Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 43: Chương 43




Thiết bị hình chiếu giả lập của những tinh cầu điện ảnh cao cấp này hoàn toàn đủ để chế tạo hiệu ứng thị giác lấy giả tráo thật.

Đến lúc quay chụp chính thức, một đạo ánh sáng màu bạc trong nháy mắt đâm toạc tầng mây, kéo ra một mảnh ảo cảnh mông lung như cõi tiên động thánh. Bên trong phiến ánh sáng màu bạc này, từng dãy đình đài lầu các nhẹ hẫng như lông vũ phiêu phù trên tầng mây trắng, rường cột chạm trổ tinh xảo, mỹ lệ hoành tráng.

Từ sau khi có phi hành khí hỗ trợ, những loại cảnh quay này đã không cần treo dây thép nữa, vậy nên trong hình ảnh quay chụp của hơn trăm cái camera mini, chỉ thấy vô số thân ảnh ăn mặc hoa mỹ bay lượn trên không, tụ tập về phía dãy lầu các trước mặt.

Vạn năm trước đây, trên Đông phương đại lục không có cực quang, chỉ có Bạch Quang điện.

Bạch Quang tộc thủ hộ thần điện qua nghìn vạn năm, đời đời đều bảo vệ nơi này, cống hiến nhất sinh. Mỗi một thế hệ Thần tử của Bạch quang tộc đều vĩnh viễn lưu lại tại Thần điện, nếu như không có sự cho phép thì không thể bước ra ngoài nửa bước, Thần tử chính là người sở hữu pháp lực cường đại nhất cả tộc, vào ngày Thần tử đời trước phi thăng thành tiên cũng là lúc Thần tử đời tiếp theo được giáng sinh.

Một vạn ba nghìn năm trước, Bạch quang Thần tử Phượng Tu pháp lực vô biên, bảo vệ tộc nhân không bị kẻ địch xâm phạm. Thế nhưng, tại thời điểm đỉnh cao trong nhân sinh, Thần tử lại yêu một thiếu nữ bình thường tên gọi Tương Tư. Tương Tư chỉ là một tộc nhân Bạch quang tộc phổ thông, thế nhưng nàng lại sở hữu trái tim vô cùng ôn nhu và tình cảm bao dung dịu dàng nhất.

Thần tử không thể yêu bất kỳ ai, bằng không Bạch quang tộc sẽ phải chịu đại nạn.

Do đó, Tương Tư đã chết, chết trong sự hãm hại vây công của toàn tộc, Phượng Tu bị nhốt trong Thần điện không thể rời đi chỉ đành trơ mắt nhìn ái nhân của mình bị thiêu thành tro tàn. Vì vậy hắn lập địa thành ma, trong nháy mắt diệt sạch cả Bạch quang tộc, thế nhưng, ngay khi lưỡi kiếm của hắn đâm xuyên qua cơ thể tộc nhân cuối cùng, chợt tất cả đại biến.

Từng cỗ thi thể ngang dọc trên mặt đất đột nhiên biến thành từng đạo cực quang vô cùng mỹ lệ!

Mỗi thành viên của Bạch quang tộc đều biến thành cực quang, bay lên bầu trời phát ra ánh sáng rực rỡ vô hạn.

Phượng Tu ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mặt, lúc này hắn đột nhiên cảm thấy một loại mờ mịt, cho dù hắn đã thành ma cũng không cách nào khống chế được lực lượng trong cõi u minh kia. Hắn cảm giác được trong thiên địa có một loại sức mạnh đang thúc đẩy việc này phát sinh, hắn cảm thấy được một tia bất tường.

Mà thứ chân chính khiến Phượng Tu siêu thoát hết thảy chính là nỗi tưởng niệm Tương Tư.

