Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 56: Chương 56: Bệnh Viện Thần Kinh, Trò Chơi Bắt Đầu




Ngọc Tình vừa mới bước chân vào phòng bệnh, bên ngoài tiếng kêu gào của Ngọc An Lâm và Lưu Phân vang lên càng lúc càng hỗn láo, những lời lẽ mắng mỏ khó nghe truyền vào trong. Ngọc Tình khẽ nheo mày, ra hiệu bằng mắt cho Tiêu Thần đi giải quyết, Tiêu Thần gật đầu hiểu ý.

“Tình Tình, ngoài cửa ầm ầm ra cái gì đấy?” vợ chồng Ngọc An Quân trong phòng bệnh đã tỉnh, nhìn thấy Ngọc Tình đi vào, Lý Nguyệt khẽ hỏi.

“Không có gì mẹ ạ!” Ngọc Tình lắc lắc đầu rồi cười, bước lên phía trước vài bước, đắp lại chăn cho mẹ, giọng nói nhẹ nhàng: “Có hai kẻ bị bệnh thần kinh ở ngoài cửa cứ kêu thét linh tinh, lát nữa là hết thôi ạ!”

Lý Nguyệt gật đầu, khuôn mặt bà ấy hơi trắng bệch ra, bà không nói gì mà chỉ khẽ thở dài. Cái thở dài này cũng làm cho Ngọc An Quân phải nheo mày, sắc mặt vô cùng khó coi, bị người thân của mình hại thành ra như thế, đúng là làm ông ấy thấy hết hi vọng quá.

“Ba mẹ.” Ngọc Tình thấy hai người thần sắc như vậy liền biết họ đang nghĩ gì, ánh mắt cô sắc lên lạnh lùng nhưng chỉ là thoáng qua, sau đó cô cười nhẹ nhàng, đưa tay ra cầm lấy tay ba mẹ rồi đặt lên tay mình: “Ba mẹ yên tâm đi, sự việc như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa!”

“Haiz.” Hai người lại lần nữa thở dài, thậm chí Lý Nguyệt còn chảy cả nước mắt ra nữa, những ngày tháng như thế này đúng là sống không thể yên tâm được.

“Tiểu Nguyệt, anh xin lỗi, đều là tại anh!” Ngọc An Quân nhìn thấy bộ dạng này của Lý Nguyệt, trong ánh mắt là sự từ trách bản thân mình: “Anh vô dụng, anh đần độn, xin lỗi, đều là lỗi của anh.”

Nói rồi, Ngọc An Quân nắm tay thành nắm đấm rồi ra sức đánh vào ngực vào đầu mình.

“Ba!” Ngọc Tình kêu lên, trong giọng nói có phần tức giận, nói thực lòng, cái bộ dạng này của Ngọc An Quân đúng là không hề có thể gánh vác được gì, người đàn ông này nếu không phải là cha đẻ của cô, không phải người cha yêu cô như yêu mạng sống của mình thì Ngọc Tình vẫn muốn mắng cho ông ấy một trận.

Ngọc Tình hít thở một hơi thật sâu, giọng nói từ trước tới nay chưa bao giờ cao lên đến thế: “Ba, ba thử nghĩ kỹ xem, người thân của ba, ba của ba đã đối xử với ba như thế nào! Ba coi bọn họ là người thân nhưng trong lòng bọn họ có ba không?”

“Tiểu Tình......” Ngọc An Quân vẫn nhìn Ngọc Tình, sắc mặt đầy sự thông khổ.

“Ba, ba là một người đàn ông! Người nhà của ba chỉ có con và mẹ! Nếu đến con và mẹ ba cũng không bảo vệ nổi thì ba chính là một người nhu nhược, một người hèn nhát!” đây là những lời nặng nề nhất từ trước tới nay Ngọc Tình nói với ba mình, sau kho nói xong, Ngọc Tình lại thở sâu một hơi rồi giọng điệu bớt gay gắt đi: “Ba, ba là người thân thân thiết nhất với con, con không hi vọng ba và mẹ bị thương dù chỉ là một sợt tóc! Vì vậy, vì con, vì mẹ, ba nhất định phải kiên cường lên.”

Ngọc An Quân cúi đầu không nói gì, Ngọc Tình thấy vậy cũng không nói thêm nữa, cô biết Ngọc An Quân nghe như vậy chắc cũng đã hiểu ra rồi, khẽ vuốt vuốt mái tóc của Lý Nguyệt, để bà ấy lại ngủ thiếp đi.

“Ba, con về nhà trước đây, ba mẹ muốn ăn gì, lát nữa con sẽ mang đến cho ba mẹ, hôm nay ba mẹ cứ ở trong viện đi.” Ngọc Tình nói xong thì cũng không nói gì nữa, chỉ thấy ba cô nhìn cô không nói gì, cô liền đứng lên rồi đi ra ngoài.

Ngọc An Quân trong phòng nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của con gái mình, ông nở nụ cười đau khổ, con gái ông mới có 7 tuổi mà đã phải dùng đôi vai yếu ớt đó để gánh vác tất cả, so với cô thì bản thân ông ấy đúng là không phải một người đàn ông.

Tiếng cửa đóng rầm một cái, Ngọc Tình đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, cảm giác được ánh mắt của ba nhìn theo mình, cô khẽ cười, cô tin ba cô sau khi trải qua sự việc này nhất định có thể đứng lên, trở thành một người đàn ông đội trời đạp đất thực sự.

Bên ngoài phòng bệnh, vợ chồng Ngọc An Lâm không còn ở đó nữa rồi, đôi mắt to tròn của Ngọc Tình liếc nhìn một lượt rồi hỏi: “Đều giải quyết hết rồi à?”

