Trùng Khải Mạt Thế

Chương 156: Q.5 - Chương 156: Tận thế Nguy thành




Mấy người Lâm Siêu ngồi trên máy bay trực thăng trực tiếp bay tới bộ Tổng Chỉ huy ở tiền tuyến.

Bộ Tổng chỉ huy nằm trong một quảng trường ở vùng ngoại ô thành phố, gần đó dựng rất nhiều lều bạt quân đội, cùng với tháp tín hiệu, và một lượng lớn nhân viên kỹ thuật đang tiến hành thao tác trên máy tính, bọn họ đang tiến hành quét hình không gian ba chiều thành phố Trương Gia Khẩu, đồng thời quan sát tình huống ở mỗi khu vực.

Khi may bay hạ xuống, Lâm Siêu mang mấy người Vưu Tiềm, Bạch Tuyết đi xuống.

"Nơi này là bộ chỉ huy chiến sự, những người không liên quan…"

Những binh lính có nhiệm vụ canh gác bên ngoài, nhìn thấy mấy người Lâm Siêu đi đến muốn đi tới ngăn cản, lời vừa mới nói ra một nửa, người lính đang nói chuyện đột nhiên trợn mắt lên, kinh ngạc nhìn Lâm Siêu giọng kinh ngạc, nói:

"Ngài, ngài là Lâm Tướng quân?"

"Tránh ra!"

Lâm Siêu ngay lập tức ra lệnh cho những binh lính này.

Người lính này ngay lập tức phản ứng, toàn thân tứa mồ hôi lạnh, vội vàng nghiêng người tránh sang một bên.

Lâm Siêu thông qua năng lực 'Vô hạn Chiết xạ', lúc máy bay vừa mới đáp xuống mặt đất, đã quan sát được tất cả những tình huống bên trong lều bạt của bộ chỉ huy chiến sự, bên trong có một màn hình vô cùng lớn được ghép từ những màn hình nhỏ khác nhau, trên màn hình đó là bản đồ thành phố Trương Gia Khẩu, bản đồ đó được phân làm mưới mấy khu vực, mỗi khu vực được phân ra thành các vùng có màu sắc khác nhau, có khu vực mang màu đỏ, có khu vực mang màu xanh, lại có khu vực mang màu trắng.

Hấp một tiếng, tấm màn chắn lối ra vào lều vài chỉ huy được vén lên, Lâm Siêu nhanh chóng tiến vào bên trong.

"Lâm Tướng quân, ngài đến rồi!"

Giang Đồng nhìn về phía Lâm Siêu, tựa hồ hắn đã sớm cảm ứng được sự xuất hiện của Lâm Siêu.

Chúc Ly, Mã Quý nhìn thấy Lâm Siêu thì đồng thời cảm thấy kinh ngạc, Chúc Ly nói:

"Lâm Tướng quân, ngài làm sao lại đến đây, chẳng lẽ là do mệnh lệnh của Hứa Tư lệnh?"

"Ừm!"

Lâm Siêu khẽ gật đầu.

Trong lều vải ngoài ba người Giang Đồng, Chúc Ly, Mã Quý ra còn có Thạch Vân đã từng gặp gỡ ở thành phố Thiên Kinh, cùng với một thanh niên lạ mặt mặc áo trắng. Bên cạnh đó còn có hai người đàn ông trung niên mang quân hàm tham mưu, đều đã ngoài năm mươi tuổi. Ngoài ra có một người khiến cho người có vẻ ngoài khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng ấn tượng.

Đó là một người thanh có vóc dáng cao gầy, toàn thân được bao bọc trong một bộ trường bào màu bạc, hàn khí lạnh lẽo không ngừng tỏa ra từ cơ thể người thanh niên này, không khí xung quanh hắn đều bị đóng băng, biến thành những luồng sương lạnh, hắn đứng ở trung tâm lều vài nhưng không có người nào dám tới gần. Trong phạm vi ba mét dường như biến thành một khu vực cấm.

"Lâm Tướng quân!"

Người thanh niên mặc trường bào màu bạc khẽ ngẩng đầu, dùng đôi mặt lạnh lẽo không chưa bất cứ một chút tình cảm nào, nhìn Lâm Siêu nói:

"Chúc mừng ngài thu được một bộ chiến giáp Gen, gặp gỡ lần đầu, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Lăng Vũ. Sau này hi vọng được chỉ giáo."

Âm hưởng giọng nói của hắn phát ra đều đều, không có bất cứ sự thay đổi nào về ngữ điệu.

"Ừm!"