“Tương tư nhất niệm”, đây chính là kỹ năng thần thánh khiến boss lớn Phượng Tu có thể hồi đầy máu tiếp tục chiến đấu, ngay khi thi thể của Tương Tư sắp biên thành cực quang, Phượng Tu đem hết toàn lực muốn vãn hồi nhưng lại không thành công. Vì vậy, trong lúc hắn hoàn toàn mất đi khống chế liền quyết định đảo kiếm tự vẫn, ngay lúc đó, ‘Tương Tư nhất niệm’ chợt khởi động.

Trong sát na, thời gian đảo lưu, đợi đến khi Phượng Tu lần nữa lấy lại tinh thần, hắn đã trở về tòa Thần điện uy nghiêm hùng vĩ kia, cũng đột nhiên gặp được vong thê sắp cưới của mình —— Tương Tư.

Trịnh Tâm Ngưng thủ diễn Tương Tư mái tóc búi lơi, nghiêng nghiêng cắm hờ một cây trâm bạch ngọc, đang cầm theo một chén canh.

Đây là ngày đầu tiên cũng là ngày duy nhất Phượng Tu và Tương Tư kết thành phu thê. Mười hai canh giờ sau, Tương Tư bỏ mình, Phượng Tu nhập ma, toàn bộ tộc nhân hóa thành cực quang bay lên bầu trời.

“Sao lại ngẩng người rồi?” Nữ tử ôn nhu hỏi.

Mắt phượng hẹp dài chợt mở to, đợi khi Trịnh Tâm Ngưng lặp lại câu hỏi một lần, nàng đang hoàn toàn không hề đề phòng liền bị Sở Ngôn bất chợt vươn tay ôm chặt vào ngực. Cái ôm này thật sự rất chặt, chặt đến không còn chút khe hở nào, Trịnh Tâm Ngưng kinh ngạc mở to hai mắt, không hiểu hỏi: “Đang dùng cơm mà, chàng làm sao vậy?”

Sở Ngôn không hề lên tiếng, đôi tay lại càng siết chặt, ôm lấy thê tử trong ngực.

Trịnh Tâm Ngưng mỉm cười đẩy hắn ra, hỏi: “Vừa mới thành phu thê chàng đã như vậy, nếu để những người khác biết thì phải làm sao đây…”

Thanh âm chợt dừng lại, Trịnh Tâm Ngưng ngây người nhìn ái nhân trước mặt.

Chỉ thấy vị Thần tử mặc cẩm bào ngân sắc kia đang không tiếng động khóc nấc. Nước mắt dọc theo cánh mũi chảy xuống, hai mắt không hề chớp, thế nhưng chất lỏng nọ vẫn không hề khống chế mà tuôn rơi, phác họa đường nét khuôn mặt tuấn mỹ cực độ.

Trong những bộ phim trước, Sở Ngôn thực sự chưa từng diễn bất kỳ cảnh khóc nào. Trước khi bấm máy đạo diễn Đoạn cũng rất lo lắng vấn đề này, bởi vì diễn cảnh khóc thực sự là một môn học vấn. Có người vừa khóc liền đánh mất hết mỹ cảm, nước mắt nước mũi chảy ra không ngừng, mà có người khóc lên lại khiến người ta đau lòng thương xót, chỉ hận không thể ôm chặt vào lòng dỗ dành.

Mà cảnh khóc của Sở Ngôn, không có cảm giác đáng thương cũng không có chút gì ghê tởm, cậu giống như một bình hoa xinh đẹp nhất, cao quý nhất, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, tan vỡ. Cảm xúc này khiến mọi người nhìn thấy đều theo phản xạ ngẩn ra, sau đó bất chợt cảm thấy một cổ bi thương che trời lấp đất mà đến.

Cái loại bi thương này, chỉ cần nhìn bằng mắt thường đã cảm nhận được.

Người ngoài hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc là loại tình cảnh nào mới có thể khiến một người bi thương đến thế, loại bi thương này đã trải rộng thành một mảnh hải dương, gần như sắp dấy lên từng hồi bão tố, khiến tất cả mọi người đều không thể chạy trốn.

