Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 20: Chương 20: Khổ Chủ Thực Nghẹn Khuất




Vương mama cáo già, lúc này liền thẳng tắp quỳ gối trước mặt Âu Dương Trì: Đều là lỗi của lão nô, nhìn thấy nhị tiểu thư bị thương như vậy, bởi vì đau lòng mới lừa lão gia cùng phu nhân, phu nhân hiện vẫn còn bị bệnh, người cái gì cũng không biết, không nên cứ đòi xuống giường đi thăm nhị tiểu thư, cầu xin lão gia đừng trách phu nhân vô tội a!”

Âu Dương Khả thấy vậy liền phản ứng lại, đi đến phía trước ôm lấy chân Âu Dương Trì: Phụ thân, người trừng phạt nữ nhi đi, đều là lỗi của con, người đừng trách mẫu thân a…!”

Tuy rằng sắc mặt Âu Dương Trì vẫn rất khó xem, nhưng sự tức giận như vừa rồi rõ ràng đã vơi đi, gia pháp cũng không đề cập đến nữa.

Vừa mới biết được tin tức, Lý di nương vội vàng đến xem, vừa đến liền nhìn thấy tình cảnh như vậy, không khỏi nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh thong dong, liền mang vẻ mặt mỉm cười thiết tha khuyên nhủ:”Lão gia, phu nhân không được khỏe, trước hết vẫn nên dìu người vào phòng, mời đại phu đến khám rồi nói sau.”

Thấy Âu Dương Trì không phản đối, nàng ta liền chỉ huy mọi người dìu Lâm thị vào phòng Âu Dương Khả. Âu Dương Khả cũng không dám lộ ra bộ dáng giương nanh múa vuốt nữa, liền cúi đầu đi theo vào phòng, trên đường còn khóc không ngừng.

Âu Dương Noãn thở dài, lại bất an nói với Âu Dương trì:”Phụ thân, nha hoàn của con không cẩn thận đụng phải muội muội, trong lòng con thực bất an, thật tâm lo lắng đến xem muội ấy, vốn không nghĩ rằng lại loạn như vậy, nếu sớm biết con đã không tới…”

Âu Dương Tước kéo lấy tay nàng, có chút tức giận cùng oán hận nói:”Phụ thân, không phải lỗi của tỷ tỷ đâu!”

Âu Dương Trì nhìn vẻ mặt áy náy của đại nữ nhi cùng vẻ mặt phẫn nộ của con trai, nhất thời cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, phất tay nói:”Ta biết không phải là lỗi của các ngươi, coi như không có gì hết đi!”

Lý di nương cười cười với Âu Dương Noãn, liền dìu Âu Dương Trì cùng nhau đi vào. Vừa bước vào phòng, Âu Dương Trì nhìn thấy mảnh sứ vỡ, không khỏi lại tức giận trừng mắt nhìn Âu Dương Khả.

Âu Dương Noãn lạnh lùng nhìn bóng hắn rời đi, nam nhân này quả thực là vì tư lợi, hôm nay hắn tức giận như vậy hoàn toàn là vì Âu Dương Khả trước mặt nhiều hạ nhân như vậy lại động thủ đánh đích trưởng nữ của hắn, đối với một Âu Dương gia coi trọng lễ nghi quy củ mà nói thì chuyện này chắc chắn sẽ bị người đời gièm pha, hắn giận dữ như thế chẳng qua chỉ là muốn che dấu điểm này mà thôi, nếu thật sự muốn trừng phạt Âu Dương Khả, làm sao có thể vì mấy câu nói và việc Lâm thị té xỉu mà nhẹ nhàng trôi qua như vậy? Cũng không có cách nào, mục đích của nàng chẳng qua là muốn làm cho Lâm thị cùng Âu Dương Khả không thể nào nói chuyện của mình thôi, vốn là không trông cậy hắn có thể ‘quân pháp bất vị thân’.

