Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 236: Chương 236: Ma sủng của mọi người! Gà của Lancet!




Phủ tinh chủ, giờ phút này tinh chủ Bạch Ải tinh Lư Thuật đã trở về, lão nhìn thấy con trai mình đặt ở đầu quả tim của mình bị người thương tổn thành như vậy, lập tức lửa giận muốn đem mấy người kia giết luôn, để cho con lão hết giận.

"Tinh chủ, hiện tại nghìn lần không thể vọng động." Hoàng quản gia lập tức khuyên nhủ cái người trung dung, hạ bàn không xong, vừa thấy chính là thân thể lao lực, trung niên nhân trước mắt này nói: "Thiếu gia còn ở bên trong để cho bác sĩ kiểm tra toàn thân, còn chưa kiểm tra đo lường được thiếu gia rốt cuộc ăn thứ gì, chúng ta nếu đi bắt mấy người kia trở về, vạn nhất bọn họ thật sự đem giải dược làm hỏng liền chuyện xấu. Hiện tại, ta đã nắm giữ tin tức của mấy người kia ở tại khách sạn, cũng phái người gác trông giữ, cho nên chờ một lát bác sĩ ra tới dò hỏi một chút thân thể thiếu gia, nếu là không có việc gì, ta liền tự mình dẫn người đi đem mấy tên dám can đảm thương tổn thiếu gia kia bắt về."

"Ừ, tạm thời chỉ có thể như vậy, mấy tên ngoại tinh này quả thực quá đáng giận, cư nhiên dám thương tổn con trai của Lư Thuật ta, tuyệt đối không thể tha thứ." Lư Thuật tức giận dùng bàn tay mập mạp của mình vỗ cái bàn, hai má thịt mỡ run run, theo lão nói chuyện rung rinh phi thường lợi hại, nhìn đặc biệt buồn cười.

Pép pép pép ----

Lúc này tiếng rắm kêu liên tiếp từ bên trong truyền ra, mấy vị bác sĩ bên trong cũng không chịu nổi vén rèm lên bỏ chạy, mang theo một thân mùi thối, hun chết Lư Thuật và Hoàng quản gia, lập tức chạy tới trong viện hít thở không khí trong lành.

Đúng như lời Lăng Thần nói, đám bác sĩ này cũng không kiểm tra ra được Cửu thiếu ăn cái gì, nhìn thân thể gã không giống như bị trúng độc, nhưng đúng là gã dùng dược, còn là dược gì thì cũng không kiểm tra ra được, tóm lại ba ngày này, Cửu thiếu tiêu chảy không ra hình người, toàn bộ phủ tinh chủ mỗi ngày đều tràn ngập một cỗ mùi thối.

Vào ngày Lancet và Lạc Vô Dật tỉnh lại, mấy người bọn họ liền rời khỏi Bạch Ải tinh, mãi cho tới cửa thành, Lăng Thần mới đem giải dược cho những người đang ở phía sau theo dõi bọn họ.

Từ sau khi rời khỏi Bạch Ải tinh, bọn họ trực tiếp ngồi lên tòa hạm đi Tuệ tinh, mấy cái tinh cầu trên đường đi cũng không dừng lại, vì hiện tại bọn họ đều đã học tập ma pháp, Hạ Thiên Tịch cảm thấy bọn họ đi trước Tuệ Tinh sau đó tìm một địa phương tương đối hẻo lánh hoặc là rừng rậm, triền núi, trước tu luyện một tháng ma pháp sau đó trở ra.

Mọi người cũng đều thập phần tán đồng, bằng không bọn họ cứ như vậy trực tiếp đi hoàn thành nhiệm vụ, ma pháp này khi nào mới tu luyện? Hơn nữa, hiện tại đúng là thời điểm mọi người tò mò về ma pháp nhất, bọn họ đều muốn củng cố ma pháp của mình một chút.

Cho nên không lưu lại cái gì, mọi người cưỡi tòa hạm tới ngoài Tuệ Tinh liền đi xuống dưới, Tuệ Tinh so Bạch Ải Tinh lớn hơn rất nhiều, bên ngoài nơi nơi có thể thấy được núi rừng, núi rừng ở đây bị thảm thực vật rậm rạp bao trùm, từ nơi xa nhìn liền cho người ta một loại cảm giác phi thường chấn động.

Cho nên mọi người sau khi xuống lập tức liền hướng tới ngọn núi có thảm thực vật tươi tốt nhất đi đến, cũng không có tiến vào thành phố của Tuệ Tinh.

Mấy người bọn họ nhanh một bước, lại không biết phía sau bọn họ đi theo một đám người nguy hiểm.

Cửu thiếu sau mấy ngày bị thoát nước, rốt cuộc biết mình bị chơi khăm, gã tức giận tận trời, trong lúc nhất thời lan đến không ít người.