Lâm Siêu nhìn hắn khẽ gật đầu, hắn có thể cảm nhận được mấy người Giang Đồng nhất thời trở nên căng thẳng trong trong lúc Lăng Vũ nói chuyện.

Đứng trước màn hình siêu lớn là một ông lão tuổi chừng trên sáu mươi, trên vai mang quân hàm Trung tướng, tuy rằng thể chất của ông ta chỉ ở cấp hai mươi, thế nhưng ở thời đại trước đây, sau khi trải qua hàng trăm chiến dịch lớn nhỏ, được thăng cấp lên làm Trung tướng. Dựa vào kinh nghiệm tác chiến vô cùng phong phú của mình, được trao cho chức Tổng chỉ huy.

"Lâm Tướng quân!"

Vị Tướng chỉ huy nhìn về phía Lâm Siêu, khẽ gật đầu chào.

Lâm Siêu cũng gật đầu đáp lễ, nói:

"Hứa Tư lệnh để cho tôi tới hiệp trợ tác chiến, có việc gị cứ việc phân phó."

"Được!"

Vị Tướng chỉ huy mỉm cười gật đầu.

Mấy người Giang Đồng nhìn thấy vị Tướng chỉ huy này nở nụ cười, đều nhất thời cảm thấy rùng mình, bọn họ biết rõ tính cách của lão già này đối với bất cứ người nào đều tỏ thái độ vô cùng lạnh lùng, cho dù đó có là Thập đại Chiến sĩ, ông ta cũng không thèm nể mặt, không ngờ khi gặp Lâm Siêu lại tỏ ra ôn hòa đến vậy.

"Các vị!"

Vị Tướng quân chỉ hủy thần sắc nghiêm túc, trong tay ông ta là một cây gậy chỉ huy, chỉ vào một điểm ở trên màn hình, nói:

"Đây chính là địa đồ thành phố Trương Gia Khẩu, tổng cộng chia thành hai mươi sáu khu vực, trong đó trung tâm chia làm mười hai khu vực, những khu vực còn lại đều là vùng ngoại thành, cùng với đường sông và đồi núi.

"Chúng ta chỉ cần dọn dẹp những khu vực thuộc về trung tâm thành phố, sau đó mở ra một con đường dẫn ra ngoài khu vực ngoai thành, để cho quân đội có thể tiến vào bên trong, chiếm cứ địa hình, rồi từ từ tiêu diệt tất cả quái vật."

Vị Tướng chỉ hủy giơ tay chỉ về một khu vực có màu trắng, nói:

"Những khu vực có màu trắng trên địa đò, đại diện cho những khu vực đã bị chúng ta chiếm lĩnh, đó là những khu vực an toàn, mà những khu vực có màu xanh đại diện cho khu vực nguy hiềm mức độ trung bình, mỗi người trong Thập đại Chiến sĩ có thể tùy tiện lựa chọn một vài khu vực, điều quân đến để chiếm lĩnh!"

"Còn những khu vực có màu đỏ…"

Vẻ mặt của vị Tướng chỉ huy trở nên vô cùng nghiêm túc, nói:

"Trải qua quá trình điều tra, bên trong những khu vực này đều xuất hiện quái vật cỡ lớn, hơn nữa số lượng rất nhiều, có đến mười mấy con tập trung cùng một chỗ, đó là một bầy quái vật cỡ lớn. Để đối phó với những quái vật như vậy, xe Tank cũng không có tác dụng gì."

Lâm Siêu khẽ gật đầu.

Tầm bắn của xe Tank quá ngắn, chỉ có mấy nghìn mét, tầm bắn này đối với quái vật cỡ lớn mà nói, quả thực không có nghĩa lý gì, chỉ cần đạn pháo vừa mới bắn ra, sẽ khiến cho lũ quái vật ngay lập tức cảm ứng được. Dựa vào trí tuệ của bọn chúng, tuyệt đối sẽ lao đến tấn công, đem những chiếc xe Tank này đập nát ra.

"Để đối phó với những con quái vật này chỉ có thể sử dụng Chiến sĩ tiến hóa"

Vị Tướng quân chỉ hủy sắc mặt trở nên lạnh lẽo, nói:

"Cho dù trực thăng vũ trang có tham chiến cũng không có bất kỳ tác dụng gì, tên lữa rất khó ngắm trúng mục tiêu, mà luồng đạn xạ kích ở tầm thấp cũng bị lũ quái vật dễ dàng tránh né, phá hủy. Vì lẽ đó, những khu vực màu đỏ này sẽ do Thập đại Chiến sĩ, dẫn dắt đội ngũ chiến sĩ tiến hóa tấn công, quét sạch bọn chúng. Tôi sẽ phái máy bay trực thăng vũ trang ở trên không hiệp trợ."

