ta.

Bởi vì địa phương Bạch Kỳ đứng lại trùng hợp là ở bên cạnh của Khương Sam, trong lòng của Triệu Thanh Thanh lại càng thêm nhảy nhót cùng cảm động. Cô ta biết, rốt cuộc ở trong lòng của Bạch Kỳ, cô ta đã bắt đầu chiếm được một góc nhỏ nhoi trong tim của hắn. Nếu như trước đây, trong tình huống có Khương Sam, Bạch Kỳ tuyệt đối sẽ không mảy may đáp lại cô ta.

Khương Sam lại không phải người mù, vị trí của Quân Nghệ ở trên đài, tà tà ở ngay trước mặt của cô là vị trí của Triệu Thanh Thanh đang ngồi. Cô ta đang ngồi ở chiếc ghế trên cao, luôn nhìn xuống một hàng bên này. Cô muốn làm bộ như nhìn không tới cũng không được. Trương Phức Uất đứng ở hàng sau, ánh mắt kia của cô ta nhìn Triệu Thanh Thanh đang ngồi ở trên đài kia lại như muốn đốt cháy Triệu Thanh Thanh vậy.

Khương Sam hơi hơi nghiêng đầu hai mắt nhìn Bạch Kỳ. Dáng người Bạch Kỳ đứng thẳng tắp, so với cô thì hắn cao hơn cả một cái đầu. Vài ngày không gặp hắn tựa hồ bị phơi đen đi một ít, mặt mày lạnh nhạt lúc này lại mềm mại đi rất nhiều. Tầm mắt rõ rệt là đang nhìn theo phương hướng trên đài chủ tịch. Đây có thể giải thích vì cái gì mà biểu tình trên mặt của Triệu Thanh Thanh lại có một bộ dáng hoài xuân như vậy đi.

Khương Sam cảm thấy thật tức cười. Hai người bọn họ, một đôi gian phu □□ muốn liếc mắt đưa tình, TM...làm gì nhất định phải đứng ở bên người cô a?

"Quân huấn kết thúc, ký túc xá sẽ không có quản nghiêm như trước nữa."

Bạch Kỳ bất thình lình mở miệng, thanh âm trầm thấp: "Hai ngày nay em bớt chút thời gian đi đến chỗ của tôi một chuyến, đem đồ trang điểm của em để ở chỗ tôi mang đi đi."

Thanh âm Bạch Kỳ tuy rằng trầm thấp, nhưng chung quy vẫn có rất nhiều người đang chú ý bên này, hắn lại không có cố ý hạ giọng, cho nên mấy người đứng ở bên cạnh của Khương Sam đều nghe thấy hết lời nói của hắn. Ánh mắt của bọn họ nhất thời trừng lớn như hai viên bảo thạch, kinh ngạc nhìn nhìn hai người. Đặc biệt, tầm mắt tràn đầy hoài nghi còn ở trên người của Khương Sam ngừng lại mất mấy giây.

Khương Sam hai mắt nhìn lại hắn. Cô không tin, Bạch Kỳ nói như vậy hắn lại không biết sẽ mang đến cho cô biết bao nhiêu phiền toái. Muốn phủi sạch quan hệ cũng không phải không thể, nhưng là dùng cái loại phương pháp này quả thực là quá tốt, làm sao lại nhất định phải vào thời điểm này để nói loại lời này đâu?

Đúng rồi, kiếp trước Bạch Kỳ chính là như vậy. Ở trước mặt người bên ngoài, hắn cùng cô luôn luôn vạch giới hạn rõ ràng. Khương Sam lạnh lùng trào phúng. Cô làm sao có thể nghĩ bởi vì hắn gần đây cùng trước kia làm việc hơi có chút bất đồng liền cho là hắn thay đổi. Đây mới chính là tư thái mà Bạch Kỳ nên có a, không phải sao?

"Biết, duyệt binh thức kết thúc em sẽ đi lấy." Khương Sam lạnh nhạt đạo mạc, rõ rệt đã bị Bạch Kỳ kích thích ra hỏa khí.

