Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 252: Chương 252: Phiên ngoại:Nóng lòng yêu chồng






Edit+Beta: 明明

HÃnh ánh cà liÃn quan

“Khụ khụ… kiểm tra.” Lục Tranh vẻ mặt có chút tái nhợt, quần áo trước ngực bị cởi lộ ra một mảnh da thịt màu lúa mạch.

Tả Thiệu Khanh thoa dược xong, dùng sức quấn chặt băng vải, còn thắt nút chết, sức lực kia căn bản không giống như là đang rịt thuốc mà là đang giết người.

Y khuôn mặt tuấn tú u ám, ném khăn vải dính máu trên tay vào trong chậu nước, âm trầm nói: “Không phải nói là vết thương nhẹ sao? Dưỡng hơn nửa tháng vết thương còn chưa lành cũng có thể gọi là nhẹ?”

Ban ngày ở ngoài thành quá mức kích động, hai người ở trên lưng ngựa ôm không buông tay, làm cho dân chúng vùng phụ cận đều ra khỏi thành vây xem, dù sao y lần này là ném sạch mặt mũi.

Đoán chừng ngày mai toàn bộ dân chúng Hạc Thành đều sẽ biết, Tri phủ đại nhân của bọn họ nóng lòng yêu chồng, ngay cả tường thành cao cao cũng dám nhảy xuống.

Nếu không phải sau đó lại có một phó tướng nhịn không được nhắc nhở Tả Thiệu Khanh, nói là trên người Lục Tranh còn có vết thương, bọn họ vẫn còn đắm chìm trong vui sướng xa cách lâu ngày được gặp lại.

Đợi vừa vào cửa, Tả Thiệu Khanh vội vã kéo đai lưng Lục Tranh, muốn kiểm tra miệng vết thương, y lo lắng hai mươi ngày, vẫn luôn muốn nhìn Lục Tranh đến cùng là bị thương như thế nào.

Người trong phủ chỉ cho rằng Tam gia bọn họ gấp gáp, lại khao khát, còn chưa vào phòng đâu, liền nhịn không nổi động tay.

Sau đó vì vậy Tri phủ đại nhân lại nhiều thêm một nhãn hiệu cơ sắc* nóng lòng yêu chồng.

*Cơ sắc: âm đọc là kích sắc, được giải thích là bởi vì đói khát mà trên mặt biểu hiện dinh dưỡng không đầy đủ. Còn có thể hiểu là bởi vì cơ khát tình dục~~~

Lục Tranh một tay kéo Tả Thiệu Khanh vào trong ngực, trấn an phu nhân nóng nảy: “Người không chết đương nhiên không tính là trọng thương, kì thật miệng vết thương còn chưa lành, bởi vì trên kiếm đối phương có độc, bằng không một chút thương tổn này mười ngày thì có thể khỏi hẳn.”

“Cái gì?” Tả Thiệu Khanh nâng cao âm lượng, trừng mắt hỏi: “Còn trúng độc?” Nhưng trong tình báo y nhận được không nhắc đến việc này, xem ra còn bị giấu không ít.

Lục Tranh tự biết lỡ lời, mím môi, giải thích nói: “Không phải kịch độc gì, đều giải rồi.”

Tả Thiệu Khanh chỉ là suy nghĩ một chút liền cảm thấy sợ, y không tin trên kiếm đối phương đều đã ngâm thuốc độc còn sẽ chọn độc nhẹ, tất nhiên là kịch độc không gì sánh được.

“Chiến trường đánh nhau có sống có chết, không thể tránh được, nhưng còn dùng tới độc thì quá ghê tởm, nếu không phải Bắc Địch vương đã chết, em thật sự muốn chém hắn ra thành tám mảnh.”

Lục Tranh nâng cằm y lên, ở trên môi y hôn mấy cái: “Gặp lại nhau, chúng ta trước không nói những cái này đi?”

Tay của hắn chui vào trong vạt áo Tả Thiệu Khanh, trên da thịt mê người vuốt ve.

Hai người xa cách hơn mấy tháng, đương nhiên là muốn, nhưng Tả Thiệu Khanh vẫn là đứng dậy, một tay đẩy người ra, chính nghĩa ngôn từ nói: “Lục gia vẫn là trước kiềm chế thân thể bản thân đi, cũng bị thương thành như vậy còn không thành thật, trước khi ngài chưa hoàn toàn khỏi hẳn, tất cả chuyện phòng the đều miễn.”

Nói xong không để ý vẻ mặt Lục Tranh từ trên giường nhảy xuống, bưng chậu nước bước nhanh ra khỏi phòng.

“Khụ khụ…” Lục Tranh tựa ở đầu giường nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của y cười khẽ, dù cho không thể đạt được ước muốn, giờ phút này, tâm tình của hắn vẫn là vô cùng thỏa mãn.

Mấy tháng này, từ Tả Thiệu Khanh mất tích đến Bắc Địch xâm chiếm, hắn vẫn luôn căng thẳng thần kinh, không quan tâm là trước hay sau hắn đều không cho phép có sơ xuất.