"Rõ!"

Giang Đồng đáp lại.

Nhưng mà sắc mặt của Chúc Ly và Mã Quý nhất thời trở nên vô cùng khó coi.

Dựa theo lời giải thích của ông già này, những khu vực bên trong đều có quái vật cỡ lớn, tuyệt đối không chỉ có một , hai con lạc đàn, trong đó còn có cả một bầy quái vật cỡ lớn tồn tại, một khi chẳng may đụng độ với bầy thú này, cho dù bọn họ có là Thập đại Chiến sĩ, cùng sẽ bị nghiền náp, giết chết một cách vô cùng thê thảm.

Bởi vì bọn họ không có Hỏa diễm Chiến giáp.

"Uất Kim Hương và Ba Minh đã lần lượt được phân ở bên trong khu vực số ba và số năm, đang tiến hành càn quét lũ quái vật ở đây."

Vị Tướng quân chỉ huy nhìn về mầy người còn lại, nói:

"Còn lại ba khu vực màu đỏ, mấy ngườ các ngươi cứ hai người một tổ, dẫn dắt một trăm chiến sĩ tiến hóa đi vào, tiến hành dọn dẹp."

"Rõ!"

Giang Đồng hưng phấn gật đầu, hắn có bộ Hỏa diễm Chiến giáp, cho dù đụng độ phải một bầy quái vật cỡ lớn cũng không có chút kiêng dè gì, chỉ cần được chiến đấu một cách thỏa thích, đây cũng là một cơ hội tuyệt hảo để luyện tập, nâng cao kỹ năng cận chiến.

"Bên trong những khu vực này, có khu vực nào là nguy hiểm nhất?"

Lăng Vũ đột ngột mở miệng, khiến cho nhiệt độ không khí xung quanh nhất thời hạ xuống vài độ.

Vị Tướng quân chỉ hủy khẽ liếc mắt nhìn về phía hắn, nói:

"Khu vực màu đỏ số chín, đó là khu vực nguy hiểm nhất, dựa vào thông tin thám báo, quái vật bên trong đó thể chất có thể hơn cấp một trăm."

"Khu vực số chín, tôi chọn."

Ánh mắt Lăng Vũ hờ hững, rồi xoay người đi ra khỏi lều, nói:

"Những khu vực còn lại thuộc về các ngươi."

Mấy người Giang Đồng, Chúc Ly, Mã Quý theo bản năng mà nghiêng người tránh đường.

Chờ sau khi Lăng Vũ đi khỏi, mấy người Giang Đồng cùng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt dường như dãn ra một chút.

"Giang Đồng, tôi với cậu cùng một tổ đi."

Mã Quý nhìn về phía hắn nói.

Giang Đồng nhẹ nhàng nở nụ cười, đáp lại:

"Xin lỗi, tôi với Chúc Ly cùng một tổ, vì năng lực của chúng tôi nếu phối hợp thì vô cùng thích hợp."

"Nhưng, nếu cậu chọn Thạch Văn làm một tổ thì cũng tạm được."

Chúc Ly nở một nụ cười đầy ma mị cười nói.

Ánh mắt Mã Quý trở nên lạnh lùng nhìn hai người bọn họ,sau đó hắn khẽ hừ lạnh một tiếng, quay sang phía Lâm Siêu, trên mặt một lần nữa nở nụ cười, nói:

"Lâm Tướng quân, chúng ta cùng một tổ đi."

"Được!"

Lâm Siêu tùy ý đáp một tiếng, làm một tổ với ai hắn cũng không buồn để ý.

Nhưng vị Tướng quân chỉ huy lắc đầu, nói:

"Các ngươi là Thập đại Chiến sĩ, không nên cứ đứng ở chỗ này gây phiền toái, Lâm Tướng quân còn có nhiệm vụ khác, sẽ không cùng các ngươi xuất chiến."

"Nhiệm vụ gì?"

Mã Quý không khỏi ngạc nhiên hỏi.

"Không có quan hệ gì đến các ngươi, các ngươi mau nhanh lên một chút."

Âm thanh của vị Tướng quân chỉ huy trở nên lạnh lùng, không một chút tình cảm,nói:

"Các ngươi phải biết, đây là khu vực chiến sự, nếu làm lỡ một phút, thì bên ngoài sẽ có một trăm, một nghìn đồng bào hi sinh!"

Mã Quý có chút bất đắc dĩ, đành cùng với Bạch Hà làm thành một tổ, những Thập đại Chiến sĩ trong lều vài chỉ còn lại duy nhất Thạch Vân.

