Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 206: Q.2 - Chương 206: Phiền toái tới (6)




Tô Dĩnh Tư ở trong lòng lại hạ thấp Lý Hướng Đông thêm một bậc. Người này cũng được giáo dục, nhưng tại sao lại ở trước mặt đông người la hét như vậy! Thật không biết tại sao cha mình thích hắn!

"Đây là vệ sĩ của tôi, không phải là người giúp việc!"

Tô Dĩnh Tư bình thản nói.

"Vệ sĩ? Hừ! Vệ sĩ mà có thể kiêu ngạo như vậy ư? Tiểu Tư, em xa thải nó đi, ngày mai anh làm vệ sĩ cho em! Nhìn hắn gầy yếu, trắng trẻo, Ngưu Lang (1) như vậy là đủ biết rồi!"

Lý Hướng Đông khinh thường nói.

(1): 牛郎: Ngưu Lang: có ba nghĩa: 1, ngạo mạn, ngang bướng, 2, sao Ngưu Lang – một trong Nhị Thập Bát Tú, 3, Ngưu Lang trong truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ.

Khi Lý Hướng Đông nói tới hai chữ Ngưu Lang, thì Tô Dĩnh Tư không biết tại sao, lại đỏ mặt, những lời nói tiếp theo chẳng nghe được gì nữa.

Lý Hướng Đông thấy Tô Dĩnh Tư không nói lời nào, cho hắn ngấm ngầm đồng ý với lời nói của hắn, nên chỉ vào người của tôi, nói:

"Tiểu tử! Mày bị mất việc!"

Nói xong, hắn còn giơ quả đấm lên thị uy với tôi, nói:

"Tao là võ sĩ karatedo Cửu đẳng!"

Tôi nghe vậy thì hơi khẽ cau mày đầu. Karatedo có cái gì tốt mà khoe khoang, nói trắng ra đây chỉ là công phu mà Quốc đảo học trộm chúng ta mà thôi! Sau đó thì thay tên đổi họ, nói là công phu của bọn họ!

"Như thế nào, Tiểu Tư, anh có tư cách làm vệ sĩ cho em không?"

Lý Hướng Đông thấy tôi không nói lời nào, cho là tôi đang bị kinh ngạc, nên càng thêm đắc ý.

Lúc bình thường hắn rất đắc ý với công phu của mình, trong xã đoàn karatedo, đối thủ của hắn vô cùng ít, chỉ trừ mấy huấn luyện viên từ Quốc đảo tới, thì Lý Hướng Đông có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Nhưng hắn đâu có biết, người ta sợ hắn là đại thiếu gia của Lý gia, nên không muốn đắc tội hắn, cố ý nhường hắn mà thôi. Vậy mà hắn tưởng công phu của mình cao cường.

"Không cần, Lý Đại thiếu gia chính là tuấn kiệt trên thương trường, tiểu nữ tử sao có thể mời được cơ chứ.

Tô Dĩnh Tư ẩn ý trả lời .

"Tại sao lại không mời được? Làm vệ sĩ cho Tiểu Tư, là vinh hạnh của Lý mỗ, cho dù không trả tiền lương, thì anh cũng nguyện ý."

Lý Hướng Đông hưng phấn nói.

"Sao tôi lại không biết xấu hổ như vậy được, Lý công tử thật biết nói đùa."

Tô Dĩnh Tư cười nói.

Thật ra thì trong lòng nàng đang phiền não vô cùng, tại sao Lý Hướng Đông này lại dai như đỉa thế!

"Ha hả, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là làm! Tiểu Tư, anh không nói đùa với em đâu, cứ quyết định như vậy đi, bắt đầu từ hôm nay, cứ để cho anh làm hộ hoa sứ giả đi!"

Lý Hướng Đông ra vẻ tiêu sái nói.

Tô Dĩnh Tư bất đắc dĩ, không ngờ người này mặt lại dày tới như vậy! Nhưng mà sợ ảnh hưởng tới quan hệ của cha mình, không tiện ra mặt cự tuyệt, nên vô cùng buồn bực.

Có một cái đuôi đi theo, Tô Dĩnh Tư đâu còn hứng thú mua đồ gì nữa, chỉ chọn có mấy bộ quần áo, thì đã kêu mệt mỏi.

Lý Hướng Đông ân cần chạy theo, móc từ trong ví ra một tấm thẻ vàng, khoe khoang đưa cho cô gái thu ngân. Nhưng lại nghe được câu nói:

"Thật xin lỗi tiên sinh, bổn điếm buôn bán nhỏ, không sử dụng thẻ tín dụng."

Lý Hướng Đông sửng sốt, khuôn mặt hắn đỏ bừng, hổn hển mắng:

"Cửa hàng các ngươi là loại đểu gì vậy, tại sao lại không sử dụng thẻ tín dụng!"

