Trở Thành Vợ Của Tình Địch

Chương 2: Chương 2




An Dĩ Trạch, nam. Thuộc tính: Con nhà giàu đẹp trai. Thuộc tính chi tiết: Tô Giản căm hận con nhà giàu đẹp trai.

Tô Giản luôn căm hận An Dĩ Trạch từ hồi học đại học.

Là sinh viên của trường đại học danh tiếng đứng thứ ba cả nước, không thể nghi ngờ sinh viên đại học S là ngưỡng vọng của tất cả mọi người, nhưng là sinh viên khoa khoa công nghệ của trường học danh tiếng đứng thứ ba cả nước, đại học S khiến các sinh viên nam vô cùng buồn bực; là thành viên trong hội độc thân đông đảo tại ngôi trường nổi danh này, cuộc đời Tô Giản khá là bi kịch.

Bốn năm đại học, Tô Giản thích tổng cộng ba cô hái.

Trong đó có hai người bày tỏ những điều anh làm cho mình như trời mưa thì đưa ô, dù tuyết rơi dày vẫn đưa bữa sáng…, những hành động đó của anh khiến họ rất cảm động, sau đó cự tuyệt anh.

“Xin lỗi, em đã có người mình thích.”

“A, đúng đúng…”

Mà người đầu tiên có đồng ý với anh ‘có thể hẹn hò xem một chút’, nhưng chưa tới hai tháng, cũng đề nghị chia tay với anh.

“Xin lỗi, chúng ta chia tay đi, em cảm thấy hai ta không thích hợp.”

“Đâu có, anh thấy hai ta rất thích hợp, nếu không…”

“Xin lỗi, em đã thích người khác…”

“…”

Sau đó Tô Giản mới biết, đối tượng của hai cô gái chưa tới tay ‘đã có người trong lòng’ và cô nàng đề nghị chia tay anh vì ‘đã thích một người khác’ là kẻ thù truyền kiếp của anh, là tên công tử bột đó đã giành bạn gái của anh, tên khốn khiếp đó tên là An Dĩ Trạch.

Thật ra thì cũng không phải Tô Giản chưa từng nghe qua cái tên An Dĩ Trạch này.

Mặc dù hai người không cùng khoa, nhưng Tô Giản cũng từng nghe nói ở khoa toán có một người tên là An Dĩ Trạch rất lợi hại.

Nghe nói gia thế của tên nhóc này rất tốt, Nhưng lớn lên có gương mặt chuyên lừa các cô gái nhỏ, thành tích học tập cũng khá tốt, hình như còn nhận được giải thưởng lớn nào đó, vì vậy được một thầy giáo rất nổi tiếng trong trường coi trọng.

Còn nghe nói, trong một buổi dạ tiệc ở trường, cậu ta còn thể hiện tài nghệ của mình, dụ dỗ được một loạt em gái thiếu não vây quanh, mang theo thân phận chủ tịch hội học sinh, người này không nổi tiếng thì quá khó khăn – đối lập với khoa công nghệ luôn thiếu hụt con gái, tên này không chỉ mê hoặc trái tim của những thiếu nữ trong trường, còn quyến rũ các cô gái ngoài trường, khiến họ trao tình yêu cho mình. Một kẻ như vậy, luôn cướp đi chị em của bao tên đàn ông, tất nhiên trở thành kẻ địch của nam sinh toàn trường!

Ngày trước, Tô Giản chỉ mới nghe qua tên của người này chứ chưa bao giờ chân chính tiếp xúc, mà bây giờ… đương nhiên vẫn không thực sự tiếp xúc, nhưng chính kẻ địch mà ta còn chưa kịp chạm vào đã bị kẻ đó đánh bại, đó là một loại nhục nhã! Vì vậy, từ đó, Tô Giản cũng bắt đầu nguyền rủa An Dĩ Trạch cũng những nam sinh khác trong hội độc thân: Chúc anh ta và tất cả cô gái anh ta quen trở thành anh em, thành anh em, anh em đó!



Sau khi tốt nghiệp đại học, Tô Giản vinh quang được gia nhập vào đội ngũ IT của một công ty lớn, làm công việc viết chương trình lập trình. Về phần An Dĩ Trạch, trừ lúc vô tình biết anh ta đi nước ngoài du học, Tô Giản không biết gì khác về anh ta.

Hai người nên vĩnh viễn không liên quan đến nhau, nhưng không nghĩ đến, sau N năm tốt nghiệp đại học, lại có thể gặp nhau một cách máu chó như vậy, lâm ly như vậy.

Tô Giản chỉ có thể ngẩng mặt lên trời than: Số mệnh, vì sao người có thể làm ra sự việc trọng đại, kỳ lạ thế này!



Người đàn ông vững vàng đi tới.

Tô Giản nhìn anh ta chằm chằm, khi đối mặt với khắc tinh thì cảm thấy kinh hãi và phẫn nộ tột cùng.

“Có chuyện gì vậy?” Kẻ thù lâu năm nhìn anh, ánh mắt thâm thúy, giọng nói lạnh nhạt nhưng dịu dàng khiến anh là đàn ông mà không thể không thừa nhận.

