Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 166: Chương 166: Tiếp cận chân tướng




Thẩm Tu Lâm thấy Đông Phương Hiển đang nói bỗng dưng lại im lặng, ánh mắt cũng trở nên u ám hơn, hiển nhiên là đang suy nghĩ điều gì đó, hắn đưa tay vỗ vỗ lên người đối phương.

Nhưng không ngờ rằng, hắn rõ ràng gọi đối phương vài lần, Đông Phương Hiển vẫn chưa hoàn hồn.

Thẩm Tu Lâm cảm thấy chính mình bị bỏ qua một bên, ấm ức nhích lại gần, cúi đầu hôn đối phương.

Cảm xúc ấm áp từ trên môi truyền đến, Đông Phương Hiển trừng mắt nhìn, lúc này mới để ý tới Thẩm Tu Lâm “Làm sao?”

Thẩm Tu Lâm bất đắc dĩ nhéo nhéo hai má của đối phương “Em đang nghĩ gì vậy?”

Đông Phương Hiển lắc đầu “Không có.”

Thẩm Tu Lâm không nặng không nhẹ cắn một cái trên môi đối phương “Cái gì gọi là không có? Anh gọi em mấy lần rồi đấy.”

Đông Phương Hiển chớp mắt một cái, không nói gì.

Thẩm Tu Lâm kéo tay đối phương tới gần rồi thẳng thắn ôm người vào trong lòng.

Đông Phương Hiển điều chỉnh tư thế, cũng không từ chối.

Thẩm Tu Lâm mỉm cười, hỏi “Đông Phương, thoải mái không?”

Đông Phương Hiển gật đầu.

Thẩm Tu Lâm để y dựa vào ngực của mình.

Đông Phương Hiển làm theo, nghe từng tiếng tim đập rõ ràng của Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Đông Phương, vừa nãy em đang suy nghĩ điều gì?”

Đông Phương Hiển dừng một chút, chậm rãi nói “Tôi luôn cảm thấy… Những gì chúng ta đã cùng nhau trải qua, dường như quá may mắn.”

“Hả? Có ý gì?” Thẩm Tu Lâm không hiểu.

“Thực lực của chúng ta tăng lên rất nhanh, đến cả tốc độ thu thập Ngũ Sắc Thập Quang cũng rất nhanh. Có vẻ như, vị trí của Ngũ Sắc Thập Quang, luôn nằm trên tuyến đường chúng ta đi.”

Thẩm Tu Lâm im lặng, cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nói “Ừm, nghe em nói như vậy, anh cũng cảm thấy đúng… Nhưng mà, Đông Phương, em muốn nói tới điều gì?”

Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, nhẹ nhàng nói “Anh có cảm thấy trong chuyện này có vấn đề gì hay không?”

“Vấn đề?” Thẩm Tu Lâm có chút hiểu ra “Ý em muốn nói là… số mệnh an bài, kỳ thực cũng che giấu âm mưu?”

Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, chậm rãi gật đầu.

Một tay của Thẩm Tu Lâm quấn quanh eo Đông Phương Hiển, tay còn lại khẽ nắm lấy tay của đối phương, một lát sau, mới khe khẽ thở dài “Đông Phương… đúng vậy, nhưng mà… cũng không sao.”

“Hả?” Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, không hiểu đối phương đang nói “không sao” là có ý gì.

Thẩm Tu Lâm nhún vai “Chẳng lẽ lại không đúng? Đông Phương, mục tiêu của chúng ta vốn là Ngũ Sắc Thập Quang, là số mệnh an bài cũng được, là âm mưu cũng thế, cuối cùng thì chúng ta vẫn phải thu thập đủ Ngũ Sắc Thập Quang. Không cần biết tới quá trình, chúng ta chỉ cần để ý tới kết quả thôi.”

Đông Phương Hiển im lặng.

Thẩm Tu Lâm hôn lên chóp mũi Đông Phương Hiển “Đừng suy nghĩ quá nhiều, chẳng phải có một câu nói, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, em có thấy đúng không?”

Đông Phương Hiển có chút bất đắc dĩ “Câu nói này tôi cũng biết.”

“Đông Phương đã biết vậy thì càng tốt.” Thẩm Tu Lâm cười “Điều này chứng minh chúng ta hoàn toàn có tiếng nói chung, không có gì ngăn cách.”

Đông Phương Hiển nghe vậy không nhịn được lườm người kia một cái.

Y luôn cảm thấy, da mặt Thẩm Tu Lâm đúng là càng ngày càng dày.

Chỉ là, nếu như Thẩm Tu Lâm không phải là người chủ động, thì mặc dù bản thân mình cũng có chút thích hắn, thế nhưng kết quả cuối cùng có lẽ vẫn là không thể ở bên nhau như hiện giờ.