Ngay cả Trịnh Tâm Ngưng cũng ngây người một thoáng, may mà phần diễn của cô cũng có cảm xúc kinh ngạc này, vậy nên Trịnh Tâm Ngưng cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, tiếp tục diễn xuất. Đôi mày thanh tú của cô khẽ nhíu, khẩn trương hỏi: “Tướng công, chàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao…”

“Đừng nói.”

Sở Ngôn vừa mở miệng, thanh âm khàn khàn trầm thấp, xù xì thô ráp.

Trịnh Tâm Ngưng bất giác im lặng, chỉ nghe đối phương tiếp tục nói rằng: “Cứ để ta… ôm nàng thêm chút nữa.”

Sự tưởng niệm ẩn trong thanh điệu này thực sự quá mức nồng đậm, Trịnh Tâm Ngưng nhìn Thần tử áo bạc trước mặt, không tự chủ nhập diễn, cô theo bản năng mỉm cười nhu hòa, nhẹ giọng nói: “Được rồi, chàng cứ ôm thiếp đi, bao lâu cũng được. Thiếp và chàng cứ vĩnh viễn ôm nhau như thế.”

Những lời này phảng phất là một chiếc chìa khóa, trong nháy mắt khiến Phượng Tu dừng lại, nước mắt vẫn cứ thế tiếp tục rơi xuống, bất quá hắn bỗng nhiên nắm lấy bàn tay của ái nhân, trong lúc người sau còn chưa phản ứng kịp đã bị kéo ra trước cửa lớn của Thần điện. Thế nhưng ngay khi chỉ còn một bước nữa bọn họ đã có thể rời khỏi nơi này, mọi thứ gần như ngưng đọng.

Thần tử tuấn mỹ tắm lấy ánh sáng mặt trời, tựa hồ đã sắp phi thăng thành tiên.

Hắn dùng ánh mắt lãnh đạm cực độ quét qua một vòng lãnh địa của Bạch quang tộc, sau đó mở miệng, ngữ điệu lạnh lùng như thần linh vô tình vô ái: “Ta, Bạch quang Thần tử Phượng Tu, ở đây lập thệ. Phàm là kẻ thương tổn đến Tương Tư, Phượng Tu ta tru diệt cửu tộc! Cho dù chạy trốn đến chân trời góc biển cũng sẽ truy sát đến cùng! Đời đời kiếp kiếp không buông tha, khiến hắn không thể thành người, chỉ làm được cô hồn dã quỷ, súc vật cầm thú!”

Trong chớp nhoáng này, khí tràng cường đại đáng sợ tản mát ra khắp không gian, một đạo thần quang màu bạc cũng bắt đầu từ thân thể Thần tử trẻ tuổi lan tràn ra khắp bốn phía. Nhãn thần Phượng Tu lạnh lùng, phảng phất không nhìn thấy tộc nhân xung quanh, lại phảng phất đang ngự trên sương mù mờ ảo, bất khả xâm phạm!

Mà Tương Tư nhìn thấy một màn này cũng không khỏi ngẩn ngơ.

Thế nhưng, ngay giây kế tiếp Phượng Tu chợt quay đầu, khóe miệng hơi cong lên để lộ một nụ cười ôn nhu. Thanh âm của hắn nhu hòa, hàm ý yêu thương gần như tràn ra khỏi khóe mắt, hắn đem tình yêu của mình đặt lên lòng bàn tay, chỉ kém đem trái tim cực nóng đang nhảy nhót móc ra giao cho nữ tử ôn nhu trước mặt. Hắn nói ——

“Chúng ta, về nhà.”

Màn diễn này dừng ở đây!

Đây coi như là một cảnh quay phi thường bình thản, thế nhưng hiệu quả sau khi hoàn thành lại khiến đạo diễn cực kỳ hài lòng, chỉ là vẫn luôn lẩm bẩm hiệu quả hình ảnh chưa được tốt lắm, đặc hiệu hậu kỳ phải cố thêm chút nữa, nếu không chưa đạt được trình độ trong dự tính.