Còn may Tả Thiệu Khanh bình an vô sự trở về, phu qua đời hắn thật sự không dám tưởng tượng ngày tháng sau này nên như thế nào.

Một đường xe ngựa mệt nhọc, bản thân lại bị trọng thương, thân thể Lục Tranh làm bằng sắt cũng mệt mỏi, hắn lại liếc nhìn cửa phòng mở rộng, chậm rãi nằm thẳng xuống, nhấc chăn an tâm ngủ.

Đây là nhà mình, trong nhà có vợ hắn, không có chỗ nào có thể khiến người an tâm hơn.

Giấc ngủ này Lục Tranh ngủ đến mặt trời lên cao, khi tỉnh lại trong viện tử im ắng, hắn ho khan hai tiếng, cảm thấy cổ họng ngứa ngáy.

“Người đến…”

Một trận tiếng bước chân tới gần, cửa bị đẩy ra, La Tiểu Lục bước nhanh chạy đến bên giường hỏi: “Gia, ngài đã tỉnh muốn uống nước.”

Lục Tranh vẫy tay, ngăn cản chủ đề của nó: “Trước rót nước cho gia, khát.”

“Vâng, có ngay.” La Tiểu Lục giống như ong mật nhỏ vui vẻ, ngay cả đi đường đều mang theo gió, nhận trách nhiệm chăm sóc Lục Tranh.

Hai chủ tử trong nhà đều bình an trở về, La Tiểu Lục lại có chỗ có thể dựa vào, rốt cục không cần tiếp tục trải qua ngày tháng hoảng hốt lo sợ nữa.

Lục Tranh uống hai ly nước, rời giường uống một chén cháo, rồi mới uống xuống chén thuốc lớn.

Vết thương của hắn ở ngực trái, cách tâm mạch rất gần, bình thường ngay cả nhấc tay cũng cảm thấy tốn sức, vì vậy bình thường chưa bao giờ cần gã sai vặt hầu hạ hắn mặc quần áo, hôm nay cũng phải gọi người giúp hắn.

Mặc quần áo xong, Lục Tranh vừa đặt chân ra thì đã bị La Tiểu Lục ngăn lại.

Hắn nhướng mày, không vui hỏi: “Vì sao chặn bản công?”

La Tiểu Lục rụt cổ, sau đó lớn tiếng nói ra lời Tả Thiệu Khanh căn dặn: “Tam gia đã nói, ngài hôm nay không thể rời khỏi phòng một bước.”

“Cái gì?” Lục Tranh cảm thấy bản thân nghe nhầm, bằng không như thế nào sẽ nghe thấy mệnh lệnh khó bề tưởng tượng như vậy?

“Vì sao?”

“Tam gia nói vết thương của ngài chưa lành, nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi.”

“Tránh ra, bản công còn có công vụ phải xử lý.” Bắc Địch tuy bại trận, nhưng việc phải giải quyết còn rất nhiều, trước đây bởi vì hắn bị thương nặng đều chưa xử lý, chỗ nào nói nghỉ ngơi thì có thể nghỉ ngơi.

“Này… gia ngài đừng làm khó dễ Tiểu Lục Tử, Tiểu Lục Tử là nô tài của Tam gia, đương nhiên là nghe Tam gia.”

Lục Tranh bị nó chọc tức cười: “Ngươi cho rằng thân thể nhỏ bé này của ngươi có thể ngăn cản bản công.”

“Không thể… nhưng còn có Ẩn Nhất nhà ta nữa.”

Lục Tranh nhìn Ẩn Nhất bỗng nhiên xuất hiện, lông mày hơi nhíu lại, sau đó xoay người vào phòng: “Đã như vậy, các ngươi đi đem công văn đến phòng ngủ của bản công.”

La Tiểu Lục tuy cảm thấy như vậy không có lợi với nghỉ ngơi của Lục Tranh, nhưng đối phương đã nhượng bộ, nó nào dám tiếp tục quấy rối.

Sáng sớm hôm nay Tả Thiệu Khanh liền đi ra ngoài, y một đêm chưa ngủ, ở trên giường nhà kề lật qua lật lại, thỉnh thoảng rời giường đi liếc mắt nhìn Lục Tranh, sợ trong đêm miệng vết thương của hắn lại đau.

Dày vò một đêm như vậy, sáng sớm thấy Lục Tranh ngủ ngon, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Lục Tranh chiến thắng trở về, còn mang về 5000 hộ quốc quân, những người này còn chưa bố trí ổn thỏa, còn có chính vụ trước đây bởi vì chiến sự mà trì hoãn cũng phải từng cái tiến hành, cho nên y vẫn là phải đi nha môn.

Chỉ là… ai đến nói cho y biết, vì sao hôm nay trên đường ánh mắt mọi người nhìn y đều vô cùng kì lạ?

“Tri phủ đại nhân chào buổi sáng.”

“Tri phủ đại nhân chào buổi sáng.”

“Tri phủ đại nhân chào buổi sáng.”