Bản thân mình luôn luôn bị động như vậy.

“Sao vậy? Nhìn anh chăm chú như thế, lại đang nghĩ cái gì?”

Ánh mắt của Đông Phương Hiển… quá mức hấp dẫn, Thẩm Tu Lâm không chịu được phải trêu tức một câu, sau đó đưa tay ôm lấy cổ đối phương.

Đông Phương Hiển chậm rãi nói “Tôi đang nghĩ… chúng ta như thế nào lại ở bên nhau.”

“Haha, Đông Phương, em còn chưa già mà, sao lại quên nhanh như vậy?”

Đông Phương Hiển lườm một cái “Lúc nào cũng không đứng đắn như thế.”

“Ôi, Đông Phương, em nói oan cho anh rồi, cái này thì có cái gì là hư hỏng chứ. Anh đang nói rất đàng hoàng mà, không có một chíu xíu nào không đứng đắn cả.”

Đông Phương Hiển không nhịn nổi, đưa tay nhéo một cái lên cánh tay của Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm giả vờ bị đau, rút tay về hết xoa lại giấu “Đau quá!”

“Đừng có mà giả vờ.” Đông Phương Hiển liếc đối phương.

“Hì hì.” Thẩm Tu Lâm cười. Kỳ thực, hắn rất thích xem những sắc thái này của Đông Phương Hiển, cho nên mới luôn chạy tới trêu chọc đối phương.

Đông Phương Hiển có lẽ là biết, hoặc cũng có lẽ là không biết.

Thế nhưng, Đông Phương Hiển luôn hiểu, Thẩm Tu Lâm là thực sự yêu y, quan tâm y, muốn ở bên y cả đời…

Cũng chính vì như thế, những khi Thẩm Tu Lâm quá tốt với y, y sẽ… hổ thẹn.

Y không biết, bản thân mình liệu có thể ở bên Thẩm Tu Lâm cả đời hay không.

Hiện giờ, tương lai của y, đã không còn là do y chọn nữa rồi.

Dù cho y không muốn thu thập Ngũ Sắc Thập Quang, nhưng y luôn cảm thấy, thứ gọi là số mệnh… không phải là thứ y muốn làm thế nào thì làm.

Đặc biệt là với người có đại cơ duyên như Thẩm Tu Lâm, lại càng không phải là điều y có thể nhúng tay.

Lúc này, Thẩm Tu Lâm hôn một cái lên mi mắt Đông Phương Hiển, nói “Đông Phương, chúng ta đã đến Đế đô, người đó, chúng ta cũng nên cẩn thận đi tìm. Đợi đến khi những người kia bắt đầu thương lượng trao đổi, chúng ta sẽ lấy việc tìm con trai là điều kiện trọng yếu nhất.”

Đông Phương Hiển dừng một chút, gật đầu “Ừm, nhưng mà, người kia phải thực sự ở tại Đế đô thì mới được.”

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Trước đây Nam Cung Tiếu chỉ nhắc tới mỗi Đế đô. Cậu ta nói muốn đi tới nơi này, anh nghĩ hẳn là có nguyên nhân không thể không tới đây, hơn nữa cũng không phải vì người đàn ông kia. Thời gian có vẻ không khớp nhau. Hơn nữa, có thành Song Ưu tồn tại, người đàn ông kia cũng chưa chắc có thể từ Đế đô đi đến chỗ chúng ta, đúng không?”

Đông Phương Hiển nhíu mày “Không đi qua thành Song Ưu thì vẫn tới được.”

“Được rồi.” Thẩm Tu Lâm nhún vai một cái “Vậy anh chỉ có thể nói, trực giác.”

Đông Phương Hiển nghiêm túc nhìn Thẩm Tu Lâm, gật đầu “Ừm, Đế đô này đúng là nơi có khả năng nhất.”

Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển trong lòng, thở dài, có chút nghi ngờ nói “Đông Phương… Anh cũng không biết vì sao, anh thường xuyên có một loại cảm giác, rằng con của chúng ta kỳ thực vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta… Anh biết, điều này là không thể nào, thế nhưng, cũng không biết tại sao, vẫn luôn có cảm giác này. Em thì sao?”

Đông Phương Hiển sững sờ, không nhịn được nói “Anh cũng có?”

Lúc này, Thẩm Tu Lâm cũng ngẩn người “Đông Phương, ý em là gì? Em cũng có?”