Có một khởi đầu tốt đẹp, quá trình quay phim sau đó cũng thông thuận hơn rất nhiều. Đợi sau khi Trịnh Tâm Ngưng quay xong vài màn diễn đơn thì Sở Ngôn cũng chạy tới bên cạnh tổ đạo diễn, chỉ thấy đạo diễn Đoạn đang xem lại cảnh quay đầu tiên của hôm nay, biểu tình vô cùng nghiêm túc.

Sở Ngôn có hơi lo lắng, hỏi: “Đạo diễn Đoạn, màn diễn này có vấn đề gì sao?”

Đoạn Tư Nguyên nghe vậy lại nhìn vào màn hình một lúc lâu, sau đó mới quay đầu xem Sở Ngôn. Hiện tại Sở Ngôn vẫn còn mặc phục trang, quần áo của Thần tử Phượng Tu được thiết kế tinh tế hoa mỹ, chỉ bạc thêu lấp lánh, viền lông cừu trắng mịn. Tuy rằng hiện tại không phải đang đóng phim thế nhưng bộ quần áo này cũng tôn lên vẻ ưu nhã tuấn tú của Sở Ngôn, tạo ra một loại khí chất độc hữu của tiên nhân.

Đoạn Tư Nguyên dùng ánh mắt phức tạp nhìn Sở Ngôn, hồi lâu sau mới nói: “Đừng gọi là đạo diễn Đoạn mãi như vậy, tôi chỉ lớn hơn cậu tám tuổi, cậu cứ giống như Tâm Ngưng gọi tôi anh Đoạn là được rồi. Bất quá… cách diễn của cậu cho tôi một cảm giác rất kỳ lạ, Sở Ngôn, tôi rất hiếu kỳ, người chế tác kịch bản AI cho cậu là ai?”

Sở Ngôn mỉm cười, không chút do dự đem Chu Hòa Huy bán đứng: “Là anh Chu.”

Đoạn Tư Nguyên sửng sốt, thần sắc có hơi cổ quái, nói: “Chu Hòa Huy? Không ngờ trình độ của anh ta hiện tại lại tốt như vậy. Bất quá diễn xuất của cậu cũng rất tốt, khả năng phỏng đoán kịch bản cũng khá. Vừa rồi tôi đã xem lại cảnh khóc của cậu, quả thực rất… đẹp.”

Sở Ngôn mỉm cười, tiếp nhận lời biểu dương này, hỏi: “Anh Đoạn, cảnh hôn kia thực sự phải cắt?”

Không sai, đây mới chính là nguyên nhân Sở Ngôn mò đến.

Trong trò chơi《Tiên duyên》, cái kỹ năng ‘Tương Tư nhất niệm’ này được bố trí để ngăn chặn Phượng Tu tự sát, đồng thời bắt buộc hắn phải biến thành tiên nhân, thủ vệ cực quang vạn năm. Mà trong phim điện ảnh 《Cực quang》, đạo diễn Đoạn lại tiến hành một chút cải biên, đem ‘Tương Tư nhất niệm’ thành chìa khóa khiến Phượng Tu liên tục sống lại, không ngừng tiến hành cải biên lịch sử, bất quá vĩnh viễn đều bị ‘thiên đạo’ khống chế, vĩnh viễn không thoát khỏi kết cục bi thương.

Theo kịch bản ban đầu, Phượng Tu và Tương Tư vốn có ba cảnh hôn. Nụ hôn thứ nhất là ngay sau khi Phượng Tu sống lại lần đầu tiên, hắn luôn tin chắc rằng có thể sửa đổi mọi việc; nụ hôn thứ hai là lần trọng sinh thứ mười chín, trước khi Phượng Tu quyết định buông tha Tương Tư, lưu lại một nụ hôn từ biệt. Mà cuối cùng, chính là đoạn gần kết, lần trọng sinh thứ chín mươi chín, Phượng Tu ôm vong thê sắp hóa thành cực quang, trao một nụ hôn máu.

