Trùng Sinh Nữ Phụ

Chương 97: Chương 97: Chất Vấn




Ánh mắt Lan Lăng Yến bén nhọn, một đôi mày kiếm chau lên, trong lòng Lâm Thiến hoảng hốt, liền khóc “Oa” lên một tiếng: “Chị Liễu Yên…”

Cô gái sắc mặt khó coi đứng bên cạnh miễn cưỡng cười cười, từ từ đưa tay ra sau gáy, ở chỗ nút áo phía sau đưa tay duỗi vào cổ, từ bên trong móc ra một cái vòng bạch kim, trên mặt treo một cái túi tinh xảo. Liễu Yên mở túi, mới từ từ lấy ra một đồ vật tạo hình tinh xảo, trông giống như điện thoại di động thu nhỏ, nắm chặt trong tay sau đó mới không cam lòng đưa cho Lan Lăng Yến:

“Anh Cửu…”

Lan Lăng Yến cũng không liếc cô ta dù chỉ là một cái, chán ghét nhìn Lâm Thiến một chút: “Đồ đạc của tôi, thế nhưng cũng dám tùy ý lấy đưa cho người khác, về sau cách xa tôi một chút, không cần phải xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi chém hai tay cô!”

Lúc này Lâm Thiến đã sớm bị dọa đến mặt không còn cắt máu. Cô ta biết rõ Lan Lăng Yến đối với em họ như cô luôn là sắc mặt không chút thay đổi, nhưng đối với một cô gái nhà quyền quý như cô ta mà nói, có một người anh họ dáng dấp tốt mà lại có xuất thân bất phàm như vậy lại là một việc rất có thể diện, cô ta rất muốn đến gần Lan Lăng Yến, nhưng anh vẫn luôn đối xử với người em họ này rất nhàn nhạt, không có ngờ tới một ngày anh cũng gần gũi với một người phụ nữ như vậy, trong lòng Lâm Thiến không thể diễn tả được là có mùi vị gì.

Cô ta biết rõ thân phận của Lan Lăng Yến, cũng hiểu anh chính là một người giết người không chớp mắt, trong lòng cô ta đối với việc Lan Lăng Yến ác như vậy không những không sợ hãi, ngược lại còn bởi vì thân phận của cô ta và anh là thân thích, còn thập phần mê muội anh tàn khốc như vậy, nhưng không ngờ, hiện tại anh lại có thể uy hiếp cô ta như vậy. Lâm Thiến biết rõ anh nói là sự thật, nếu như cô ta lại tiếp tục theo chọc anh nổi giận, nhất định anh nói được làm được.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thiến vừa khó xử lại vừa sợ hãi, rốt cục nhịn không được lại khóc lớn lên.

Liễu Yên đứng bên cạnh cảm thấy lúng túng, Lâm Thiến là chị em tốt của cô, sau khi biết rõ tâm tư của cô, Lâm Thiến một mực trợ giúp. Huống chi, chìa khóa nhà Lan Lăng Yến là do cô ấy lấy từ chỗ bác Lâm Mẫn, muốn làm quà tặng sinh nhật hai mươi tuổi cho cô.

Đối với Liễu Yên đây chính là một lễ vật vô cùng trân quý. Nhưng cô cầm trong tay chưa được vài ngày, cô lại phải giao ra!

Hôm nay khi đi tới, chứng kiến thái độ của nhà họ Lan đối với việc mình có cái chìa khóa, cái loại cảm giác đó làm người ta cảm thấy mê muội, cô không muốn mất đi. Nhưng ánh mắt Lan Lăng Yến giống như con chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, làm cho hô hấp cô khó khăn, mặc dù hết sức không bỏ được, nhưng Liễu Yên không thể làm gì được, vẫn như cũ run tay đưa chìa khóa tới.

Lan Lăng Yến chán ghét nhíu chân mày, ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh nhận lấy, sau đó ném xuống mặt đất. Đem con trai giao lại cho Ninh Vân Hoan, lúc này Lan Lăng Yến mới đưa tay qua vệ sĩ bên cạnh. Vệ sĩ sờ soạng bên eo lấy ra đồ vật màu đen tinh xảo đưa cho anh. Sau khi lấy chủy thủ ra, Lan Lăng Yến hung hăng đem chủy thủ đập lên cái chìa khóa dưới mặt đất.

Mặc dù bên ngoài chiếc chìa khóa làm bằng chế phẩm cứng tinh khiết, nhưng bị chủy thủ đập tới một lực mạnh, cũng đè mạnh xuống sân cỏ. Cũng không biết chủy thủ này làm bằng cái gì, mũi nhọn bên ngoài làm cho cái chìa khóa làm bằng chế phẩm cứng tinh khiết bị đâm thủng. Mặt mũi đám người Liễu Yên tái nhợt, lúc này Lan Lăng Yến mới cười lạnh, quăng cái vỏ chủy thủ lên trên bàn:

“Từ nay về sau ở chỗ này tôi nói lần cuối cùng cho mọi người, không còn cái chìa khóa khác, ngoại trừ chìa khóa trong tay tôi và phu nhân ra, ai còn có thể dễ dàng lên tới đây, vậy thì chính là trách nhiệm của các người!” Nói đến đây, Lan Lăng Yến mới nhìn quản gia Lan Tứ thật vất vả cho người bưng một mâm thức ăn đi qua đây: “Nếu ngay cả việc nhỏ như vậy cũng làm không được, tôi có thể đổi người làm quản gia.”

