Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 99: Chương 99: Thiếu






Editor: Lạc Tâm Vũ

Mặc dù đã đến thời tiết tháng sáu, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn cứ thấp như cũ, khi ra khỏi thành phố đồ nướng trời đã tối hẳn, trong trung tâm thành phố đèn đuốc sáng trưng, giữa người đi đường qua lại cô thấy được xe của Triển Mộ.

Người đàn ông tựa vào cạnh cửa xe, miệng nhả ra vòng khói, thấy cô đến, anh rút ra dụi tắt nửa điếu thuốc lá lịch thiệp vì cô mở cửa xe chỗ kế bên tay lái.

“Mệt mỏi?”

Thương Lam im lặng ngồi vào trong xe, tay vừa muốn đụng tới dây an toàn liền bị anh giành trước một bước, anh săn sóc cúi người cài chốt cho cô, đầu ngón tay hình như có ý, lại giống như vô tình xẹt qua nơi tròn trịa trước ngực, khẽ ma sát lên đỉnh gồ lên, mang ra một trận run rẩy.

Cô ngẩn người, nét mặt trắng bệch, lắc đầu nói:

“Không mệt.”

Hôm nay Thương Lam ra ngoài cũng không để ý cách ăn mặc thế nào, chỉ là phối hợp tùy ý một cái sơ mi cùng váy dài, mùa hè vốn ăn mặc ít, chất vải lại là loại chiffon* mát mẻ này, cho nên từ góc độ nhìn của Triển Mộ, anh có thể nhìn rõ áo ngực dưới áo mỏng màu trắng mờ của cô.

*Vải chiffon: Chiffon là loại vải có độ mỏng (hơi trong suốt) và sáng(hơi bóng), có độ rũ vừa phải. Cũng là chất liệu mỏng, nhẹ được rất nhiều nhà thiết kế ưa chuộng. Ngoài chất liệu chiffon làm từ polyester, còn lại các chất liệu vải chiffon khác đều rất dễ nhuộm màu. Chiffon thường được dùng để may sơ mi, váy, đầm vì nó tạo cho bạn một dáng vẻ thanh lịch, quý phái và điệu đà.

Chính là thời điểm dậy thì của con gái, hơn nữa trong hai năm này anh liên tục đưa đồ bổ đến nhà họ Thương, thân hình vốn gầy gò dieendaanleequuydonn của Thương Lam từ từ đẫy đà lên, hai cái bánh bao nhỏ nổi lên trước ngực càng ngọt ngào mê người.

Anh hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn cô dần trở nên nồng nhiệt, hai mắt quấn quýt ở cổ áo của cô lưu luyến không rời, một đường từ cổ trắng nõn đi xuống….

Lòng Thương Lam run lên vội đưa tay che giấu, nhưng anh nhanh hơn cô một bước giữ cổ tay của cô, xuyên thấu qua cổ áo mở rộng suồng sã đánh giá dáng người đẹp đẽ dưới quần áo của cô.

Gần tối Triển Mộ mới xuống máy bay, phong trần mệt mỏi đến ngay cả quần áo cũng không thay, liền chạy tới tìm cô, nghĩ đến bọn họ cũng không gặp nhau non nửa năm, mà lần này anh quay về, vì một tuần sau chính là lễ đính hôn của hai người.

Thương Lam thử rút tay mình về, thấy sau khi giãy dụa vài lần không vùng ra được, cũng từ bỏ rồi.

Nhìn dục vọng sắp phá kén trong mắt anh, cô sinh ra một nỗi sợ sệt đến từ sâu trong linh hồn, nhớ lại hai người gặp lại sau khi tạm xa nhau, kết quả của cô, cô nhịn xuống xúc động gạt tay anh ra, toàn bộ cơ thể càng lùi về phía sau.

Cô vẫn nghĩ không ta, Triển Mộ của đời trước rõ ràng không phải là một người phóng túng dục vọng, cũng không yêu cầu quá đáng với cô như hiện tại… Rốt cuộc là cái nào sai?

Ngay tại lúc Thương Lâm ngây người, anh đã buông cô ra vòng qua đầu xe về trên vị trí lái, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ngồi ngay ngắn.

Sau khi xe chạy trên quốc lộ được một đoạn thời gian, lúc này cô mới hậu tri hậu giác* phát hiện ra đường anh đi hoàn toàn không phải là đường về nhà họ Thương.

*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kĩ càng mới phát hiện ra

Tuy là đã sớm chuẩn bị tâm lí tốt rồi, nhưng cô vẫn ôm lòng gặp may, thử hỏi:

“Không phải chúng ta phải về nhà sao?”