Khi biết được mấy người đã rời khỏi Bạch Ải Tinh, Cửu thiếu lập tức phái một chiến sĩ cơ giáp cấp năm, bốn gã chiến sĩ cơ giáp cấp bốn cùng năm tên chiến sĩ cơ giáp cấp ba, vì đã tra ra bọn họ tổng cộng có tám người, đã chứng kiến qua thực lực của Lăng Thân bọn họ, Cửu thiếu lúc này xem như là xuất nhiều huyết thề phải bắt tám người bọn họ cho bằng được, cho nên đã phái ra không ít cao thủ xuất mã.

Nhóm cao thủ chậm một bước khi điều tra ra được bọn họ thì bọn họ đã cưỡi tòa hạm đi tới Tuệ tinh, vì thế lập tức mã bất đình tề chạy đến Tuệ Tinh, vừa lúc Tuệ Tinh không phải địa bàn của bọn họ, mặc kệ là mấy cái ngoại tinh nhân này có thân phận gì, chết ở Tuệ Tinh, đến lúc đó cũng sẽ không lan tới người bọn họ.

Tổng cộng có mười người do Hoàng quản gia cầm đầu đi tới Tuệ tinh, hắn cho rằng mấy người đã tiến vào thành phố Tuệ Tinh, lập tức liền dẫn người tiến vào dò xét, nhưng dò xét cả tháng cũng chỉ điều tra ra đám người căn bản là không vào thành phố, bọn họ ở bên ngoài Tuệ Tinh đã xuống tinh hạm rồi lập tức không thấy tăm hơi bóng dáng.

Điều này khiến Hoàng quản gia tức điên, Cửu thiếu lúc này lửa giận không nhỏ, nếu không đề cập tới đám người này mang đầu trở về, chờ tới lúc trở về, Cửu thiếu chắc chắn muốn đem lửa giận rơi xuống trên đầu mấy người bọn họ.

Vị chiến sĩ cơ giáp ngũ cấp cùng mấy người chiến sĩ cơ giáp tứ cấp này thân phận đều không nhỏ, Cửu thiếu không dám đem lửa giận lan đến người bọn họ, nhưng người khác thì không được.

Cho nên, Hoàng quản gia thề, cho dù là đào ba thước đất, hắn cũng nhất định phải đem tám người kia tìm ra.

Mà lúc này tám người đang hướng tới sâu trong rưng rậm.

Giờ phút này, Hạ Thiên Tịch đã đem tiểu Bình Quả phóng ra khỏi không gian, tiểu Bình Quả cao có hơn một mét liền thập phần cường tráng, nó là lần đầu tiên được mang tới rừng rậm lớn như vậy, vừa được chạy ra ngoài liền không có người quản, cho nên tiểu Bình Quả thập phần thích, ngẩng đầu lên rống lớn một tiếng, trong lúc nhất thời toàn bộ khu rừng rậm yên tĩnh tựa hồ đều có thể nghe thấy tiếng hổ gầm vang vọng.

Tiểu Bình Quả vươn tứ chi chạy như bay về phía trước.

"Tiểu Bình Quả" Hạ Thiên Tịch lập tức quát to một tiếng.

"Không sao đâu, cho nó chạy cũng tốt." Lăng Thần ngăn lại Hạ Thiên Tịch, tiểu Bình Quả đều lớn như vậy, trước nay cũng chưa chạy ra ngoài, còn cứ nuôi như vậy nó cũng sắp mất đi một thân bản lĩnh hổ rồi.

"Thiên Tịch, đem ma sủng của chúng ta cũng thả ra đi!" Nhìn tiểu Bình Quả thự mau chui vào trong rừng cây không còn bóng dáng, Tinh Dạ cũng nhịn không được nhớ tới tiểu ma sủng của mình.

Ma sủng của bọn họ đều còn là ấu tể, cho nên vẫn luôn đặt trong không gian của Hạ Thiên Tịch.

Tinh Dạ tuy rằng tính cách có chút hướng nội, nhưng rất yêu tiểu động vật.

Hạ Thiên Tịch lập tức đem ma sủng của mọi người từ trong không gian thả ra, đám ma sủng này cũng đả ký kết khế ước chủ tớ với bọn họ rồi, cho nên đám ma sủng này sau khi bị thả ra, mặc kệ là bay trên trời hay chạy dưới đất, lập tức hướng về phía chủ nhân của mình chạy tới.

"Pi pi ~~ pi pi ~~"

"Gà ngu, không cho nhảy lên vai bổn điện hạ."

Lancet một chút cũng không thích ma sủng của hắn, hắn chính là điện hạ có thân phận cao quý, cư nhiên có một con gà làm ma sủng của mình, đây quả thực chính là làm nhục thân phận của hắn.

Hơn nữa, đây còn là một con gà lớn lên thập phần không hoa lệ.

Lam Sắc Diệu Kê, tên còn có chút hoa lệ, nhưng chỉ gà trước mắt vẫn còn là ấu tể, diện mạo thập phần khó coi, trừ bỏ nhúm lông linh vũ màu lam trên đầu cùng cái miệng nhọn màu lam ra, con gà này toàn thân đều không có chút lông nào, da thịt gà phấn nộn, thật đúng là không phù hợp với thẩm mỹ quan của hắn một chút nào.