Bạch Kỳ lại không có giải thích hoặc là có ý tứ an ủi. Thấy cô đáp ứng sẽ đến, sắc mặt hắn vẫn như thường, tiếp tục đứng im không nói thêm gì nữa.

Không khí giữa hai người lúc này liền có chút quái dị. Khương Sam chỉ ước gì duyệt binh thức mau kết thúc để cô mau chóng cách xa Bạch Kỳ thôi a.

Đang suy nghĩ, Khương Sam đột nhiên liền thấy hiệu trưởng từ bên cạnh đi xuống, rõ ràng là hướng tới bên này của cô đi tới.

"Đồng học* Khương Sam, em đến đây một chút, tôi muốn cùng em thương lượng một sự kiện."

(Đồng học*: chắc là bạn học)

Hiệu trưởng đứng ở địa phương cách Khương Sam vài bước chân, nhìn cô ngoắc ngoắc tay. Khương Sam nhìn thấy thần sắc tha thiết ở trên mặt của hiệu trưởng, theo bản năng liếc mắt nhìn trên đài chủ tịch một cái. Khi cô nhìn thấy mấy người lãnh đạo của Quân Nghệ bên kia cũng đang như có như không đánh giá bên này, trong lòng của cô nhất thời có một dự cảm không tốt.

Cô chỉ tiến lên hai bước, đứng ở địa phương cách đội ngũ cũng không xa, nhìn hiệu trưởng: "Ngài nói."

Hiệu trưởng thật bất đắc dĩ, chỉ có thể đi lên trước, ánh mắt có chút lóe lóe nhìn Khương Sam, sau đó là cười khổ nói: "Là như vậy, ý tứ của Quân Nghệ bên kia vẫn là muốn cho em lên sân khấu một chuyến. Chủ nhiệm của bọn họ thật thưởng thức em, cũng nhìn ra em cũng luyện qua vũ, muốn để cho học sinh bọn họ cùng em trao đổi một chút."

Mấy đội ngũ gần đấy, nhất thời liền nổ tung. Mọi người bắt đầu thấp giọng nghị luận hướng bên này nhìn qua. Ngay cả chân mày Bạch Kỳ nhất thời cũng nhíu lại.

Khương Sam nghiêng đầu nhìn hiệu trưởng: "Ý tứ của ngài là, trong tình huống em không hề chuẩn bị cái gì, trực tiếp lên sân khấu cùng với học sinh Quân Nghệ luận bàn vũ đạo như vậy?"

Khương Sam cười cười, biểu tình của cô có chút lạnh lẽo. Cô như thế nào cũng đều không nghĩ tới, lần trước cô đã xác minh cự tuyệt qua như vậy, thế nhưng vào thời điểm này hiệu trưởng còn có thể gây khó dễ cho mình. Lần này cùng lần trước ép buộc đều giống nhau, quả thực chính là khi dễ người.

Hiệu trưởng hiển nhiên cũng biết việc làm của mình là không phải đạo. Nhưng Quân Nghệ bên kia lại không biết vì cái gì từng câu từng chữ đều đem Khương Sam nâng cao lên, tựa như cô chính là kỳ tài ngút trời vậy. Hắn cũng biết, Quân Nghệ lúc này muốn Khương Sam đi ra chắc chắn là chuyện xấu. Rõ ràng cho thấy, trình độ mất mặt cùng với lúc trước không phải cùng một cấp bậc. Nhưng Tần tổng còn đang ngồi ở một bên, mặt không chút thay đổi xem náo nhiệt,người ta lại là hữu hảo trao đổi cờ hiệu với mình, hắn quả thực là không thể ở trước mặt nhiều như vậy lên tiếng cự tuyệt.

"Tốt lắm tốt lắm, chính là trao đổi một chút, lại không phải bức em làm cái chuyện xấu gì. Trong năm học, khóa học học phân của em còn có thể cho em nhiều điểm hơn đâu, bằng không em có thể qua hay không cũng không nhất định, đừng cưỡng."