Đông Phương Hiển gật đầu, mím môi “Quả thật là có… Chỉ là, tôi luôn cho rằng không thể nào như vậy được. Cứ nghĩ đó là ảo giác của tôi. Thế nhưng, nếu như anh cũng có…”

Thẩm Tu Lâm không nhịn được nói “Chúng ta là phu phu, con trai lại có huyết thống của chúng ta, hơn nữa có thể cũng có tinh thần lực của chúng ta… Nếu cả hai chúng ta đều có cảm giác như vậy, có thể hay không, kỳ thực con trai vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta?”

Đông Phương Hiển im lặng một lúc, rồi nói “Anh nói ở bên cạnh… Trong đội ngũ của chúng ta là không thể rồi đúng không? Nơi khác… Chẳng lẽ là ngầm đi theo?”

Thẩm Tu Lâm cũng suy nghĩ “Lẽ nào người kia vẫn luôn đi theo chúng ta hay sao?”

Đông Phương Hiển nghe vậy cũng nghiêm túc suy nghĩ “Có thể như vậy? Tinh thần lực của người kia… cao đến thế?”

Thẩm Tu Lâm cũng cảm thấy điều này hơi vô lý “Sau khi chúng ta rời khỏi Thẩm gia căn cứ, thực lực vẫn luôn tăng lên rất nhanh. Nếu như người kia gặp được nhiều kỳ ngộ hơn so với chúng ta, thực lực tăng lên nhanh hơn, như vậy hắn núp trong bóng tối thì khả năng chúng ta không phát hiện ra được là khá lớn. Chỉ là… Sao anh cứ cảm giác khả năng này không ổn cho lắm.”

Mấy lời này của Thẩm Tu Lâm khiến cho Đông Phương Hiển nghĩ tới một vấn đề khác.

“Nếu như không phải như thế… nhưng trong đội ngũ của chúng ta cũng không có người lai lịch không rõ…”

Trong đầu Thẩm Tu Lâm loé lên linh quang, đột nhiên nói “Hiên Hiên.”

Đông Phương Hiển sững sờ.

Trái tim Thẩm Tu Lâm mãnh liệt rung động, nói “Thời điểm Thẩm Hình mang theo Hiên Hiên xuất hiện… chính là khi chúng ta làm mất con. Lúc đó Hiên Hiên đã hai, ba tuổi, chúng ta cũng không nghi ngờ điều gì. Nhưng chúng ta đã biết được tốc độ trưởng thành của Hiên Hiên, tính từ khi thằng bé hai, ba tuổi cho đến hiện giờ, cũng không tốn bao nhiêu thời gian… Nếu như lúc trước có điều gì đó bất ngờ xảy đến, khiến cho con của chúng ta từ một bé sơ sinh nho nhỏ biến thành hai, ba tuổi thì sao?”

Đông Phương Hiển im lặng.

Thẩm Tu Lâm thì thào nói “Lúc đó, khi anh vừa gặp Hiên Hiên thì đã lập tức cảm thấy rất thân thiết. Rõ ràng thằng bé cũng không phải đứa nhỏ quá mức xinh xắn, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy rất gần gũi…”

Đông Phương Hiển cầm lấy bàn tay có chút run rẩy vì kích động của Thẩm Tu Lâm, nhẹ nhàng nói “Nếu như Hiên Hiên thực sự là con của chúng ta, chúng ta có thể cảm giác được.”

Thẩm Tu Lâm im lặng, rung động trong lòng có chút bình ổn, nhưng lại vẫn không cam lòng.

“Có lẽ, thằng bé gặp phải biến cố nào đó…”

Đông Phương Hiển nhấp môi “Nếu như Hiên Hiên thực sự là con của chúng ta, như vậy, Thẩm Hình chính là người đàn ông kia. Thẩm Hình… Anh cảm thấy, có phải hay không?”

Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Có vẻ không giống, thế nhưng, trong chuyện này… liệu có thể do biến cố nào đó khác hay không? Lúc trước, người kia cũng bị thương, có thể… mất trí nhớ? Hoặc tổn thương não bộ?”

Đông Phương Hiển nhíu mày “Nếu là nghiêm trọng như vậy, thì Thẩm Hình không thể giữ được cấp bậc như hiện giờ.”

Vấn đề này, Thẩm Tu Lâm không có cách nào phủ định được, vì vậy lại tiếp tục im lặng.

Đông Phương Hiển nhẹ nhàng nói “Chúng ta đừng nghĩ nhiều nữa, trước tiên… cứ thử tìm ở Đế đô rồi lại nói tiếp.”

Thẩm Tu Lâm im lặng trong chốc lát, gật đầu “Ừm… Cứ như vậy đi.”

Nhưng mà, suy nghĩ một chút, Thẩm Tu Lâm vẫn không cam tâm, hỏi “Đông Phương, em có biện pháp nào để kiểm tra huyết mạch không?”

Đông Phương Hiển gật đầu “Có…”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy lập tức nói “Vậy thì thử xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.