Cô gái thu ngân kia tố chất cũng rất tốt, không so đo với Lý Hướng Đông, mà kiên nhẫn nói:

"Những cửa hàng có quy mô như chúng tôi, cũng không sử dụng thẻ."

Lý Hướng Đông trong lòng mắng thầm, hắn bình thường chỉ tới những cửa hàng đồ hiệu sắm đồ, chỉ là hôm nay đi ngang qua, nhìn thấy Tô Dĩnh Tư ở bên trong, thì chạy tới.

Nếu hỏi tại sao Lý Hướng Đông biết Tô Dĩnh Tư ở đây, thì đáp án rất đơn giản, người này bình thường cực kỳ háo sắc, có một sở thích là đi ngắm mỹ nữ.

Lý Hướng Đông đi mua quần áo đều chọn những khu thương mại quy mô, rất ít khi tới những nơi như thế này, mặc dù những bộ quần áo do Tô Dĩnh Tư chọn chẳng phải đắt gì, nhưng cũng mấy ngàn đồng, với lượng tiền trong ví Lý Hướng Đông thì làm sao đủ được.

Thấy bộ dáng hắn như vậy, trong lòng tôi cười ngất, đi tới nói:

"Sao vậy, Lý thiếu gia, không đủ tiền hay sao?"

Lý Hướng Đông hừ lạnh một tiếng, không trả lời. Móc một chiếc điện thoại di động ra, nói:

"Tôi đang ở cửa hàng bán quần áo XX, các anh mau đem tiền mặt tới đây! Phải nhanh, một phút đồng hồ!"

Nói xong, hắn cúp điện thoại.

Nhưng việc này đối với thủ hạ của Lý Hướng Đông thì lại quá sức, một phút đồng hồ, cho dù chỉ ra ngân hàng rút tiền, cũng phải hơn 10 phút đồng hồ rồi.

Quả nhiên, đợi đại khái hơn mười phút đồng hồ, người của Lý Hướng Đông còn chưa tới. Lý Hướng Đông có chút nóng nảy, móc trong túi ra một bao thuốc, mới chỉ đưa một điếu lên miệng, thì người bán hàng đã nói:

"Tiên sinh, ở đây chúng tôi không cho phép sử dụng các vật phẩm có thể gây cháy, xin tiên sinh đừng hút thuốc."

"Mẹ kiếp."

Lý Hướng Đông văng tục một câu, phẫn nộ ném điếu thuốc lá đi.

Tô Dĩnh Tư không chờ được nữa, nên nói với Lý Hướng Đông:

"Thôi, tôi tựa mình trả tiền vậy."

"Sao lại như vậy, đã bảo anh trả tiền mà!" Lý Hướng Đông vội vàng ngăn cản nói.

"Chỗ này cũng không nhiều tiền, Lý công tử, tôi mệt..."

Tô Dĩnh Tư nói.

Ở trong lòng của Lý Hướng Đông đã mắng tới mười tám đời tổ tông của những tên thuộc hạ, chỉ có một chút tiền sao chậm như vậy!

Đúng lúc này, có một người hổn hển chạy từ ngoài vào, nói:

"Thiếu... Thiếu gia, tiền... đã có rồi!"

"Tại sao lại chậm như vậy, mày là ô quy à!"

Lý Hướng Đông chẳng những không an ủi được câu nào, mà còn lớn tiếng khiển trách.

"Dạ... Dạ, thiếu gia. Thật xin lỗi."

Thủ hạ của Lý Hướng Đông thản nhiên nói.

Lý Hướng Đông cầm một chồng tiền loại 100 đồng trên tay thủ hạ, đưa cho cô gái thu ngân, nói:

"Không cần trả lại!"

"Đi thôi, Tiểu Tư, anh mời em ăn cơm!"

Lý Hướng Đông ném tiền xong, thì tiêu sái quay người lại, không để ý tới thủ hạ của mình.

"Không cần, thời gian cũng không còn sớm, tôi còn những chuyện khác phải làm."

Tô Dĩnh Tư nói.

"Người là sắt, cơm là thép, nhịn một bữa cũng không sao!"

Lý Hướng Đông ra vẻ hài hước nói:

"Đợi tới lúc ăn cơm, chúng ta cùng đi ăn vậy."

"Vậy... Được rồi."

Tô Dĩnh Tư thấy Lý Hướng Đông kiên trì như thế, cũng đồng ý. Dù sao mình cũng đã đáp ứng cha mình, gặp mặt hắn trước một lần.

"Ngồi xe của anh chứ!"

Ra cửa, Lý Hướng Đông chỉ vào chiếc xe Mercedes của mình nói.

"Không cần, chúng tôi có xe."

Lấy gia thế của Tô Dĩnh Tư, thì chiếc xe kia chẳng có chút giá trị gì cả.