Tô Giản bi phẫn nghĩ: Người này nhất định dùng ánh mắt thâm thúy này để quyến rũ các em gái! Anh có thể đấm anh ta một cái để trả mối hận thù bao năm nay không?

Thấy anh không nói lời nào, An Dĩ Trạch khẽ nhăn mày. “Giản Giản?”

Tô Giản run rẩy, Giản Giản? Đây là cái tên mà lúc nhỏ mẹ anh hay gọi! Chỉ câu nói này của anh ta đã khiến toàn thân anh nổi da gà, từ củi chỏ đến ngón chân đều đang kêu gào phản đối là thế nào? Cái tên được mẹ hay gọi này lại phát ra từ miệng của tình địch khiến toàn thân anh rợn tóc gáy là thế nào!

Tô Giản giận dữ nhìn lên. “Tôi không phải Giản Giản nhà anh!”

“Vậy em là ai?”

“Tôi…”

Anh định hét to lên ‘tôi là một Tô Giản khác’, nhưng trong nháy mắt lời vừa ra khỏi miệng, Tô Giản kịp thời nhớ tới tình cảnh mình hiện giờ. Mẹ nó, anh thiếu chút đã quên, bây giờ anh đã không còn là đàn ông, bây giờ anh là một cô gái ngực lớn tóc dài da trắng rồi! Mặc dù chuyện bị tai nạn, sống lại biến thành phụ nữ là sự thật, nhưng chuyện này làm sao có thể nói ra miệng, chủ nghĩa Mac Lenin, tư tưởng Mao Trạc Đông, lý luận Đặng Tiểu Bình, ba quan điểm khoa học tiến bộ, thế giới liên tục phát triển dưới ánh hào quang, thế kỷ hai mươi mốt luôn đặt khoa học lên hàng đầu làm sao có thể tin vào chuyện mê tín dị đoan này.

Loại chuyện như vậy chỉ có thể xuất hiện trong những chuyện cổ tích ngày trước, là ảo tưởng trong tiểu thuyết của các em gái, anh nói ra thì mấy ai tin? Hơn nữa dù có người tin, nếu như biết anh chết đi sống lại, từ đàn ông biến thành phụ nữ, vậy người khác sẽ nhìn anh như thế nào? Khả năng lớn nhất là có thể có người sẽ coi anh là động vật, mang lồng tre đến bắt anh để mọi người được dịp tham quan, hoặc bị những nhà nghiên cứu khoa học đưa lên bàn mổ trong phòng thí nghiệm, bị người ta săm soi, nghiên cứu! Nói không chừng anh còn được lên tin tức: Tỉnh lại sau tai nạn xe cộ, phát hiện mình cải tử hoàn sinh, nhưng điều càng khiến người khác khiếp sợ hơn là, anh vốn là đàn ông lại đột nhiên biến thành phụ nữ, đây rốt cuộc là chuyện thần kì như thế nào? Chúng tôi sẽ vì mọi người tìm ra đáp án – thì ra, hai mươi chín năm trước, người mà mẹ Tô sinh ra vốn là một bé gái!

Xem ra anh chỉ có thể nói mình bị ‘mất trí nhớ’.

Tô Giản hừ lạnh. “Tôi không biết.”

An Dĩ Trạch nhìn anh chằm chằm: “Vậy em biết anh không?”

Có thể không biết không? Mặt mũi anh ta chưa từng thay đổi, anh có thể không nhận ra tên đáng chết đã khiến anh phải độc thân bốn năm liền đại học… tên tình địch số một sao?

Tô Giản trợn to mắt: “Sao tôi biết được!”

“Anh tên là An Dĩ Trạch!”

Tôi biết anh tên An Dĩ Trạch! Chỉ cần nghe thấy ba chữ này, anh đã muốn nổi giận rồi!

“Em tên Tô Giản!”

Mẹ nó, ông đây không phải là Tô Giản! Không đúng, tên ông đây đúng là Tô Giản, nhưng không phải Tô Giản nhà anh! Ông đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, đại danh Tô Giản, nhũ danh Tiểu Giản, nickname Bảo Đản, tên riêng Đại Nhĩ Đồ Đồ!

“Nếu em thật sự quên mất, vậy để anh nói cho em biết, anh là chồng em!”

“A….”

Cuối cùng Tô Giản cũng không thể kiềm chế, vì vậy tất cả khiếp sợ, bực tức tích lũy từ lúc sống lại tới nay, cứ như vậy mà bạo phát.

“A… A!”

Lúc này Tô Giản thực sự bộc phát, vì vậy không chỉ An Dĩ Trạch sững sờ, mà tất cả y tá và bác sĩ vừa đến lập tức giật nảy mình đẩy cửa chạy vào.

An Dĩ Trạch trầm giọng nói với bác sĩ: “Bác sĩ, hình như vợ tôi bị mất trí nhớ!”