Sắc mặt Lan Tứ vô cùng khó coi, hắn không biết mình chỉ là đi chuẩn bị đồ ăn trong thời gian ngắn như vậy, chuyện gì đã xảy ra, nhìn bộ dáng biểu tiểu thư bị người ấn xuống, còn mấy người khách sắc mặt lúng túng. Còn Ninh Vân Hoan lại thể hiện bộ dáng vô cùng lãnh đạm, càng đừng nói đến ông chủ còn đang phát hỏa. Lan Tứ suy nghĩ trong lòng một chút, liền đoán ra nhất định là Lâm Thiến làm cái gì đắc tội đến Ninh Vân Hoan, hắn không chút nghĩ ngợi liền lập tức nhận sai, một mặt tìm người làm vườn chuẩn bị cấp ghép lại thảm cỏ bị biến dạng, mặt khác cho người đưa những người khách này xuống núi.

“Những người khác cho đi, họ Lâm giữ lại, cho người chơi thật tốt với cô ta, sau đó gửi lại nhà họ Lâm!”

Nói xong lời này, Lan Lăng Yến mới lạnh lùng liếc nhanh mọi người ở bên ngoài, xoay người để tay ở bên cạnh eo Ninh Vân Hoan, nửa ôm cô trở về phòng.

Bên ngoài lưu lại một đám người sắc mặt lúng túng, ánh mắt Liễu Yên đi theo bóng lưng anh hồi lâu, cuối cùng tiêu cự mới rơi trên người Ninh Vân Hoan, từ từ dừng lại.

Lúc trở lại phòng, Lan Ý đã tựa vào trước ngực Ninh Vân hoan mà ngủ thiếp đi, Lan Lăng Yến đem con trai giao cho bảo mẫu sắc mặt hoảng loạn bên cạnh: “Một lần cuối cùng, nếu như ngay mà việc này mà cô còn không thể làm xong, như vậy, cô còn có ý nghĩa gì?”

Hai bảo mẫu hoảng loạn gật đầu nhẹ, mặt khác cho người chiếu cố Lan Ý lại phải đảm bảo hết nửa này mới nhận lấy Lan Ý. Chờ những người này vừa đi, Lan Lăng Yến mới ôm chầm lấy Ninh Vân Hoan vẫn còn đang tức giận, cười nói: “Còn tức? Anh thấy em đúng là trút giận thật, sau đó không phải anh nói là không buôn tha cho cô ta sao?”

Mặc dù mũi của Lan Ý có chút sưng đỏ, nhưng qua vài ngày nhất định sẽ biến mất, lại nói đến Lâm Thiến thì còn thảm hơn nhiều, mũi giả bị làm méo, cái này phải phẫu thuật lại lần nữa mới được, nếu như xử lý không tốt, nói không chừng còn có thể để lại di chứng.

“Em không có tức giận, có điều ánh mắt Liễu Yên kia nhìn anh có cái gì đó không đúng, có phải trước kia anh cô phụ người ta đúng không?” Ninh Vân Hoan nghĩ đến ánh mắt Liễu Yên nhìn Lan Lăng Yến liền cảm thấy chua chát trong lòng. Thật lâu Lan Lăng Yến cũng chưa hiểu cô đang nói tới ai, đến khi Ninh Vân Hoan chỉ rõ ra là cô gái mặc áo len màu hồng, cùng với váy trắng, tóc quăn, anh mới biết được:

“Em nói là cô gái mà Lâm Thiến đưa chìa khóa?”

Ninh Vân Hoan gật đầu nhẹ, xem bộ dạng của Lan Lăng Yến khẳng định là không biết cô ta, trong lòng không khỏi có chút cao hứng, thần sắc trên mặt cũng dễ nhìn hơn chút. Thần sắc của Lan Lăng Yến lại nguy hiểm, nắm eo cô kéo người lại, thấy cô hét lên một tiếng rồi ngã vào trong lồng ngực mình, lúc này mới đưa tay ôm trọn lấy eo cô: “Em đề cập cô ta với anh làm chi? Bảo bối, anh cảm thấy có chút mất hứng rồi.”

Ninh Vân Hoan không nhịn được, rốt cuộc nở nụ cười, vừa cười vừa lăn lộn trong ngực anh cầu xin tha thứ, hai người náo loạn thành một khối. Thần sắc của Lan Lăng Yến lúc đầu nguy hiểm dần biến thành mỉm cười, cuối cùng thì ánh mắt có chút ôn nhu sủng ái, chẳng biết lúc nào mặt anh càng lúc càng gần, thân thể cũng đè ở trên người cô, hô hấp giống như bàn chải nhỏ nhẹ nhàng phớt qua mặt Ninh Vân Hoan, mang theo một hồi run rẩy và nhột nhẹ. Thân thể Ninh Vân hoan có chút như nhũn ra, đưa tay chống đỡ ở trước ngực anh, kiểu tư thế này của hai người nhìn qua rất có không khí thân mật và ngọt ngào, Ninh Vân Hoan cảm giác khuôn mặt càng ngày càng nóng:

“Hôm nay em đánh Lâm Thiến, chỗ mẹ anh…” Tiếng nói chuyện cuối chưa kịp ra khỏi miệng đã bị Lan Lăng Yến nuốt trọn vô trong miệng, cuối cùng chỉ còn lại thở khẽ.