Âu Dương Noãn cúi đầu, còn nhìn Vương mama đang quỳ dưới đất lo lắng nói: ”Vương mama, mẫu thân sẽ không có việc gì chứ? Ta chỉ là muốn đến thăm muội muội thôi, không nghĩ rằng muội ấy lại tức giận như vậy, ai….”

Vương mama sắc mặt cổ quái nhìn Âu Dương Noãn, nhị tiểu thư bị nha hoàn đụng phải, nha hoàn kia lại là người trong viện đại tiểu thư, chuyện này cũng thật khéo. Vốn có thể mượn cơ hội này hung hăng cáo trạng một phen, thế nhưng Âu Dương Noãn lại lại cố tình đến thăm chọc Âu Dương Khả lộ ra tính tình, lại còn không sớm không muộn cố tình để lão gia thấy được. Quả thực là thời gian vừa khéo, trên đời có chuyện tình cờ trùng hợp như vậy sao?

Ra khỏi Hải Đường Viện, Âu Dương Tước còn có chút tức giận bất bình, tính trẻ con nổi lên lại trách cứ Hồng Ngọc: ”Ngươi vừa rồi ngăn cản ta làm gì, thật sự phải nên cho nàng ta biết tay!”

Hồng Ngọc cúi đầu cười không nói lời nào, nhưng Phương mama lại nói:”Đại thiếu gia của ta, người đúng là một đứa nhỏ khờ, nếu hôm nay thiếu gia đánh nhị tiểu thư, đại tiểu thư còn có thể mượn cơ hội này áp chế được sự tình kia sao?”

“Nếu phụ thân đến chậm một bước, tỷ tỷ chẳng phải là vẫn bị đánh sao!” Khuôn mặt nhỏ nhắn giồng bạch ngọc của Âu Dương Tước vẫn nhăn nhó, hai gò má đầy đặn, cực kỳ giống một cái bánh bao đáng yêu.

Âu Dương Noãn bật cười liền nhéo má hắn một phen: ”Ta giống người rỗi hơi chạy đến cửa cho nàng ta đánh sao?”

Vô duyên vô cớ bị đánh ngã, vốn tưởng rằng Âu Dương Khả đánh, ai ngờ còn chưa đánh tới nàng, ngược lại lại bị phụ thân quở trách, Âu Dương Khả đúng là oan ức mà không thể nói ra được.

“Hừ!Tỷ đừng nhéo mặt đệ, đệ không phải tiểu hài tử!” Âu Dương Tước kháng nghị nói.

Hồng Ngọc có chút lo lắng: ”Đại tiểu thư, chuyện này cứ để trôi qua như vậy sao? Bách Hợp sẽ không bị phạt chứ?”

“Bách Hợp là theo lệnh ta làm việc, ta đương nhiên phải bảo vệ cho nó. Bất quá chuyện này cũng không thể trôi qua như thế, ngươi cứ chậm rãi mà xem đi.” Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Hải đường viện ở phía xa xa. Mỗi lần nhìn thấy Âu Dương Khả, nàng sẽ không tự chủ được nhớ lại kiếp trước. Khi đó Tước nhi cũng giống như bây giờ cực kỳ chán ghét đôi mẹ con này, vậy mà bản thân lại thơ ngây đi tin bọn họ, còn vì bọn họ mà tìm mọi cách biện giải.

“Tước nhi, Khả nhi cũng thực đáng yêu, đệ nên thân cận với muội ấy nhiều hơn.”

“Tước nhi, Khả nhi thực sự rất kính trọng đệ, đệ cũng nên giống một người ca ca chăm sóc cho muội ấy”

“Tước nhi, tỷ thấy mẫu thân an bài cho đệ một thư đồng tốt, đệ xem người đối với đệ thật sự rất tốt”

Trong đầu Âu Dương Noãn không tự chủ được nhớ tới từng lời nói trước kia, nàng cúi đầu, chân thành nhìn Tước nhi nói: ”Tước nhi, từ nay về sau đệ trăm nhàn lần phải thực sự cẩn thận với đôi mẹ con này, đừng để bị người ta cắn một phát rồi lại tới tìm tỷ khóc lóc nha!”