Đoạn Tư Nguyên nghe Sở Ngôn hỏi, thần sắc hơi thay đổi, nói: “Cậu muốn có cảnh hôn?”

Sở Ngôn nói: “Dù sao đây cũng là một bộ phim tình cảm, em cảm thấy nếu không có cảnh hôn thì hình tượng nhân vật có phải sẽ hơi đơn bạc hay không?”

Lần này không đợi Đoạn Tư Nguyên mở miệng, Trịnh Tâm Ngưng vừa dặm trang điểm xong bất đắc dĩ lên tiếng: “Tiểu Ngôn, cậu cũng cho chị chút mặt mũi đi. Tháng sau chị phải kết hôn rồi, chồng chị là một bình dấm chua di động đó, bộ dạng của cậu lại đẹp trai như vậy, anh ấy nhất định sẽ ghen. Hơn nữa trước giờ anh Đoạn quay phim tình cảm vẫn thường không có cảnh hôn, hiệu quả mỗi bộ đều rất tốt, không có những cảnh thân thiết không có nghĩa nhân vật sẽ đắp nặn thiếu thốn.” Nói tới đây, Trịnh Tâm Ngưng lại nhìn về phía Đoạn Tư Nguyên, hỏi: “Phải không anh Đoạn?”

Đoạn Tư Nguyên hừ lạnh một tiếng, cũng coi như đồng ý.

Sở Ngôn bán tín bán nghi đi chuẩn bị cảnh quay, dặm chút trang điểm cho màn ảnh tiếp theo. Nào ngờ cậu vừa đi khỏi Đoạn Tư Nguyên đã tức giận nói: “Vì sao lại đột nhiên yêu cầu bỏ cảnh hôn? Tôi không phải Sở Ngôn, tôi hiểu cô, cô không phải loại người để ý những việc như vậy.”

Trịnh Tâm Ngưng nghe vậy cũng trưng ra vẻ bất đắc dĩ, nhún vai, cười híp mắt nói: “Tôi cũng là không thể làm khác nha. Anh Đoạn, Thiên Thịnh đầu tư vào bộ phim nay ba trăm triệu, yêu cầu giảm vài cảnh thân mật cũng không phải vấn đề lớn gì, hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến nội dung phim. Cấp trên đã yêu cầu như vậy, tôi cũng chỉ có thể nói như vậy.”

Dừng một chút, Trịnh Tâm Ngưng hơi tiếc nuối lắc đầu: “Bất quá tôi cũng không muốn giảm đâu, Sở Nghiên Nghiên quả nhiên vẫn xuất sắc hệt như trong 《Thịnh Thế 》, bộ dạng lại rất tuấn tú, vừa rồi khi diễn chung tôi có vài lần đều bị cậu ta kéo nhập diễn, tựa hồ đã thực sự nhìn thấy Phượng Tu si tình cực hạn…”

Đoạn Tư Nguyên không để ý lời trêu chọc của Trịnh Tâm Ngưng, tầm mắt vẫn chăm chú đặt lên người Sở Ngôn, dõi theo cậu ta vào phòng thay đồ. Đợi đến khi Trịnh Tâm Ngưng cũng rời đi, Đoạn Tư Nguyên mới có chút tâm đắc thì thầm: “Bộ dạng quả thực rất tốt, diễn xuất cũng tốt…”

Bất quá không qua bao lâu, đạo diễn Đoạn lại mở ra cảnh khóc vừa rồi, lần nữa quan sát chăm chú.

Trong lúc nhất thời, ba nhân vật trọng yếu trong đoàn phim mỗi người đều mang ý xấu, chỉ là bọn họ ai cũng không ngờ, tinh cầu A-12 đã được thuê trọn gói này lập tức sẽ phải tiếp đón một vị khách không mời mà đến.

Phi trường tinh tế, Hạ Bách Thâm tháo kính râm xuống, quét mắt nhìn đình đài lầu các lơ lửng cách đó không xa, sau đó lại cất bước đi thẳng về phía đoàn phim 《Cực quang》 đang quay chụp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.