“Đúng vậy! ban nãy người của bệnh thần kinh tới đưa họ đi rồi!” Tiêu Thần gật đầu, giọng nói vẫn trầm như từ trước tới nay.

Ngọc Tình gật đầu bước về phía trước: “Đi xem xem!”

Hai người một người đằng trước một người phía sau, một lớn một bé, ra khỏi bệnh viện, bắt xe đi tới bệnh viện thần kinh. Lúc này trong viện thần kinh, vợ chồng Ngọc An Lâm đang lớn tiếng gào thét làm loanh: “Tôi không phải bị bệnh thần kinh, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, các người đã bị con nha đầu đó lừa rồi!”

Bác sĩ và y tá ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng mặc kệ bọn họ, nực cười, làm gì có kẻ thần kinh nào nhận mình bị bệnh thần kinh đâu! Y tá đang đứng chuẩn bị kim tiêm, định tiêm cho hai người mỗi người một mũi an thần.

Đúng lúc này, Ngọc Tình đi tới, nhìn thấy toàn bộ cảnh này, khẽ nói: “Các chị ơi, em có thể nói chuyện với chú và thím em được không ạ?”

“Mày tới làm cái gì à? không cần đạo đức giả! Chúng tao không cần mày quan tâm!” vợ chồng Ngọc An Lâm nhìn thấy Ngọc Tình, lập tức lại kêu gào lên vùng vẫy muốn xông lại gần cô, nhưng đội ngũ bác sĩ, y tá phía sau lập tức giữ chặt hai người lại.

Ngọc Tình thấy vậy liền lùi về phía sau một bước, trong ánh mắt là sự ngạc nhiên và sợ hãi, đúng kiểu bị thái độ và hành động của hai người đó dọa cho một trận vậy.

Bác sĩ, y tá nhìn Ngọc Tình, cô chớp chớp mắt liên tục, nhìn đúng là một đứa trẻ ngây thơ nhất thế giới mất. Bác sĩ thấy vậy, nói nhỏ nhẹ: “Được, em gái, nhưng em phải cẩn thận một chút, đừng để bọn họ làm bị thương tới em!”

“Không sao chị ạ, thực ra chú thím em không hề bị bệnh đâu, thật đấy!” nói rồi nước mắt cô chảy xuống, cái bộ dạng đó nhìn thế nào cũng thấy đó là sự thương xót và thanh minh cho vợ chồng Ngọc An Lâm.

“Em gái!” bác sĩ nói: “Em không cần nói giúp cho bọn họ, hai người này vừa nhìn đã biết không phải người tốt gì! Thôi được rồi, em cứ nói chuyện với bọn họ trước đi!” bác sĩ nói rồi còn xoa xoa đầu Ngọc Tình, quay người đi ra ngoài, nói đùa gì vậy chứ, hai người này từ lúc tới đây chưa từng giữ yên lặng lấy một giây, nhìn thế nào cũng chẳng giống người bình thường.

Đợ khi tất cả mọi người đã ra ngoài hết, Ngọc Tình mới khẽ cười, trở về với nét mặt và thái độ lạnh lùng vốn có của cô, cô bước lên phía trước, đi tới trước mặt hai người, giọng nói vui mừng: “Chú ba thím ba, cháu vừa mới xem rồi, ở đây môi trường cũng khá lắm, cháu tin hai người sống ở đây sẽ rất vui vẻ đấy!”

“Mày!” Ngọc An Lâm vừa nghe liền phẫn nộ, đưa tay ra định đánh Ngọc Tình nhưng cô nhanh chóng nghiêng người né được.

Đôi mắt lạnh như băng của Ngọc Tình liếc nhìn bộ mặt to phèn phẹt của Lưu Phâ, bà ta giật mình không nói được gì, cô lại liếc mắt nhìn Ngọc An Lâm, nói: “”Chú ba, chú tuổi lợn, đúng là nhớ tới ăn mà không nhớ tới bị đánh.”

Ngọc Tình khẽ cười, đôi mắt cô liếc khắp căn phòng một lượt, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở chiếc kim tiêm, cô nhếch mép cười: “Hai người yên tâm, hai người không phải là có bệnh thật, vì vậy chắc cũng chỉ ở đây nhiều nhất tầm một tháng thôi.”

Sống ở viện thần kinh một tháng, như vậy là đủ để người bình thường cũng biến thành kẻ thần kinh rồi, mà kể cả không biến thành kẻ thần kinh thì bọn họ như thế cũng là nhận đủ rồi. ánh mắt cô lại rời đi, dường như rất hài lòng, cô gật đầu: “ĐÚng là rất khá, an tâm ở đây nhé, cháu sẽ cho người sắp xếp phòng cho hai người, tuyệt đối sẽ bất ngờ tới mức không tưởng tượng nổi!” nói xong dường như Ngọc Tình nhớ ra điều gì đó, cô cười vui vẻ: “À đúng rồi! việc làm ăn của hai người cháu sẽ để ý giúp! Yên tâm đi nhé!”

Ngọc Tình nói xong liền quay người rời đi! Không thèm quan tâm tới sự choáng váng của hai người ở phía sau. Nói thế thôi, nói nhiều chẳng lợi lộc gì, hôm nay bọn họ đã vào ở trong bệnh viện thần kinh, nhưng đây mới là sự bắt đầu của việc trừng phạt thôi.

“Trò chơi sẽ càng lúc càng thú vị. Vì thế chú ba, các người hãy cứ từ từ mà trị liệu, bằng không sẽ không hay ho đâu!” Ngọc Tình đi ra tới cửa, nụ cười rạng rỡ nở trên môi, giọng nói thờ ơ đúng với bản chất con người cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.