“…”

Lâm thị vẫn hôn mê bất tỉnh, đại phu đến khám nói là nhất thời sầu lo quá độ nên mới ngất đi, nằm nửa ngày mới tỉnh dậy, suy yếu tựa vào bên giường, nhìn Âu Dương Trì nói: ”Lão gia, người đừng trách Khả nhi, muốn trách thì hãy trách thiếp, là tại thiếp giáo huấn nữ nhi không nghiêm!”

Âu Dương Trì nhìn thấy bộ dáng bi ai đáng thương của bà ta, nhất thời không nói nên lời trách cứ, Lý di nương một bên cười dịu dàng: ”Lão gia, nhị tiểu thư chẳng qua chỉ là trong nhất thời tính tình trẻ con thôi, phu nhân vẫn còn bệnh, lão gia cũng nên vì phu nhân mà tha thứ cho nhị tiểu thư.”

Âu Dương Trì nhìn Lý di nương dịu dàng khả ái, tức giận trên mặt chậm rãi chìm xuống, lạnh lùng nhìn thoáng qua Âu Dương Khả: ”Hôm nay phải đi xin lỗi tỷ tỷ ngươi, phải cầu xin đến khi được nó tha thứ mới thôi!”

Mặt Âu Dương Khả lập tức đỏ lên, vẫn còn muốn biện giải, rất nhanh liền bị Lâm thị cướp lời: ”Còn không mau tạ ơn phụ thân, tất cả đều vì tốt cho ngươi thôi!”

Nếu hành động hôm nay của Âu Dương Khả bị truyền ra ngoài, tương lai còn ai dám tới cửa cầu hôn chứ? Nhà ai cũng sẽ không muốn lấy một cô gái trước mặt mọi người lại cả gan dám đánh trưởng tỷ của mình về làm vợ!

Âu Dương Trì hừ lạnh một tiếng, được Lý di nương đỡ tay rồi đi ra ngoài. Vương mama vẫn còn quỳ trong sân, nhìn thấy lão gia đi rồi, nhìn bóng Lý di nương phun một ngụm rồi đứng lên chạy nhanh vào phòng.

Người vừa mới đi, Lâm thị liền từ trên giường đứng dậy, nửa điểm suy yếu vừa rồi cũng không thấy: ”Khả nhi, để mẫu thân nhìn xem, bị thương sao rồi?”

“Mâu thân đừng đụng, buông ra!” Âu DươngKhả lập tức khóc to, hô: ”Ngay cả người cũng không giúp đỡ con, lại bắt con phải đi xin lỗi, rõ ràng là nó cố ý hại con! Nếu không cẩn thận bị té vào mặt thì sao đây!”

Lâm thị thật sự có khổ mà không nói nên lời, Âu Dương Khả không hiểu được tâm tư của người mẫu thân này, như vậy chính ra đang đâm cho bà ta một nhát dao, “Khả nhi, con là do ta mang thai 10 tháng rồi sinh ra, ta làm sao có thể không đau lòng? Làm sao có thể giúp đỡ người ngoài? Ta đều là vì con thôi!”

“Vậy vừa rồi sao người không giúp đỡ con, sao chỉ nhìn bọn họ khi dễ con như vậy! Chẳng lẽ mẫu thân cũng sợ nó sao? Hiện nay mỗi ngày con đến chỗ tổ mẫu đều bị khinh bỉ, con thực sự không muốn đến đó nữa! Người không nên ép con đi thỉnh an, người đây là đang giúp con sao?” Âu Dương Noãn giận dỗi đẩy Lâm thị ra, “Nếu như mẫu thân thực sự đau lòng cho con thì phải đi nói với phụ thân, là do Âu Dương Noãn hại con, để cho phụ thân trừng phạt nó thật nặng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.