Thời tiết bên ngoài vô cùng rét lạnh, dưới ánh đèn phòng hai người lại thân mật quấn lấy nhau, hai tay Ninh Vân Hoan bị Lan Lăng Yến giơ lên đỉnh đầu, thân thể hai người gắn kết chặt chẽ, đang lúc tình nồng như lửa, điện thoại bị ném trong đống lộn xộn trên gường lại đúng lúc vang lên.

Trong bầu không khí như vậy, tiếng chuông vang lên có vẻ đặc biệt chói tai. Đang lúc Ninh Vân Hoan có chút choáng đầu muốn khóc lên, thân thể cô bị tách thành tư thế mê người, nghe được tiếng chuông, vừa muốn giãy giụa, Lan Lăng Yến đầu đầy mồ hồi đem cô đè xuống.

“Điện thoại di động.”

“Đừng quản nó.” Lan Lăng Yến chưa từ bỏ ý định lưu lại ấn ký trên người cô, Ninh Vân Hoan thở hổn hển hai tiếng, âm thanh điện thoại di động kết thúc, không lâu sau lại vang lên.

Hai người cũng khó có khả năng lại tiếp tục như trước, ánh mắt Lan Lăng Yến nguy hiểm, vất vả đi ra khỏi thân thể Ninh Vân Hoan, lúc tách ra hai người đều khẽ rên một tiếng. Ninh Vân Hoan là thở phào nhẹ nhõm, toàn thân đều thả lỏng, còn vẻ mặt Lan Lăng Yến lại hết sức khó coi, từ đống váy áo trên mặt đất nhặt lấy điện thoại, vẻ mặt càng thêm khó coi nghe máy: “Có việc?”

Đầu kia không biết nói gì đó, ánh mắt của Lan Lăng Yến càng khó chịu, sẳng giọng nói: “Nhanh như vậy cô ta đã về cáo trạng? Bà là đang ám chỉ tôi, lần sau phải quan tâm cô ta lâu một chút?”

Lan Lăng Yến nói đến đây, dừng lại một chút, chờ lúc anh mở miệng lại đã nở nụ cười lạnh: “Cô ấy không rảnh, dù sao bà với ba tôi không lâu nữa sẽ đến Hoa Hạ đến lúc đó gặp nhau không phải là tốt hơn? Về phần chuyện Lâm Thiến, tôi cảm thấy không cần thiết phải lãng phí thời gian vào chuyện này.” Lan Lăng Yến ngừng chút, nhàn nhạt nói tiếp: “Nếu không có chuyện gì khác, tôi cúp máy trước.”

Giọng nói anh nhã nhặn lạnh nhạt, nhưng động tác lại rất nhanh cúp máy điện thoại quăng ra ghế sô pha cách đó không xa, lúc này mới nhào tới gường một lần nữa, nhanh chóng đem Ninh Vân Hoan vừa nghĩ tránh được một kiếp chế ngự dưới thân.

Mặc dù không có nghe được Lan Lăng Yến chính miệng nói ra điện thoại của ai, nhưng nghĩ đến mình vừa mới đánh Lâm Thiến, hơn nữa ý trong lời nói Lan Lăng Yến làm Ninh Vân Hoan suy đoán có phải sau khi trở về Lâm Thiến liền cáo trạng, mà người gọi đến là mẹ chồng cáo lai lịch lớn mà mình chưa gặp không.

Những chuyện này Lan Lăng Yến không chủ động nói, cô cũng không đi hỏi, nếu là nói đến Lâm Thiến, tức giận cũng còn chưa tan đây! May mắn Lan Lăng Yến không có ý để cho cô đi nhận lỗi, ngược lại vợ chồng âu yếm cả nửa ngày, liền đem chuyện này quăng ra sau đầu, không đề cập đến.

Mà lúc này, Cố Doanh Tích cũng về đến nhà, cũng không biết ả nói với Mộ Cận Ngôn như thế nào, thế nhưng người nhà họ Mộ lại cho ả về nhà. Bệnh của Cố Nhàn càng ngày càng nghiêm trọng, mà Cố Doanh Tích ở nhà họ Mộ chiếu cố Mộ nhị thiếu gia, người nhà họ Mộ lại không thiếu tiền, tự nhiên sẽ cho ả hai mươi vạn cầm theo. Vấn đề tiền bạc của nhà họ Cố thoáng cái được giải quyết, Cố Nhàn cũng được mọi người đưa đến bệnh viện, tất cả mọi người đều bỏ tâm tư trên người Cố Nhàn, mà quên mất Cố Thiếu Đào đang sứt đầu mẻ trán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.