“Tri phủ đại nhân tại sao đến nha môn sớm như vậy? Sao không nghỉ ngơi nhiều một chút?… Ngài không cần liều mạng như thế, tất cả mọi người đều có thể hiểu.”

“Đúng vậy đúng vậy… ngài và Trấn quốc công toàn tâm vì dân chúng, không dễ dàng gì đoàn tụ nghỉ ngơi một hai ngày ai dám nói gì chứ.”

Tả Thiệu Khanh mỉm cười trả lời từng câu, tuy cảm thấy vẻ mặt mọi người quá mức dâm đãng, nhưng cũng sẽ không khiến người phản cảm.

Đợi vào nha môn, từ thủ vệ nha dịch đến quan viên lớn nhỏ trong nha môn đồng loạt chạy ra chào đón, y còn chưa ngồi xuống, một quan viên cẩn thận lập tức mang nệm dày lót trên ghế.

“Các ngươi… đây là làm gì?” Tả Thiệu Khanh khó hiểu hỏi.

Hạ Mân nhìn Tả Thiệu Khanh từ trên xuống dưới, ý vị thâm trường nở nụ cười: “Đại nhân, ngài hôm nay thân thể không khỏe, không bằng trở về nghỉ ngơi đi, đám hạ quan sẽ xử lý tốt sự tình, nếu có chuyện lớn, cũng sẽ sai người đưa đến phủ cho ngài xem.”

Một quan viên bưng một ly trà vào, hơi nóng bốc lên, đưa đến bên tay Tả Thiệu Khanh: “Đại nhân, đây là bí dược tổ truyền trong nhà hạ quan, có thể bổ tinh nâng cao tinh lực, ngài thử xem.”

Tả Thiệu Khanh quả thật có chút mệt mỏi, vì vậy cũng không khách khí uống, uống xong còn chẹp chẹp miệng nói: “Hương vị không tốt lắm, còn phải cải thiện.”

Quan viên kia cười khà khà: “Có tác dụng là được, hương vị không cần quan tâm, đợi lát nữa hạ quan ghi đơn thuốc cho ngài, ngài nhớ rõ dùng cả tháng, sau này cam đoan sinh long hoạt hổ, một đêm năm lần cũng không có vấn đề gì.”

Tả Thiệu Khanh “phốc” phun ra một miệng thuốc, khiếp sợ nhìn hắn ta: “Ngươi vừa mới nói… trà này là có công dụng gì?”

Quan viên kia vẻ mặt không hiểu ra sao cả, trả lời: “Bổ tinh nâng cao tinh lực.”

Bổ tinh… tinh… Tả Thiệu Khanh đỏ mặt, y làm sao sẽ cho rằng đây là nâng cao tinh thần?

Nhìn đám cấp dưới lộ ra vẻ mặt ân cần, Tả Thiệu Khanh cũng không biết nói cái gì cho phải: “Các ngươi… nghĩ nhiều rồi.” Y tuyệt đối không cần bổ cái này.

Mọi người hiểu rõ trả lời: “Hạ quan hiểu rõ.”

Hiểu rõ con khỉ, Tả Thiệu Khanh bực bội xua tay: “Đều đứng đó làm gì? Nên làm gì thì đi làm đi.”

Mọi người cho rằng Tả Thiệu Khanh xấu hổ, dù sao tuổi của y còn nhỏ, nói đến loại chuyện này thẹn thùng là đương nhiên, cả đám ngoại trừ cười vẫn là cười.

Bắc Địch bại trận, nước Hỏa La tạm thời không có hành động khác, bọn họ cũng có tâm tư đùa giỡn, vì vậy thái độ với Tả Thiệu Khanh cũng tùy ý hơn trước rất nhiều.

“Đại nhân, việc này ngài không thể không chú trọng, ngài bây giờ trẻ tuổi, không chăm sóc điều dưỡng, tương lai lớn tuổi thì không dễ chịu lắm đâu.”

Tả Thiệu Khanh nhớ tới bản thân còn nghẹn, đám người kia nhưng lại cho rằng y làm tình đến mệt mỏi, bực tức không kiềm được từ từ bốc lên.

“Đều cút cho gia. Sáng sớm rất rảnh rỗi sao?”

Mọi người chỉ cho rằng y thẹn quá thành giận, cũng không sợ hãi, chỉ là không tiếp tục chọc y nữa, đồng loạt trở về vị trí công tác của mình, thỉnh thoảng mấy người cúi đầu tụ tập một chỗ nói thầm mấy câu.

Tả Thiệu Khanh đương nhiên là không biết bọn họ đều nói những cái gì, y lo lắng vết thương của người trong nhà, thầm nghĩ nhanh chóng giải quyết xong công vụ cố gắng về sớm, vì vậy ngày hôm nay, mọi người chỉ thấy được Tri phủ đại nhận vẻ mặt không tốt vẫn dốc sức liều mạng làm việc.

“Khó trách tuổi còn trẻ có thể ngồi vị trí cao như thế, quả nhiên không phải người thường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.