Lý Hướng Đông cũng biết, người này không phải là loại tiểu minh tinh bình thường, người ta là thiên kim tiểu thư, trước mặt người ta khoe sự giàu sang, thì chẳng có chút tác dụng nào cả.

Đoàn người đi tới một nhà hàng xa hoa, thì dừng lại.

"Lý công tử, ngài đã tới!"

Phục vụ sinh tiếp khách ở cửa cung kính nói.

Lý Hướng Đông có chút đắc ý gật đầu, lời nói của phục vụ sinh làm cho hắn cảm thấy có chút tự hào.

Khi vào đại sảnh, thì người quản lý đại sảnh rất nhanh chạy ra đón, nhìn Lý Hướng Đông nói:

"Đây không phải là Lý công tử hay sao!! Lý công tử, lần này Vân tỷ cũng ở đây, lại còn mấy em non tơ nữa, vẫn còn là học sinh, ngài có muốn hay không..."

Lời của quản lý đại sảnh chưa hết, sắc mặt Lý Hướng Đông đã xanh mét, hắn há cái miệng rộng, mắng:

"Ông nói lung tung gì vậy, Bổn thiếu gia nghe không hiểu! Có tin tôi tìm người niêm phong cửa hàng này hay không?"

Lời của quản lý đại sảnh mọi người đều hiểu rõ, ngay cả Tô Dĩnh Tư cũng hiểu. Mà Lý Hướng Đông lại nói hắn không hiểu, thì chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi hay sao!

Tô Dĩnh Tư không nhịn được che miệng cười một tiếng. Trong lòng nàng, vốn chẳng nghĩ tới chuyện sẽ làm bạn gái Lý Hướng Đông, cho nên chỉ coi đây là một tình huống hài ước.

Quản lý đại sảnh bị mắng như vậy, thấy sau Lý Hướng Đông là một cô gái, thì lập tức biết mình sai ở đâu, cho nên vội vàng nói xin lỗi nói:

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Lý công tử, là tôi nhớ lầm rồi, tôi nhầm ngài với Trương công tử!"

"Ừ, sau này ông cẩn thận một chút!"

Lý Hướng Đông nói.

Nhưng mà người ngu cũng nhận ra, hai người này đang diễn trò! Ánh mắt của quản lý đại sảnh rất độc đáo, sao có thể nhận nhầm người được! Bọn họ dựa vào nó để phát tài, thì làm sao có thể nhận nhầm được chứ!

"Tìm cho tôi một gian phong đi!"

Lý Hướng Đông nói.

Quản lý đại sảnh vội vàng gật đầu đáp ứng, tự mình đi trước dẫn đường, sau khi tới một gian phòng trong tầng 2, tự mình mang thực đơn tới, nói:

"Lý công tử, đã có thể chọn món ăn chưa?"

"Ừ... Mang cho vị nữ sĩ này."

Lý Hướng Đông nhìn về phía Tô Dĩnh Tư, nói.

"Được."

Quản lý đại sảnh gật đầu, cung kính đem thực đơn đưa cho Tô Dĩnh Tư:

"Xin mời nữ sĩ, trên đây đều là món ăn đặc biệt của nhà hàng..."

Tô Dĩnh Tư tùy tiện lật nhìn một chút, chọn một hai món ăn ưa thích, đối với sự cung kính của quản lý không có chút biểu hiện gì cả.

Sau khi Tô Dĩnh Tư chọn xong, hắn lại đem thực đơn trả lại cho Lý Hướng Đông, sau khi Lý Hướng Đông cầm, không nhìn mà thuận miệng nói mấy món ăn, đương nhiên hắn đã quen thuộc nơi này.

Sau khi quản lý đại sảnh nghe xong, thì lui xuống.

Lý Hướng Đông nhìn thấy tôi ở bên cạnh, thì bất mãn nói:

"Tiểu Tư, bảo vệ sĩ của em ra ngoài đi."

"Đây là vệ sĩ do cha tôi tìm, không có lệnh của cha tôi, hắn sẽ không rời khỏi tôi nửa bước."

Tô Dĩnh Tư cười cười nói.

Lý Hướng Đông rất không thoải mái, đứng dậy đi tới bên cạnh tôi, rút ra mấy tờ, ước chừng khoảng mấy trăm đồng, nhìn tôi, nói:

"Đã đủ chưa?."

Tôi chẳng thèm liếc mắt.

"Sao vậy? Chê ít?"

Lý Hướng Đông móc một xấp tiền trong ví, nói:

"Đã đủ chưa?"

Tôi cũng không biểu hiện gì.

Lý Hướng Đông thấy đút lót không có kết quả, tức giận cắn môi nói:

"Hừ, làm vệ sĩ thì có thể kiếm bao nhiêu tiền? Thấy tiền trước mắt mà không lấy, người như mày sớm muộn cũng bị loại thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.