Hiệu trưởng thấp giọng nói, thanh âm ấm áp. Thời điểm nói rõ ràng như vậy chính là đang uy hiếp. Ánh mắt nháy cũng đều không nháy một cái. Khương Sam tức quá hóa cười, theo tình hình này, nếu cô sống chết không tham gia, hiệu trưởng sẽ chuẩn bị động tay chân ở khóa học học phân của cô đâu?

Khương Sam quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Kỳ, ánh mắt của hắn rất lạnh lùng. Thấy cô nhìn, hắn chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi nhàn nhạt chuyển tầm mắt qua nơi khác. Ý tứ này chính là hắn không muốn ở nơi nhiều như vậy, trước mặt của mọi người xuất đầu lộ diện để hỗ trợ hoặc giúp cô.

(Đọc đoạn này mà tức quá, ta tức chết mất, tức chết mất..thương chị Sam quá )

Hai tay của Khương Sam nắm thật chặt. Phụ cận* đã có không thiếu người tại nhìn về bên này. Ở trên đài chủ tịch, mấy nữ sinh của Quân Nghệ cũng bắt đầu nói to nói nhỏ, cười cười nhìn về phía bên này, trong mắt tràn đầy trêu đùa cùng bỡn cợt. Triệu Thanh Thanh kéo sườn mặt cười tủm tỉm nhìn nhìn Khương Sam, trên mặt tràn đầy ý vô tội cùng thiện ý chờ mong. Biểu hiện của cô ta như là thật sự phi thường muốn cùng cô trao đổi vũ đạo một phen vậy.

(Phụ cận*:Giáp gần chung quanh)

Khương Sam tự nói với mình, cô không cần bởi vì mấy cái loại người tiểu nhân này mà sinh khí. Nhưng đối mặt với chung quanh nhiều người trong tối ngoài sáng ác ý như vậy, mọi tình huống đều gây khó dễ. Vẫn là đâm lao phải theo lao thôi, trong lòng cô liền bùng lên một ngọn lửa nhỏ, sau đó là như là bị dội thêm dầu, bắt đầu từ trong ánh mắt cháy lan ra.

"Tốt." Cứng đối cứng tuyệt đối không được, Khương Sam cười lạnh nhìn hiệu trưởng, chậm rãi nói: "Nhưng là em có một cái điều kiện nho nhỏ."

Hiệu trưởng nghe vậy trên mặt lập tức lộ ra điểm hài lòng, cười nói: "Thế này mới đúng, đi, trước đi với tôi cùng lãnh đạo Quân Nghệ chào hỏi, em có ý kiến gì, ở nơi đó nói cũng giống như nhau."

Khương Sam giật giật khóe miệng từ chối cho ý kiến. Muốn cho con ngựa chạy lại không muốn cho con ngựa ăn cỏ, đây là rõ ràng cho thấy hiệu trưởng sợ cô đưa ra cái yêu cầu gì quá phận a. Biết nữ sinh da mặt mỏng, nghĩ rằng cô ở trước mặt đông đảo lãnh đạo cũng sẽ không dám đưa ra yêu cầu gì quá đáng.

Nhưng da mặt cô lại rất dày, phỏng chừng cương châm đều đâm không rách a.

Trên đài chủ tịch, giáo viên chủ nhiệm còn đang thao thao bất tuyệt phát biểu răn dạy tân sinh viên, hiệu trưởng dẫn Khương Sam đi lên không có chút nào ảnh hưởng đến hưng chí của cô. Sau khi hiệu trưởng giới thiệu Khương Sam cho mấy người lãnh đạo của Quân Nghệ, vài vị bắt đầu đánh giá Khương Sam, sau đó là rụt rè gật gật đầu.

"Điều kiện không sai, bình thường đều nhảy vũ đạo gì?"

Khương Sam trả lời: "Đều học lướt qua một chút, nhưng không tinh, chỉ biết một chút. Bất quá thời gian dài không có luyện, khẳng định nhảy không bằng các vị học tỷ của Quân Nghệ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.