Tô Giản yên lặng châm chọc: Ông đây không quên gì hết! Nhóc cũng đừng mong ông đây sẽ quên tất cả vũ nhục và tổn thương người đem đến cho ông đây! Hiện tại, ông đây chịu nhục trước, đợi tới cơ hội sẽ trả thù, cướp đi bạn gái của nhóc, rửa sạch sỉ nhục trước đây… a, nhưng với thân phận hiện tại của anh, không thể đoạt được bà xã của An Dĩ Trạch, để rửa sạch được sỉ nhục này nhưng mà, a… Mẹ nó! Không đúng! Cướp vợ tên đó là một chuyện, trở thành vợ tên đó lại là một chuyện khác, điều này đúng là đã nhục lại thêm nhục mà, a... lật bàn!

Bác sĩ cẩn thận kiểm tra lại Tô Giản, cũng không phát hiện có gì không ổn, thấy vẻ mặt vui vẻ của tô Giản thoáng chốc biến thành bực bội, vẻ mặt vô cùng quỷ dị, hơi do dự.

“An tiên sinh, kiểm tra thân thể, bà An không có gì không ổn.”

“Vậy sao đến tên của tôi, cô ấy cũng quên mất?”

“Bà An đã hôn mê mấy ngày, có thể trong lúc xảy ra tai nạn, không cẩn thân va chạm phần đầu, cho nên xảy ra tình trạng mất trí nhớ tạm thời. Chờ lát nữa tôi đưa bà An đi kiểm tra tỉ mỉ hơn, xin ngài yên tâm.”

Nhìn y tá và bác sĩ rời đi, phòng bệnh chỉ còn lại anh và An Dĩ Trạch, Tô Giản nhanh chóng vận động đại não, suy nghĩ nên ứng phó với tình trạng này thế nào.

Đầu tiên, anh tỉnh lại sau tại nạn xe cộ, biến thành một người khác, hơn nữa còn là một người phụ nữ, lại là phụ nữ của An Dĩ Trạch, mặc dù sự cố này rất khó tin, nhưng đây chắc chắn đã thành sự thật, không thể thay đổi.

Giờ đây, anh không thể nói ra chân tướng, vì hậu quả vô cùng khó lường, cũng rất nghiêm trọng, anh không thể mại hiểm như vậy.

Vậy thì anh chỉ có thể giả bộ mất trí nhớ, hơn nữa từ nay về sau, anh còn phải lấy thân phận của người phụ nữ tên ‘Tô Giản’ này để sống.

Mà trước mắt, anh đã bị thương một chân, không biết gì ngoài việc người này là bà xã của tình địch anh, như vậy, anh chỉ có thể dựa vào hiểu biết duy nhất này, dù sao, hiện tại anh không có thân phận, không có chỗ đi, không chỗ ở, không tiền, cũng không có thức ăn, chỉ có ‘ông xã’ để dựa vào. Mẹ nó!

Cho nên, dù anh rất muốn tức đến hộc máu, còn muốn đấm cho An Dĩ Trạch một đấm, anh cũng không thể không kiềm chế một chút.

“Anh… là chồng tôi thật sao?” Tô Giản im lặng nhớ lại khuôn mặt thuần khiết của các cô bé trên ti vi, trừng mắt, cố gắng làm ra vẻ ngây thơ.

An Dĩ Trạch gật đầu.

“Hợp pháp? Đã đi đăng ký rồi?”

An Dĩ Trạch lại gật đầu.

Tô Giản lại im lặng, đanh mặt nghĩ: Vào lúc này, anh chỉ có thể mỉm cười.

Vì vậy anh nở một nụ cười méo mó. “Vậy chúng ta đã kết hôn bao lâu rồi?”

“Một tháng.”

Nụ cười méo mó của Tô Giản cuối cùng cũng không duy trì nổi nữa. Một tháng? Nói cách khác, hai người vừa mới kết hôn? Chết tiệt, sao tai nạn xe lại không xảy ra sớm một chút! Nếu xảy ra sớm hơn một tháng, không phải anh có thể đã An Dĩ Trạch sao? Sao có thể trở thành vợ của anh ta như ngày hôm nay được?

Tô Giản bực mình muốn chết, An Dĩ Trạch lại nhìn anh như có điều suy nghĩ. An Dĩ Trạch ngồi bên giường bệnh nhìn chăm chú vào Tô Giản. “Em thật sự không nghĩ ra điều gì sao?”

Bị cặp mắt sâu đen đó nhìn chằm chằm, Tô Giản đang cất giữ bí mật động trời không nhịn được cứng người, không tự chủ được cúi xuống. “Thật, tôi thật sự không nhớ gì cả.”

An Dĩ Trạch nhìn anh. “Bác sĩ cũng nói, có lẽ hai ba ngày nữa là em có thể khôi phục.”

Tô Giản suy nghĩ một chút, lại tỏ vẻ lo lắng. “Nếu như tôi vĩnh viễn không thể hồi phục, không thể nghĩ ra thì làm thế nào?”

An Dĩ Trạch im lặng một hồi, sau đó nói. “Vậy cũng không sao, những điều em cần biết, anh sẽ nói cho em biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.