"Cái này…Tôi đi đâu?"

Âm thanh Thạch Vân có chút lúng túng.

"Ngươi đi khu vực số chín , hiệp trợ Lăng Vũ."

Vị Tướng quân chỉ huy nhìn hắn nói.

"Muốn tôi đi cùng với hắn?"

Âm thanh của Thạch Vân có chút sợ hãi, vội vàng nói:

"Hay là thay đổi đi, tôi căn bản không giúp gì được hắn, hơn nữa hắn nói, một mình hắn sẽ phụ trách khu vực số chín, nếu như tôi đi tới đó…Hắn sẽ đánh chết tôi mất!"

"Đây là mệnh lệnh."

Vì Tướng quân chỉ huy lạnh lùng nói một tiếng:

"Hắn coi mình là ai, ở đó có cả một bầy quái vật, trong đó có thể có con đầu đàn có thể chất ở cấp tám mươi, thậm chí là cấp một trăm, dựa vào một mình hắn cũng có thể có khả năng, nhưng mà một đấu với với cả một bầy thú nếu có thằng thì cũng sẽ là thắng thảm!"

Ánh mắt Thạch Văn có chút bất đắc dĩ, đành cầm lên khẩu súng của chính mình, rời khỏi lều vài.

"Tôi phải làm gì?"

Lâm Siêu hỏi.

Vẻ mặt lạnh lùng trên gương mặt của vị Tướng quân chỉ huy ngay lập tức tan biến, ông ta khẽ mỉm cười, trả lời:

"Lâm Tướng quân, cậu đã rời khỏi căn cứ một thời gian dài, vẫn chưa có quen với cuộc chiến như thế này, như vậy đi, cậu ở bên trong trợ giúp quân đội tìm kiếm, tiến hành cứu nạn những người may mắn sống sót."

"…"

Lâm Siêu nhất thời trở nên im lặng, không có gì để nói.

Trợ giúp quân đội tìm kiếm, cứu nạn những người may mắn sống sót, việc này chẳng phải tùy tiện tìm kếm một vài giáo quan là có thể làm được sao?

Vị Tướng quân chỉ huy cười cười khẽ vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt ông ta dường như cùng môt lúc thể hiện đồng thời hai trạng thái, một vẻ mặt là tôi sẽ chăm sóc cậu chu đáo, một mặt thể hiện là cậu không cần phải phải ơn tôi đâu.

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy thiện ý của ông ta, Lâm Siêu cảm thấy không còn gì để nói nữa, hắn muốn được ra tiền tuyến chiến đấu, lại bị ủy thác tham gia nhiệm vụ hạng hai, mà không phải là mấy người Thạch Văn không muốn đi chiến trường lại bị điều đi tham gia chiến đấu.

"Được rồi!"

Lâm Siêu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ tiếp thu, nếu như Hứa Tư lệnh biết hắn ở đây bị sắp xếp thi hành một cái nhiệm vụ như vậy, không chừng sẽ cảm thấy vô cùng tức giận mà bóp chết vị Tướng quân chỉ huy này.

Lâm Siêu mang theo mấy người Vưu Tiềm, Hắc Nguyệt , Lâm Thi Vũ và Bạch Tuyết rời quân doanh, đi cùng bọn họ còn có một vị tham mưu, cùng ngồi một trên một chiếc xe tải quân đội tiến vào bên trong khu vực thành phố.

Chỉ thấy bên trong trên đường phố bên trong thành phố khắp nơi đều tràn ngập khói thuốc súng, những dãy nhà ba tầng tàn tạ sụp đổ, những chiếc ô tô rách nát đang bị thiêu dốt bên trong những ngọn lửa, gạch đá bê tông bị cháy đen chất thành đống bên rìa đường, bên trong những đống đổ nát đó có thể nhìn thấy cánh tay thò ra, cũng không mấy khó khăn có thể nhận ra là có người bị vùi lấp bên trong những đống đổ nát đó.

Lâm Siêu đi ra phía trước xe tải quân đội, lấy ra huân chương Đại tướng Vinh dự đeo lên ngực, hướng về phía vị chuẩn tướng mang quân hàm cao nhất, ra lệnh:

"Điều cho tôi một trăm người, theo tôi đi vào trong thành phố cứu người."

Vị chuẩn tưởng trẻ tuổi nhìn thấy huân chương đeo trước ngực Lâm Siêu, lập tức biến sắc mặt, hắn nhanh chóng nhớ tới dụng mạo của Lâm Siêu, trên mặt lộ ra vẻ tôn kính, nói:

"Tuân mệnh, xin phiền ngài đợi một chút."​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.