"Pi pi~~pi pi~~" chỉ Lam Sắc Diệu Kê này một chút cũng không biết Lancet chán ghét mình, vì cái cánh trụi lủi không có lông vũ không bay bay được nên phải nhảyđứng dậy, cho nên nó chỉ có thể ngẩng cái đầu nhỏ hướng về phía Lancet pi pi kêu to, muốn Lancet bế nó lên.

Lancet vốn dĩ đã không thích con gà một chút cũng không phù hợp với thẩm mỹ quan hoa lệ của hắn, sao có thể cho phép nó đứng trên người mình.

Của Tinh Dạ chính là một còn Gấu xám, gấu xám nho nhỏ đáng yêu giống như gấu Teddy, được Tinh Dạ thân mật ôm vào ngực, đôi mắt tròn xoe trừng mắt nhìn Tinh Dạ không chớp mắt, xinh đẹp đáng yêu giống như Tinh Dạ.

Kim Nhãn Bích Điêu của Dạ Đồng tuy còn ở thời kỳ ấu tể, nhưng đôi mắt kim sắc, bộ lông bích sắc của nó đã phi thường xinh đẹp, yên yên tĩnh tĩnh đứng trên vai Dạ Dồng, nhưng cũng vẫn có sự sắc bén của một con ưng.

Của Flina chính là một con Diễm Sư, Diễm Sư thuộc về hỏa hệ, bộ lông xù xù đều là màu đỏ lửa, diện mạo giống như sư tử nhỏ, đang trong thời kỳ ấu tể vẫn thực đáng yêu.

Lôi Thú của Thẩm Hạo, là một loại động vật bọn họ chưa từng gặp qua, toàn thân là màu tím sẫm, không có lông, thịt thịt, thoạt nhìn phi thường ngây thơ, nhưng đừng xem thường chỉ Lôi Thú này, chờ tới khi nó trưởng thành, tự thân phát ra một loại lôi điện, trong nháy mắt có thể khiến một chiến sĩ cơ giáp cấp 6 tử vong.

Mộc Hạt của Lạc Vô Dật, thuộc tính mộc, màu sắc giống như cây cối, giỏi về ngụy trang, lại còn có độc tính phi thường, bị cái đuôi của nó đâm một cái, lập tức có thể khiến người tử vong, vô pháp trị liệu, chẳng qua hiện tại còn đang trong thời kỳ ấu tể, cho nên độc tính liền không mạnh.

Của Lăng Thần là Kim Ti Tước, đây là một loại chim bị người giỏi về quyển dưỡng trở thành sủng vật, nhưng mọi người không biết, Kim Ti Tước trừ bỏ vẻ bề ngoài hoa lệ của nó được người yêu thích ra, Kim Ti Tước còn phi thường thông minh, giỏi về quan sát tình địch, chờ tới khi nó trưởng thành, miệng nó sẽ phun ra một loại tơ vàng, đây là một loại tơ phi thường cứng cỏi, có thể luyện chế vũ khí hoặc áo giáp phòng ngực.

Mà Lam Sắc Diệu Kê của Lancet tuy hiện tại rất xấu, nhưng chờ tới khi nó trưởng thành cả người đều là lông màu lam, có thể nói là bề ngoài phi thường hoa lệ, giỏi về mê hoặc địch nhân.

Nhưng mà hiện tại ----

"Con gà ngu ngốc này, không cho đi theo ta kêu gào." Lancet đen mặt trừng mắt con gà vẫn luôn đi theo hắn kêu pi pi không ngừng này, phi thường hỏa đại.

Vì cái gì ma sủng của người khác cho dù không có bề ngoài hoa lệ cũng đều phi thường đáng yêu, ngươi nhìn lại ma sủng của hắn đi, một thân da gà, nhìn thến ào cũng khiến người không thích nổi.

"Pi pi ~" gà con một chút cũng không nhìn ra Lancet chán ghét nó, còn tưởng rằng Lancet là thích nó, kêu càng thêm lợi hại.

"Lancet, ngươi không thể đối xử với nó như vậy." Tinh Dạ thích nhất là đám tiểu động vật đáng yêu như này lập tức đem Lam Săc Diệu Kê còn đang kêu pi pi không ngừng trên mặt đất bế lên dùng khăn lau móng vuốt cho nó, sau đó đặt lên vai Lancet.

Lancet: "......"

Nhịn đến trán xuất hiện dấu cộng, cuối cùng Lancet cũng không phát hỏa, chỉ là hừ lạnh một tiếng.

Mọi người nhìn Lancet cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì tính cáchc của Lancet vẫn luôn không hợp với bọn họ, hiện tại có thể không phát hỏa, đã nói lên hắn kỳ thật trừ bỏ ích kỷ, tự đại, kiêu ngạo, rắm thúi một chút còn tính là được, chỉ cần có thể sửa lại liền hảo.

..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.