Triển Mộ chuyên tâm lái xe không trả lời câu hỏi của cô, tất cả đường nét trên người đều cứng rắn, cẩn thận tỉ mỉ làm cho người ta có một loại cảm giác không hợp tình hợp lí, xe chạy chậm rãi trên đường lượn quanh núi, chính là lái về phía căn hộ nằm ở đường Đồng Sơn* của anh.

*Đường Đồng Sơn thuộc thành phố Từ Châu, Trung Quốc.

Đó là căn nhà mấy năm trước anh vì mua đất mà bán đi, cũng là nhà của hai người vào đời trước, vài năm nay công ty anh trên quỹ đạo, kiếm về khoản tiền kia, lại tìm được người mua, lấy giá cả cao hơn thị trường ba lần mua tầng lầu đó về.

Thương Lam là kính nhi viễn chi* với tòa nhà kia, dù sao nơi đó cho cô hồi ức chẳng hề tốt đẹp, mà ở trong trí nhớ của cô, căn nhà kia càng lạnh giá hơn nhà giam, mỗi đêm, khi cô trông coi ở trên ghế sofa, khi cô chờ cửa vì Triển Mộ, có thể làm bạn với cô, ngoại trừ bốn mặt tường thì không còn cái khác.

*Kính nhi viễn chi: thành ngữ "kính nhi viễn chi" thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.

Chỉ ngẫm lại toàn thân cô đã sợ hãi, thấy Triển Mộ không có ý tứ trả lời vấn đề của cô, Thương Lam do dự một hồi, giọng nói lại nhẹ chút:

“Anh Triển? Về muộn ba sẽ lo lắng, anh có thể đưa em về nhà không?”

Tay lái vừa chuyển, xe chạy vào cửa chính khu dân cư, cô ngồi ở trên vị trí không dám lộn xộn, sống lưng ưỡn thẳng tắp, trơ mắt nhìn anh lái xe vào bãi đỗ xe dưới đất.

Anh im lặng không đáp, cô lại không hỏi lại, khi xe ngừng ổn định, anh hạ ổ khóa ở trước mặt cô.

Chú ý tới động tác của anh, cô quýnh lên, thốt ra:

“Anh Triển?”

“Tiểu Lam.”

Triển Mộ đóng cửa sổ xe, nghiêng mặt qua có nhiều hứng thú nhìn cô:

“Đêm nay chúng ta chơi khác một chút?”

Như là đoán được suy nghĩ của anh, tia huyết sắc cuối cùng trên mặt cô rút đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ liền trắng bệch đến dọa người:

“Cái gì khác, em không hiểu!”

Nhẹ nhàng nghiêng tới trước, cô đưa tay sờ lên công tắc điều khiển ở giữa, nhưng tay chưa đụng tới công tắc liền bị anh bắt một phen, hơi dùng sức, cơ thể Thương Lam vừa lệch, bỗng chui vào trong lòng anh.

Cô bị ép dạng chân ở trên đùi anh, váy dài quá gối hơi cuốn lên, lộ ra hai cái chân dài trắng mịn, trong lòng hoảng hốt, cô luống cuống vùng vẫy ngồi dậy.

“Không sao, lát nữa em sẽ hiểu.” Eo mềm mại bị giữ thật chặt, ở trên người anh, cô hoàn toàn không thể động đậy, giãy giụa trong không gian nhiễm thêm hơi thở độc nhất vô nhị trên người anh, gương mặt anh tuấn trước mặt này, bây giờ đang bỉ ổi dán ở trước ngực cô, tham lam hấp thu mùi hương thoang thoảng của cô gái.

“Không nên ở chỗ này.”

Trong không gian bịt kín, tay anh như hình với bóng quấy rầy trên người cô, ở trước mặt anh sức lực của cô yếu ớt đến không chịu nổi một kích:

“Sẽ có người nhìn thấy…”

Vạt áo trước đột nhiên lạnh lẽo, cô lo sợ thét chói tai, buông mắt xuống phát hiện anh đang dùng miệng, cởi ra từng cái từng cái cúc áo của cô, hai cánh tay trắng mịn của cô bị bắt chéo ở phía sau, thắt lưng bị ép nhô lên, cũng khiến cho hai khối tròn trịa trước ngực càng đứng thẳng, hơi thở nóng rực phun lên làn da non nớt, làm đưa tới vô số cái run rẩy.

Động tác của anh thong thả, thương đưa đầu lưỡi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.